Y Đằng Thanh Tử đã mất sạch phong độ lúc trước, hầm hầm nhảy vọt tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng kêu lên: "Lâm Bắc Phàm, anh, anh gian lận, xúc xắc làm sao có thể nát thành bụi phấn? Anh, anh, anh thật quá hèn hạ!"
Lâm Bắc Phàm cũng âm thầm kinh hãi, chuyện này tiểu Kim cũng làm quá tay rồi? Vậy mà lại làm vỡ tan mấy viên xúc xắc, xem ra con quái vật phong ấn trong cơ thể Tiểu Điền Anh Tử cũng không phải thứ tốt lành gì. Nghĩ như vậy bất quá hắn vẫn ra vẻ ta đây rất trong sạch, cười nói: "Tôi nói Thành Tử tiểu thư này, cái gì gọi là gian lận? Tôi đến di dộng mọt ngón tay cũng không di động, làm sao có thể trách tôi được? HƠn nữa xúc xắc của tôi còn bị vỡ hai viên, chỉ là so với sư muội của cô tí hơn một viên thôi. Cái này rõ ràng là thiên ý mà!"
Trương Kế Bằng phảng phất như người đầy tớ trung thành, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, Tiểu Lâm ca nói một chữ cũng không sai, vừa rồi mọi người đều nhìn rất rõ ràng, không hề có một ai nhúc nhích, chỉ có hai chiếc ống tự động rung động. Cuối cùng xúc xắc của Tiểu Lâm ca vỡ hai viên, chỉ còn lại một viên, cái này rõ ràng là do thần may mắn đã đứng về phía Tiểu Lâm ca!"
Tiểu Lâm ca cũng khẽ gật đầu, tỉnh bơ như không nói: "Thật ra, cái này bất quá chỉ là may mắn thôi!"
"Không phải đâu, Tiểu Lâm ca, hai chiếc ống lắc xúc xắc cùng rung động, rõ ràng đây là do thần may mắn đang khảo nghiệm hai người, cuối cùng là anh đoạt được thắng lợi, anh phải là cảm ơn thần may mắn mới đúng!" Trương Kế Bằng mặt mày hùng hồn kêu lên.
"E hèm, chú nói không sai, sau này anh phải đi bái Phật, cảm tạ ngài đã giúp đỡ anh mới được.
Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ, nhẹ gật đầu như đúng rồi. Xem ra tên Trương Kế Bằng này cũng không tệ lắm, kiếm cho mình một cái cớ thật tốt.
Y Đằng Thanh Tử tức giận tới mức trắng bệch cả mặt mày, thiếu chút nữa muốn xông tới đánh cho đối phương một trận, nhưng người ta nói đúng sự thật, nàng làm sao có thể nói được gì đây? Nếu như chỉ có xúc xắc của sư muội vỡ thì mình còn có lý do để cãi lý, nhưng bây giờ kết quả là xúc xắc của hai người đều bị vỡ, chỉ là viên xúc xắc của sư muội vỡ quá bất bình thường mà thôi.
Tiểu Điền Anh Tử ngược lại cũng không hề để ý, nở nụ cười nói: "Sư tỷ, chị không cần nóng nảy như vậy, ván này là chúng ta thua!"
"Nhưng sư muội...." Y Đằng Thanh Tử có chút nóng vội, sao sư muội của mình lại thiện lương như vậy chứ? Nhiều ít gì cũng phải cùng đối phương cãi lý một hồi, lấy được thế hòa cũng tốt, như thế là tốt nhất, rốt cuộc ai thắng ai thua xem ra chỉ có thể nhìn ván thứ ba.
Tiểu Điền Anh Tử nhún nhún vai, mỉm cười nhìn Lâm Bắc Phàm: "Bất quá lần này quả thật khiến cho tôi kiến thức được đổ kỹ cao siêu của Lâm tiên sinh, khó trách anh lại có thể đoạt được giải quán quân tại đổ thần đại tái Las Vegas, thật là tam sinh hữu hạnh của tôi!"
"Thật ra đổ kỹ của Anh Tử muội muội cũng rất không tệ, chỉ là so với tôi còn kém hơn một chút. Bất quá vẫn mạnh hơn sư tỷ của cô nhiều!"
Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ, ra vẻ vô tình phát ra một câu, lại còn tiện thể trát vàng lên mặt mình nữa.
"Đi chết đi, tên đáng chết!"
Y Đằng Thanh Tử tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Tiểu Điền Anh Tử ngăn vị sư tỷ sắp nổi điên lên, cười khẽ nói với Lâm Bắc Phàm: "Ván thứ ba chúng ta đánh cược gì?"
Lâm Bắc Phàm lần này quả thật đã đụng phải tường sắt, nếu như là lúc bình thường, mình cùng Tiểu Điền Anh Tử đánh cược gì cũng chẳng sao, dù sao đã có vương bài là tiểu Kim, làm chuyện gì cũng rất dễ dàng lợi hại vô cùng, nhưng bây giờ trong cơ thể Tiểu Điền Anh Tử lại có một con quái vật bị phong ấn, nhất định phải cận thận hơn một chút, tránh lật thuyền trong mương.
Y Đằng Thanh Tử thấy Lâm Bắc Phàm không nói lời nào, còn tưởng đối phương sợ hãi, không nhịn được cười nhạo:"Vừa rồi không phải anh rất lợi hại sao? Sao bây giờ lại không dám nói đánh cược gì? Có phải là sư muội tôi rồi phải không?"
Lâm Bắc Phàm có chút chán nản, sao cái con mụ này lúc nào cũng đối nghịch với mình thế không biết? Ngày nào cũng ăn của mình, uống của mình, đến bàn tay còn chưa sờ qua, như thế nào lại làm như mình đã làm thịt mụ không bằng? Hắn trợn trừng mắt nói: "Người đảo quốc các cô không hiểu thế nào là quy củ hả? Tôi và sư muội cô đánh cược, người ngoài như cô chen miệng vào làm gì? Chẳng lẽ cô muôn thay sư muội cô hả? Tôi nói cho cô biết, nếu như là cô đó, tôi dùng một tay cũng thắng dễ dàng."
"Anh, đồ đáng chết, tôi, tôi...."
Y Đằng Thanh Tử tức tới thiếu chút nữa hộc máu. Thằng cha này cũng quá vô sỉ, coi mình là cái gì chứ? Chẳng lẽ sư muội mìn đánh cược, mình không có quyền nói hay sao? Vậy mà còn nói mình là người không hiểu quy củ, cái này nếu truyền ra ngoài, mình phải úp mặt vào đâu đây?
Tiểu Điền Anh Tử có chút bất đắc dĩ nhìn sư tỷ của mình sau đó lại nhìn Lâm Bắc Phàm, thật không biết hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ thế nào, như thế nào lại liều mạng đấu võ mồm như vậy? Phảng phất như một đôi oan gia vậy. Nàng tất nhiên không sư tỷ của mình lần đầu tiên gặp mặt Lâm Bắc Phàm thì đã bị hắn chiếm tiện nghi. Nàng lại âm thầm thở dài cho sư tỷ của mình, chị cùng đối phương đấu võ mồm lâu như vậy, chẳng lẽ không thằng được một lần sao? Nàng cười khổ một tiếng lắc đầu: " Lâm tiên sinh, anh đã nghĩ ra ván thứ ba chúng ta đánh cuộc gì chưa?"
Lâm Bắc Phàm chớp chớp mắt rồi đột nhiên quay ngoắt sang, nhìn chằm chằm vào Y Đằng Thanh Tử, phảng phất như muốn nhìn xuyên thấu quần áo đối phương vậy.
"Anh, anh muốn làm gì?:
Y Đằng Thanh Tử tất nhiên biết mình rất đẹp, rất nhiều người đàn ông đã phải mê đắm mình, nhưng ánh mắt của những người đàn ông kia và ánh mắt của Lâm Bắc Phàm lúc này lại rất khác nhau. Ánh mắt Lâm Bắc Phàm lúc này phảng phất như có tính xuyên thấu vậy, làm cho mình có một loại cảm giác sởn cả gai ốc, hay tay không tự chủ được đưa lên che trước ngực.
"Thật ra tôi đã nghĩ ra ván thứ ba, chúng ta đánh cuộc cái gì!"
Lâm Bắc Phàm nở một nụ cười rất vô sỉ.
"Ván thứ ba chúng ta đánh cược gì?"
Tiểu Điền Anh Tử có chút kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm, không biết ván thứ này có liên quan gì tới sư tỷ, chẳng lẽ không phải là poker, xúc xắc....?
"Không bằng ván thứ ba chúng ta đánh cược xem hôm nay sư tỷ cô mặc quần lót màu gì đi, thế nào?"
Lâm Bắc Phàm cố ý mê mẩn nói, nghĩ đến tỉnh cảnh lần đầu tiên mình gặp Y Đằng Thanh Tử, trái tim nhỏ của hắn lại đập thình thịch, đáng tiếc lúc đó mình không có chút ý, để lỡ một cơ hội tốt như vậy.
"Phụt!"
Trương Kế Bằng thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.
vị Tiểu Lâm ca này đúng quá cực phẩm đi, ngay cả kiểu đánh cược như vậy cũng có thể nghĩ ra, thật sự không sợ phát sinh thế chiến thứ ba sao? Trong đầu hắn đã xuất hiện ý nghĩ muốn rời khỏi gian phòng này thật nhanh, sợ tai họa lại đổ xuống đầu mình.
Trên khuôn mặt Y Đằng Thanh Tử lập tức bị một áng mây hồng bao phủ, đôi tay trắng ngần đã siết chặt lại, thét lên: "Lâm Bắc Phàm, tên hỗn đản nhả ngươi, vậy mà cũng nói ra được, hôm nay ta phải giết chết ngươi!"
Nàng có khi nào chịu qua sỉ nhục như vậy? Trực tiếp giơ chân phải lên, hướng về phía mặt đối phương đá tới.
Lâm Bắc Phàm vội giơ tay phải lên đỡ lấy đòn tấn công sắc bén của đối phương, ngượng ngùng cười nói: "Tôi chẳng là mới đề nghị, sư muội của cô còn chưa phát biểu ý kiến, cô chen ngang vào làm cái gì chứ? Bên ngoài đều nói đàn bà đảo quốc các cô là hiểu lễ phép nhất, bây giờ xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt, ngay cả phép lễ nghi cơ bản nhất cũng không biết!"
Y Đằng Thanh Tử thiếu chút nữa muốn khóc, mình đường đường là đổ thần đảo quốc, nào từng bị đàn ông khi dễ như vậy.
Tiểu Điền Anh Tử khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: " Lâm tiên sinh, cách đánh cược này có phải hơi...." "Không phải chỉ là đánh cược màu sắc quần lót sao? Còn không phải bắt cô ấy cởi quần lót ra, có gì mà không được chứ? Hơn nữa, các cô là sư tỷ sư muội với nhau, nói không chừng lại thường bàn tán với nhau màu sắc quần lót của mình, hoặc là cô hiểu rất rõ thói quen của cô ấy, biết cô ấy thích mặc quần lót dạng gì, vân vân. Cái này tính ra là tôi rất thiệt thòi mới đúng, nếu không chúng ta đánh cược, xem Trương Kế Bằng mặc quần lót màu gì nhé. Tôi tin tưởng hắn rất là vui vẻ hiến mình!"
Lâm Bắc Phàm rất là vô lại nói.
"Tiểu Lâm ca, em còn có việc, phải đi trước đây!"
Trương Kế Bằng bị hù tới trắng bệch của mặt, chân thấp chân cao, phảng phất như một cơn gió, vội vàng bỏ chạy ra ngoài.
"Rầm!" đồng thời vội vàng đóng mạnh cửa lại.
Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu, rất là thương tâm nói: "Thằng khốn này đúng là không có đạo đức, đến một tinh thần hi sinh cơ bản nhất cũng không có, vừa rồi tôi còn chưa bắt hắn làm gì mà hắn đã sợ hãi đến như vậy? Xem ra trên thế giới này đúng là không còn người tốt!"
Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, đối với Lâm Bắc Phàm một lời cũng không muốn nói thêm.
Người ta đã vô sỉ đến trình độ như vậy, các nàng còn có thể nói được cái gì?
Lâm Bắc Phàm khẽ híp mắt lại, lộ ra một nụ cười của lão hồ ly: "Thế nào? Anh Tử muội muội có đồng ý không? Vậy cô nói đi, ván thứ ba chúng ta đánh cuộc cái gì? Dù sao Lâm Bắc Phàm tôi cũng không quan trọng lắm!"
Y Đằng Thanh Tử nhìn đối phương mặt may hớn hở đắc ý, tức đến nghiến răng ken két, hận không thể tống một quyền vào mắt hắn, cho hắn biết thế nào là răng môi lẫn lộn trộn vào nhau.
Tiểu Điền Anh Tử cũng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đánh cược này, đỡ cho đối phương có cơ hội lấy cớ này cớ nọ, dứt khoát gật nhẹ đầu: " Lâm tiên sinh đã nói như vậy, chúng ta bắt đầu đi!"
"Cái gì? ANh Tử, em, em, sao em lại đáp ứng hắn cái ván cược hoang đường này,....." Y Đằng Thanh Tử cơ hồ muốn phát điện. tên Lâm Bắc Phàm hỗn đản này nói ra được lời như vậy quả thật chẳng có gì là lạ, nhưng làm sao sư muội lại có thể đáp ứng đối phương chứ, thật không thể tưởng tượng nổi, thậm chí nàng còn hoài nghi, có phải sư muội của mình bị đối phương hạ độc mới có thể đáp ứng chuyện như vậy.
Tiểu Điền Anh Tử mỉm cười gật nhẹ đầu: "Sư tỷ, nếu ván này chúng ta thắng, chị chẳng phải sẽ được tự do sao? Cái này đối với chị mà nói, vẫn rất có lợi mà!"
"Chị, chị...." Y Đằng Thanh Tử nhìn thấy sư muội của m ình cũng khuyên nhủ như vậy, ngẫm lại tự do của mình, cuối cùng cũng khẽ thoáng cắn hàm răng, gật đầu ra hiệu đồng ý, đồng thời hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, giống như hận không thể nuốt sống hắn. Tên nam nhân này thật đáng giạn, trong đầu đều là những thứ thối tha, nếu không phải là mình đang ở trong tay đối phương, nhất định sẽ cho hắn biết tay.
Lâm Bắc Phàm thấy Y Đằng Thanh Tử cũng đồng ý, nhất thời tươi cười nói: "Vậy tôi đoán trước nhé!"
Đôi mắt của hắn cơ hồ muốn híp thành môt sợi chỉ, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới hơn mười lượt, trong ánh mắt giấu diếm một tia cổ quái không nói nên lời.
"Anh đoán đi, tôi cho anh đoán, anh đoán ra mới gọi là có quỷ!"
Y Đằng Thanh Tử nào bị một người đàn ông nhìn như vậy? Lập tức toàn thân cảm thấy không được tự nhiên. Ánh mắt của đối phương cứ như một đôi bàn tay đang vuốt ve cơ thể mình, làm cho nàng có một cảm giác khô nóng khó chịu, mà còn có thêm vài phần cảm giác quái dị.,
"Tôi đoán cô không mặc quần lót!"
Lâm Bắc Phàm đột nhiên phun ra một câu.
"phụt!" Y Đằng Thanh Tử thiếu chút nữa hộc máu, tên này cũng quá vô sỉ đi? Ngay cả câu như vậy cũng xổ ra được.
"Anh phóng, phóng...." Nàng thiếu chút nữa mắng ra mấy câu thô tục, bất quá tính rụt rè, ngượng ngùng của nữ nhâm cũng chiến thắng, cô nàng cuối cùng cũng cố nuốt mấy lời lên tới cổ trở lại, bất quá hai gò má cô nàng đã trở nên đỏ bừng, cực kỳ xấu hổ và giận dữ, hận không thể tìm một cái khe nẻ nào chui xuống.
Mình đã từng gặp qua vô số tên vô sỉ, nhưng không ai có thể so sánh với tên Lâm Bắc Phàm này.