Người này ngẩng đầu lên, vẻ mặt coi thường nhìn Liêu Thiên Cửu cùng Cao Nham đang run rẩy ở bên cạnh.
Người này ngoại trừ Lâm Bắc Phàm ra thì còn ai?
Hắn nắm tay Mộc Tiểu Yêu, phảng phất như di tản bộ vậy, trên mặt không có bất cứ kinh hoàng gì, bất quá trong miệng đang ngậm một điếu thuốc là năm đồng một bao, thoạt nhìn đặc biệt có phong cách giống như Hứa Văn Cường trong bộ phim Bến Thượng Hải, đáng tiếc phong cách quần áo của hắn một chút cũng không giống, nhìn thấy thế nào thì cũng chỉ là một tiểu bảo an.
"Lão đại, tôi nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng bên trong có bán khăn quàng cổ màu trắng, ánh có thể mua một cái, rồi mặc một cái áo choàng, như vậy nhìn rất phong cách!"
Tiểu Kim nhịn không được nhỏ giọng truyền âm một câu.
"Đi chết đi, lão đại mày đứng ở chỗ này cũng rất trâu, cần gì phải dùng quần áo để phụ họa?"
Lâm Bắc Phàm khinh bỉ con vật nhỏ chỉ biết gây phiền toái cho mình một chút.
Phía sau hai người bọn họ còn có ba bốn trăm thành viên Hồ Điệp Bang, quần áo chỉnh tề, không có một chút lộn xộn, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, thần sắc nghiêm túc, không nói gì, nhưng lại phát ra một cổ khí thế đủ để áp đảo tất cả.
Bọn họ đứng ở phía sau hai lão đại của Hồ Điệp Bang, cho dù là trời có xập xuống, bọn họ cũng không chút nhíu mày.
Lâm Bắc Phàm, trong lòng bọn họ chính là thần, là niềm tin kiên định không thể di dời của bọn họ.
Cao Nham nhìn thấy nhiều người như vậy, tay phải cũng nắm chặt một thanh đao, hai mắt như đao, nhìn chằm chằm bọn họ, cảm giác được bản thân phảng phất như một chú dê non, bị mấy trăm con sói đói đang nhìn chăm chú vậy, một luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn chân lên tới trên đỉnh đầu, cả người run lên nhè nhẹ, nếu không phải có hai gã bảo tiêu ở bên cạnh, chỉ sợ hắn đã ngất trên mặt đất rồi.
Hắn rất lợi hại, cũng rất kiêu ngạo, lúc trước giết mười mấy cô gái, còn có thể làm mưa làm gió ở trong tù, nhưng tất cả những điều này đều là do phụ thân của hắn mang tới cho hắn, hiện tại phụ thân hắn không có mặt ở dây, liền giống như con cọp không có răng vậy, nào còn dám ra vẻ với đối phương? Hắn muốn la lên, nhưng một câu cũng không nói ra được, làm cho hắn làm như thế nào cũng không hô lên được, chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng co quắp.
Hắn tưởng rằng lần này có thể mượn tay Liêu Thiên Cửu diệt trừ tai họa Lâm Bắc Phàm này, ai biết được Liêu Thiên Cửu phái ra nhiều người như vậy, dĩ nhiên cũng không bắt được đối phương, còn bị người ta cho vào bẫy, đem hai ngàn tiểu đệ của Liêu Thiên Cửu vây khốn lại, sanh tử không biết, trong lòng hắn hối hận không thôi, sớm biết kết quả thế này, hắn sẽ không đến đây xem trò vui.
Liêu Thiên Cửu trong lòng mặc dù cũng kinh hãi vô cùng, thật không ngờ mưu kế bản thân khổ công sắp xếp toàn bộ đều bị Lâm Bắc Phàm nhìn thấu, nhưng trên mặt vẫn kiệt lực duy trì trấn định, không để cho đối phương phát hiện ra sơ hở nào, rồi chậm rãi suy nghĩ phương pháp thoát khỏi nơi này. Hắn tự hỏi một chút, lúc này mới mang mặt cười nói:" Lâm Bắc Phàm, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này!"
Lâm Bắc Phàm cười một tiếng rất vô sĩ:" Quả nhiên là Cửu ca, mới vừa rồi nhìn thấy bên cạnh một mảnh hắc ám, chỉ thấy nơi này là có chút ánh sáng, phảng phất như một cái bóng đèn lớn vậy, biết Cửu ca ở chỗ này, lúc này mới đi tới nhìn một cái!"
Tại Nam thành, ai dám nói lời này với Liêu Thiên Cửu? Chỉ sợ rằng ngay cả Đường Thiết Sơn cũng không dám nói như vậy.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại dám đem những lời này nói ra.
Liêu Thiên Cửu sắc mặt âm trầm, hai tay cũng đang run lên nhè nhẹ, hắn cắn chặt hàm răng, cười lạnh nói:" Lâm Bắc Phàm, tao biết trong khoảng thời gian này thực lực của mày tăng lên rất nhiều, nhưng mày không nên quên, nơi này là Nam thành, một tiểu nhân vật như mà há có thể làm gì ở địa phương này? Nếu như tao đoán không nhầm, cảnh sát rất nhanh sẽ tới đây!"
Bốn gã bảo tiêu phía sau hắn sắc mặt cũng xanh mét nhìn Lâm Bắc Phàm, chỉ cần Liêu Thiên Cửu nói một câu, bọn họ sẽ xông lên, đem một tiểu nhân vật như Lâm Bắc Phàm đánh cho tàn phế.
Lâm Bắc Phàm cười, nụ cười đặc biệt xấu xa.
Cảnh sát? Nam thành còn có cảnh sát sao?
Lâm Bắc Phàm mới vừa làm một chuyện kinh thiên động địa, đó chính là dứt khoát bắt cóc Long Yên Nguyệt, mượn nàng uy hiếp cảnh sát khác, nếu như bọn họ dám tới đây, liền đem cục trưởng phân cục bọn họ tiền dâm hậu sát, gian rồi lại sát, sau đó còn đem nàng quay lên mạng, cho tất cả các cảnh sát tham quan cùng học hỏi, điều này thiếu chút nữa làm cho tất cả các cảnh sát hộc máu.
Hai vợ chồng các ngươi cãi nhau, có liên quan gì đến chúng ta? Lý do này cũng chả ra sao cả?
Bất quá khi bọn họ tận mắt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm trói tay Long Yên Nguyệt lại, dùng vải bịt miệng lại, nâng người lên xoay đi, ngay cả một chữ cũng không dám nói, sợ đối phương thật sự làm ra cái lọai chuyện không bằng cầm thú kia.
Bọn họ không sợ vô lại, chỉ sợ vô lại có văn hóa có tri thức.
Minh Tiểu Y nhìn thân ảnh hai người dần dần biến mất trong tầm nhìn, không nhịn được sợ hãi thân một tiếng, khó trách cục trưởng lại thích nam nhân này, nguyên lai nàng có loại khuynh hướng này, lần trước là ở bên trong phòng xác làm loại chuyện kia, hiện tại lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, loại trò chơi này đúng là có tính nguy hiểm, đúng là kích thích, nàng nhìn Lâm Bắc Phàm cảm giác có vài phần quái dị.
Lâm Bắc Phàm biết hậu quả bản thân làm như vậy, sợ rằng Long Yên Nguyệt không đem mình chém làm tám mãnh, ngũ mã phân thây là không thể, bất quá cũng không có biện pháp nào khác, loại chuyện này nếu như để cho cảnh sát nhúng tay vào, vậy bọn Mộc Tiểu Yêu không thể không bị xử bắn, vì giúp Hồ Điệp Bang phát triển nhanh chóng, bản thân cũng chỉ có thể hy sinh bản thân, cho dù Long Yên Nguyệt thi triển một chút dị thường đối với mình.
"Đáng tiếc cảnh sát sẽ không tới!"
Lâm Bắc Phàm rất ra vẻ lắc đầu, làm ra vẻ mặt thất vọng.
"Cái gì? Cảnh sát sẽ không đến?"
Liêu Thiên Cửu trong lòng hồi hộp!
Cả người khẽ lay động, thiếu chút nữa ngồi dưới đất.
Lâm Bắc Phàm nhún nhún vai, rất bất đắc dĩ nói:" Đúng vậy, nghe nói buổi tối hôm nay tất cả cảnh sát Nam thành đều tổ chức một tiệc dạ hội, sợ rằng không có người nào quản chuyện này!"
"Mày...mày, Lâm Bắc Phàm, mày...mày cần gì khinh người quá đáng như vậy?"
Liêu Thiên Cửu cắn chặt hàm rằng, tàn nhẫn kêu lên.
"Kỳ thật, tôi vốn cũng chỉ muốn mọi người bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng, nhưng mà anh, nhiều lần xuống tay với Hồ Điệp Bang, điều này làm cho tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Cho nên tôi liền tùy tiện ra tay!"
Lâm Bắc Phàm rất âm hiểm cười:" Kỳ thật, tôi cảm thấy Cửu ca đã lợi hại như vậy, tuổi cũng không nhỏ nữa, không nên vì chuyện tình trong hắc đạo mà bề bộn, cần gì phải làm như vậy? Dứt khoát rút lui ở nhà an dưỡng, ngày hôm nay chuyện như thế này, ngày mai chuyện như thế kia, vạn nhất đánh mất cả tánh mạng không phải là thiệt sao!"
"Ha ha ha..." Liêu Thiên Cửu không nhịn được điên cuồng cười rộ lên, bản thân còn chưa tới 50 tuổi, dĩ nhiên bị người ta nói tuổi không còn nhỏ, còn bảo mình rút lui, chuyện này nếu để cho đám bằng hữu trên đường biết được, chỉ sợ bị cười cho rụng răng. Nội tâm hắn rất hận, hận không thể giết chết tên hỗn đản này, nhưng hiện tại bản thân rất bất lợi, néu như xúc động, ngược lại không tốt cho mình. Hai mắt hắn vừa chuyển, cười lạnh nói:" Hiện tại thủ hạ của tao còn mấy ngàn tiểu đệ, mày cho tằng tao sẽ thua sao?"
"Cái này, phỏng chừng là anh không thắng được!"
Lâm Bắc Phàm cúi đầu xuống, gãi gãi cái lỗi tai, rất không thích nở nụ cười.
Liêu Thiên Cửu tàn nhẫn cười:" Tao nói cho mày biết, Lâm Bắc Phàm, người cảu tao hiện tại đang chạy đến, chỉ cần bọn họ vừa đến, tất cả chúng mày liền xong đời."
Lâm Bắc Phàm thờ dài một hơi thật sâu, rất bất đắc dĩ lắc đầu.
"Làm sao vậy? Có phải là sợ hãi hay không?"
Trên mặt Liêu Thiên Cửu hiện lên một nụ cười đắc ý.
"Tôi nói Cửu ca, anh làm người thật đúng là thất bại!"
Lâm Bắc Phàm phảng phất như một bé cưng thông minh láu lỉnh vậy, hai mắt lóe ra quang mang thuần khiết.
"Mày...mày có ý gì?"
"Mọi người trong Hồ Điệp Bang vừa mới truyền ra ngoài môt cái tin tức, nói Cửu ca anh đã bị người ta giết chết. Hơn nữa tôi còn tìm cho bọn họ một cái thi thể, làm cho khuôn mặt bị biến dạng, còn mặc vào quần áo của anh, chụp vô số bức ảnh, phát tán ra ngoài, chỉ sợ tiểu đệ phía dưới của anh cũng đã sớm đầu hàng rồi!"
"Phốc!"
Liêu Thiên Cửu sắc mặt đỏ bừng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cả người hắn lung lay như muốn ngã, thiếu chút nữa là té lăn trên mặt đất, may mắn là hai gã bảo tiêu bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng bước lên phía trước dìu hắn.
"Cửu ca, Cửu ca, anh không sao chớ?"
Một gã bảo tiêu mang vẻ mặt ân cần hỏi thăm.
Liêu Thiên Cửu hất bọn họ ra, nổi giận đùng đùng kêu lên:" Lâm Bắc Phàm, hôm nay tao phải giết chết mày!"
Một chút hy vọng cuối cùng trong nội tâm hắn đã biến mất, lửa giận đã đánh mất lí trí của hắn, làm cho hắn không để ý tới gì hết lao về phía Lâm Bắc Phàm đánh tới, tựa như một đầu sư tử nổi giận vậy.
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, cùng Mộc Tiểu Yêu hướng về phía bên cạnh đi đến, thở dài nói:" Giao cho mấy người bọn mày!"
Vài trăm tên tiểu đệ phía sau hắn đều khẽ gật đầu, nội tâm rất vui vẻ, đối với Liêu Thiên Cửu, là một nhân vật siêu cấp lợi hại trong Nam thành, thật không ngờ cũng bị bọn họ giết chết. Bọn họ khẽ quát lên một tiếng, vung thanh đao trong tay lên, hướng về phía Liêu Thiên Cửu chém thẳng tới.
Liêu Thiên Cửu có thể bằng vào sức một người khống chế được hắc đạo Nam thành, hiển nhiên là có một thân công phu không kém, nhưng hắn hiện tại là hổ lạc đồng bằng, đối mắt với mấy trăm người, công phu cho dù lợi hại cũng không có chút tác dụng nào. Theo từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, trên người hắn đã có hơn mười vết đao, máu tươi tuôn ra, mà hai mắt hắn trừng lên, mang bộ dạng chết không nhắm mắt, nhưng thân thể lại chậm rãi ngã về phía sau.
Mấy tên bảo tiêu đi theo hắn thấy thế, tất cả đều kêu lên:" Cửu ca!"
Bọn họ cũng không để ý gì mà xông lên, nhưng bọn họ cũng chỉ có 4 người, làm sao có thể là đối thủ của mấy trăm người Hồ Điệp Bang? Trước sau không tới 10s đồng hồ, tất cả bọn họ đều nằm trong vũng máu.
Cao Nham nhìn thấy mấy người này mới vừa nãy còn sống nhảy loạn, hiện tại đều đã biến thành thi thể, dọa cho khuôn mặt trắng bệch, cả người run rẩy, đáy quần cũng ướt sũng, vài giọt chất lỏng màu vàng rơi trên mặt đất, một mùi hôi thối bốc lên, làm cho mấy tên bảo tiêu xung quanh đều khẽ cau mày, đối với tên nhị thế tổ này càng tăng thêm vài phần khinh bỉ.
Thật không biết người như thế có thể làm nên đại sự gì? Bọn họ đều là bộ đội đặc chủng được huấn luyện đi ra, nhưng lại làm bảo tiêu cho tên cặn bã này, đúng là một loại vũ nhục.
Bình thường hắn đều là không chế tánh mạng của những người khác, nhưng hiện tại là người khác không chế tánh mạng hắn, đây đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhân sinh nhiều kỳ tích.
Lâm Bắc Phàm nhìn mấy cổ thi thể nằm dưới đất, khẽ lắc đầu:" Tôi đã nói cho Cửu ca, nhanh rút lui đi, về quê an dưỡng, hắn lại không nghe, ai, Cửu ca, anh làm cho tôi không thể làm người tốt được, tôi thật là khó chịu, tôi quyết định, nhất định phải đem Cửu ca an táng cho thật tốt, đem thủ hạ cùng các bãi của hắn đều chiếu cố thật tốt, không gặp phải một chút sai lầm nào!"
Hắn còn kiếm cách làm cho mình rơi vài giọt nước mắt, vẻ mặt bi thống gần chết, phảng phất như có người thân đã chết vậy.
Những người khác cả người thoáng lung lay một chút, thiếu chút nữa là té trên mặt đất.
Tiểu Kim cũng liên tục lắc lư hai cái, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự, trong miệng lẩm bẩm nói:" Vô sỉ, vô sỉ..." Lâm Bắc Phàm thầm hít sâu một hơi, xoa xoa nước mắt ngay khóe mắt, nói với Cao Nham:" Tôi là người tốt, các anh không nên ép tôi ra tay, Cao thiếu gia, thật không ngờ anh lại cùng Cửu ca thông đồng, tôi sẽ không làm khó dễ anh." "Vậy cảm ơn anh, tôi...tôi muốn đi!"
Cao Nham như được đại xá, vội càng gật đầu, xoay người muốn đi khỏi nơi này.
"Bản thân anh cũng chấm dứt được rồi!"
Lâm Bắc Phàm lại nói tiếp.
"Ầm!"
Cả người Cao Nham khẽ lắc lư hai cái, trực tiếp ngất đi.