Liễu Vi cùng Long Yên Nguyệt hai người nhìn thấy Lâm Bắc Phàm không có việc gì, lúc này mới yên tâm trở về Bờ Biển Vàng, ai dè, vừa mới ngồi xuống, cô đã nhận được điện thoại của Diệp Phong. Điều này khiến cho đôi mi thanh tú của cô khẽ nhíu lại, trong lòng thoáng không vui.
Cô tất nhiên biết rõ Diệp Phong này thích mình, muốn theo đuổi mình, bất quá mình đã từng nói với hắn, nói người mình thích chỉ có có Lâm Bắc Phàm, không phải là hắn, để hắn từ bỏ, hơn nữa đã rất lâu rồi hắn không quấy rầy mình nữa, hôm nay làm sao lại tự dưng gọi điện tới?
Lúc này chắc chắn là có chuyện gì đó, tuy cô muốn mặc kệ đối phương, không nhận điện thoại, nhưng đây là phép lễ nghi cơ bản nhất, cho nên cô vẫn nhấc điện thoại, "Alo!" một tiếng.
"Là Vi nhi phải không?"
Diệp Phong sau khi nghe được là âm thanh vửa Liễu Vi, kích động thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên. Thật không ngờ một thời gian không gặp, giọng nói của đối phương vẫn quyến rũ, mềm mại như vậy, làm cho lòng mình không thể bình tĩnh nổi.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao lại đi yêu mến cái loại bảo vệ nát như Lâm Bắc Phàm chứ? Chẳng lẽ bây giờ đang có mốt đi àm bảo vệ sao? Nếu thật như vậy, mình cũng phải xếp chút thời gian đi làm bảo vệ mới được.
Sắc mặt Liễu Vi có chút không vui, hai chứ Vi nhi để hắn xưng hô được sao? Trừ người thân thiết âu yếm mình ra, những người khác làm sao có tư cách xưng hô với mình như vậy. Giọng nói của nàng hơi lạnh nhạt nói: "Diệp Phong? Anh tìm tôi có chuyện gì? Tôi và anh hình như không có quan hệ tốt đến vậy, cho nên mong anh gọi tôi là Liễu Vi, không nên gọi tôi là Vi nhi, nếu gọi như vậy, lão công của tôi sẽ tức giận!"
Cô còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Lão công" cho rõ ràng.
Diệp Phong nghe xong câu này, tức giận tới thiếu chút nữa hộc máu.
Nếu như trước kia, Liễu Vi còn ít nhiều để cho mình chút mặt mũi, nhưng bây giờ trong mắt nàng chỉ còn lại Lâm Bắc Phàm, ngay từ "Vi nhi" cũng không cho mình gọi, sau này còn thu phục nàng thế nào được? Trong đầu hắn không ngừng hiện ra thân hình mềm mại, gợi cảm cùng nụ cười dễ thương, hút hồn của Liễu Vi, thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng.
"Nếu như anh không chuyện gì thì tôi cúp máy đây!"
Liễu Vi thấy hắn không nói lời nào, rất không thoải mái nói.
"Ấy, đừng, đừng, anh có chuyện muốn nói với em!"
Diệp Phong vội vàng nói.
"Chuyện gì?"
Liễu Vi có một xúc động muốn ném bay cái điện thoại đi. Thật không biết cái tên Diệp Phong này có chỗ nào tốt, còn không phải dựa vào nhà lắm tiền, khắp nơi tác oai tác quái sao? So với Bắc Phàm của mình đúng là không có chỗ nào so sánh được.
"À, anh vừa nhìn thấy Lâm Bắc Phàm cùng một cô gái nào đó uống cà phê với nhau, nghe nói còn là một cô gái của đảo quốc. Anh sợ em bị hắn lừa, cho nên mới báo cho em một tiếng!"
Diệp Phong vội vàng đem chuyện này nói lại sơ qua một lượt, còn làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, phảng phất như mình đang cứu một thiếu nữ vô tội thoát khỏi bầy sói dữ vậy.
Long Yên Nguyệt cũng lén lén lút lút ghé tai vào gần điện thoại, muốn nghe thử xem Liễu Vi đang nói chuyện với ai, nhưng khi vừa nghe được câu này, cô nàng lập tức giận dữ tới trợn trừng cả hai mắt: "Chị Vi Vi, ai thế? Làm sao giọng điệu lại giống nương nương Khang ( pede) thế, thật mắc ói!"
Nàng tuy không biết đối phương la ai, bất quá ý trí đã khiến nàng ngăn cản chị Vi Vi suy nghĩ lung tung.
"Móa, mày, mày là đứa nào?"
Diệp Phong nghe đối phương nói xong liền tức tái mắt, thiếu chút nữa là phun ra một câu thô tục.
Vậy mà mặt mày Liễu Vi vẫn rất bình tĩnh, đến nhịp tim cũng chẳng nhanh hơn một chút nào, nàng cười nhạt một tiếng nói: "Chẳng lẽ chỉ có chuyện này thôi ak?"
Diệp Phong đang vô cùng đắc ý, cười ngoác tới tận mang tai, nhưng nụ cười đó lập tức cứng đơ lại.
Chẳng lẽ chỉ có chuyện này thôi à?
Nghe giọng điệu Liễu Vi, hình như chuyện này cũng quá là bình thường, chẳng lẽ Liễu Vi đã biết hắn ở ngoài ngắt hoa sờ lá? Hoặc là nàng đã đồng ý cho đối phương quyến rũ những cô gái khác ở bên ngoài? Cái này cũng quá khó tin đi.
"Cái này, cái này, anh sợ em bị hắn lừa cho nên mới báo cho em một tiếng...."Khẩu khí Diệp Phong không còn kiêu ngạo như lúc trước, phảng phất như một con cừu non đang kinh hãi, đến thanh âm cũng có chút run rẩy.
"Bắc Phàm đã sớm nói cho chúng tôi rồi, cho nên không cần phải lo lắng!"
Liễu Vi lập tức dập máy.
Diệp Phong nghe điện thoại truyền đến tiếng "ông ông ông!" từ bên kia, cả người đều ngây ngẩn cả ra.
Con mẹ nó, đây là cái quái gì thế? Thằng bảo vệ nát Lâm Bắc Phàm tại sao lại có vận khí tốt như vậy chứ, đoạt được một cô gái đoan trang, lại không hay ghen tuông như Liễu Vi tới tay chứ? Nếu như đổi lại là mình, cuộc đời cũng quá tươi đẹp đi?
Hắn hung dữ nhìn thoáng qua Lâm Bắc Phàm đang đi ở phía xa, hai con người đảo một vòng, đột nhiên nảy ra một kế, lặng lẽ bám theo, phảng phất như ăn trộm vậy, ngay cả tiếng gọi của cô nàng kia hắn cũng chẳng để vào tai.
"Chị Vi Vi, cái tên Nương Nương Khang vừa rồi rốt cuộc là ai vậy?Không ngờ lại mập mà mập mờ, gọi là Vi nhi cơ đấy!"
Long Yên Nguyệt cười hì hì ôm lấy bả vai Liễu Vi, nhìn thế nào cũng thấy như nụ cười của ác ma.
"Làm sao vậy? Tiểu Nguyệt, làm sao hôm nay em lại kỳ lạ thế? Bình thường chỉ hận không thể làm cho Bắc Phàm cùng chị không có bất cứ quan hệ nào, bây giờ lại sợ chị bị người khác đoạt đi, chẳng lẽ em không có chút lòng tin nào với chị sao?"
Liễu Vi nhìn vẻ mặt của cô nàng, tức giận nhéo nhéo cái mũi tinh xảo của Long Yên Nguyệt, cười cười nói.
"Ái, nếu như em mà làm đàn ông, chắc chắn em sẽ liều mạng theo đuổi chị, ai bảo chị Vi Vi của em lại xinh đẹp như vậy!"
Long Yên Nguyệt cố sý than thở, rồi bất ngờ chụp lấy bộ ngực căng tròn, tràn đấy tính có giãn của đối phương, thật không ngờ so với trước kia còn lớn hơn nhiều, sắp đuổi kịp mình rồi, xem ra tất cả đều là công lao của tên đại sắc lang Lâm Bắc Phàm kia.
Liễu Vi kinh hô một tiếng, vội vàng đẩy đôi quỷ trảo của cô nàng ra, tức giận nói: "Tiểu Nguyệt, em chỉ biết nghịch ngợm, chị xem em cũng chẳng còn nhỏ nữa, mau tìm một người nào đó rồi gả luôn đi, đỡ ngày nào cũng phải lo lắng." "Chị Vi Vi, em không muốn lập gia đình, em muốn ngày nào cũng ở chung với chị!"
Long Yên Nguyệt lại ôm lấy đối phương làm nũng, phảng phất như một đứa trẻ vĩnh viễn không bao giờ lớn vậy.
"Em là muốn ở chung một chỗ với Bắc Phàm thì có!"
Liễu Vi đột nhiên cười cười, rồi nói.
"Hả? Chị Vi Vi, chị, chị đang nói linh tinh gì thế? Ai muốn ở chung với hắn một chỗ?" Hai gò má Long Yên Nguyệt lập tức đỏ ửng, vội vàng chống chế.
Liễu Vi nhìn cô em thân thiết của mình, nhịn không được than nhẹ một hơi: "Tiểu Nguyệt, ý nghĩ của em chị chẳng lẽ còn không nhận ra sao? Đừng quên chúng từ khi quen nhau đã bao nhiêu năm rồi, nếu như em thật sự yêu mến anh ấy, chị, chị đồng ý." nàng khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, thấp giọng nói: "Chia xẻ anh ấy với em!" ( hix, có con vợ thế này đời còn phải lo nghĩ sao T_T, đúng là chỉ trong truyện mới có)
Long Yên Nguyệt bị những lời này của Liễu Vi dọa cho nhảy dựng, nàng làm sao có thể nghĩ tới, những lời này lại từ chính miệng chị Vi Vi nói ra? Nàng vội vàng xua xua tay, nói: "Chị Vi Vi, cái này, cái này...."
"Em chỉ cần trả lời chị, em có thích anh ấy hay không là được!"
Hai mắt Liễu Vi nhìn chằm chằm vào Long Yên Nguyệt, nói ra từng chữ một.
"Em, em, em....." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Yên Nguyệt đã đỏ bừng, ấp úng không nói lên lời.
Liễu Vi nhấc hai tay lên khẽ đặt lên đôi vai thơm của đối phương, ôn nhu nói: "Tiểu Nguyệt, chuyện của em và Bắc Phàm, chị cũng biết rất nhiều, hai người cãi nhau ầm ĩ một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ lại không có một chút cảm giác nào với nhau sao? Ngày trước chị nói hoan hỉ oan gia thật không có ý gì khác, chị thấy em đã có ý với Bắc Phàm, hy vọng em đừng bỏ qua cơ hội này!"
"Em...."
Long Yên Nguyệt bị lời của đối phương lay động, nhất thời lâm vào trầm tư.
Lâm Bắc Phàm tất nhiên không biết Liễu Vi đang bán mình cho Long Yên Nguyệt ( bán Lâm Bắc Phàm cho Long Yên Nguyệt chứ không phải bán mình như Thúy Kiều nhé). Lúc này hắn vẫn đang cùng Tiểu Điền Anh Tử vui vẻ hài lòng trở lại trung tâm giải trí Hoàng Gia, ai ngờ vừa mới bước vào một bước đã thấy Y Đằng Thanh Tử phảng phất như quỷ nhảy tới, âm trầm nhìn hắn, hai mắt phún hỏa, dọa hắn nhảy dựng lên.
"Tôi nói này Thanh Tử, cô đang làm gì thế? Đi ra mà không nói một tiếng nào, định làm ma giữa ban ngày à?"
Lâm Bắc Phàm rất không vui nói.
Y Đằng Thanh Tử đến liếc một cái cũng không buồn liếc, mà vội vàng kéo sư muội khỏi tay hắn, mặt mày lo lắng hỏi: "Anh Tử, cái tên TQ đáng chết này có khi dễ em không? Có chiếm tiện nghi của em không? À, chị vừa rồi thấy rõ hắn kéo tay em, cái tên đáng chết này, quả nhiên là chỉ muốn chiến tiện của người khác, chị muốn giết hắn!"
Cô nàng lập tức giương nanh múa vuốt, chuẩn bị nhào tới Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm có chút khó chịu, cái lãi: "Không phải chỉ là kéo tay một chút thôi sao? Cái này thì có gì là không được? Đàn bà đảo quốc các cô không phải là qua mười hai tuổi sẽ chẳng còn ai là xử nữ nữa sao? Các cô trên giường còn tùy tiện như vậy, huống chi chỉ là kéo tay một chút?"
"Anh, anh nói bậy!"
Y Đằng Thanh Tử mặt mày đỏ bừng, cãi lại một câu, bất quá ngẫm lại tình hình ở đảo quốc, quả thật cũng đúng như lời của đối phương, cuối cùng đành bổ sung thêm một câu: "Sư muội tôi không phải là loại phụ nữ tùy tiền, nó, nó từ trước đến giờ, đến đàn ông cũng chỉ gặp mặt được mấy người, chứ đừng nói là như vậy!"
"Vậy ý cô là, cô là loại phụ nữ tùy tiện?"
Lâm Bắc Phàm lập tức cười tủm tỉm hỏi người lại một câu. Hắn tất nhiên là nhìn ra, hai cô gái này vẫn còn thân xử nũ, nếu không như vậy, hắn cũng chẳng giữ các nàng ở lại TQ, dù sao hắn cũng không phải cái trạm qua đường rách nát.
"Anh, anh chết đi!"
Y Đằng Thanh Tử hai gò má đỏ bừng, tặng cho hắn một cước rồi cầm lấy tay sư muội, xoay người đi vào bên trong.
Lâm Bắc Phàm nhún nhún vai, đi theo bọn họ vào bên trong.
"Sư tỷ, chị đừng tức giận, vừa rồi là em chủ động kéo tay Lâm tiên sinh, chứ không phải hắn kéo tay em!"
Tiểu Điền Anh Tử khuôn mặt khẽ ửng hồng, thấp giọng nói đỡ cho Lâm Bắc Phàm một câu.
"Cái gì? Anh Tử, em chủ động kéo tay hắn? Em chẳng lẽ không biết hắn chính là một đại sắc lang sao? Nhìn thấy đàn bà là mắt sáng lên, cả ngày chỉ biết quyến rũ những tiểu cô nương xinh đẹp, em làm sao lại còn chủ động dâng mình tới?"
Y Đằng Thanh Tử tức tới trắng bệch cả mặt mày, phải kể lại cho sư muội những đoạn lịch sử vinh quang của Lâm Bắc Phàm, tất nhiên cũng không tránh khỏi việc thêm mắm thêm muối, khiến cho Lâm Bắc Phàm tức tới trợn trừng hai mắt, tim đập liên hồi, hận không thể xông tới, phát mấy phát vào cặp mông ngạo nghễ của đối phương, cho cô nàng biết rõ sự lợi hại của mình.
Diệp Phong sau khi nhìn thấy ba người bọn họ đi vào, mới lén lút đi theo, cũng muốn thử vào xem. Nhưng vừa bước tới cửa trung tâm giải trí Hoàng Gia đã thấy hai hã đàn ông mặt mày nghiêm nghị, ăn mặc chỉnh tề không biết từ đâu nhảy ra, nâng tay phải lên, chặn đường hắn, hừ lạnh nói: "Mày là ai? Đây há là chỗ bọn mày có thể tới?"
Diệp Phong tức giận đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lắc lắc cái cổ, rất khó chịu nói: "Làm sao? Không phải chỉ là một cái hộp đêm thôi sao? Đến một tên bảo vệ nát cũng có thể đi vào, chẳng lẽ tao lại không thể vào? Tao nói cho bọn mày biết, tao ở thành phố Nam Thành này cũng có chút thế lực, đắc tội với tao, tao cho bọn màysống không được chết không xong."
"Bảo vệ nát? Ai là bảo vệ nát?"
Hai gã bảo vệ kia lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Chính là cái thằng nhãi vừa mới đi vào đó, hắn còn dẫn theo hai cô gái. Tao thấy cái hộp đêm của bọn mày cấp bậc cũng quá thấp đấy? Cái loaọi bảo vệ nát như hắn cũng có thể di vào, bên trong chắc chắn chẳng có gì hay ho!"
Diệp Phong ngang ngược phun ra một tràng, căn bản không coi mấy tên bảo vệ này vào mắt.
"Mẹ kiếp, anh em đâu, có thằng gây sự, dám chửi lão đại là bảo vệ nát, đánh bỏ mẹ nó đi!" Hai gã coi cửa trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, lớn tiếng gầm lên.
"Cái gì? Lão đại?" Sắc mặt Diệp Phong khẽ biến, đến cả thanh âm cũng có chút lạc đi.
Lập tức từ trong trung tâm giải trí Hoàng Gia chạy ra bảy trám người, đều là những tên dáng người cao lớn, mặt mày hung ác, vai u bắp thịt, chẳng thèm nói một câu, đã nhảy xổ tới lôi DIệp Phong sang một bên, đánh cho một trận. Tiếng kêu gào thảm thiết của Diệp Phong lập tức vang vọng cả bầu trời. ( amen, mặc niệm cho thằng này ba phút, hô hô)