Lâm Bắc Phàm và Bạch Nhạc Huyên hai người nói chuyện một lát, rồi lúc này mới đi vào phòng tắm tắm uyên ương, trong đó lúc khó tránh khỏi xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cho nên tiêu tốn khoảng gần hai mươi phút sau, hai người mới đi ra ngoài.
Tuy rằng phần dưới của Bạch Nhạc Huyên còn hơi đau, nhưng mà cũng không nghiêm trọng, chỉ là bước đi không được tự nhiên thôi. Nàng liếc nhìn thấy một vũng máu đỏ hồng trên tấm lót giường, dưới ánh đèn sáng sủa như vậy, làm cho nàng đỏ mặt, vội vàng chạy đến, muốn cất dấu nó đi, nhưng mà bên dưới đau kịch liệt, làm cho đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
"Em sao vậy?" Lâm Bắc Phàm giật mình, cô nàng này chẳng lẽ không biết bây giờ đang là người bệnh sao? Còn chạy loạn như vậy, lỡ như mà chảy máu gì đó, vậy chẳng phải là khiến cho mình thương tâm đến chết sao.
"Em không sao!"
Bạch Nhạc Huyên xấu hổ muốn tìm cái lỗ chiu xuống, mình làm sao mà nói ra được chuyện này?
Lâm Bắc Phàm nhìn theo ánh mắt của nàng, lập tức thấy một mảng đỏ trên giường, cười nói: "Thì ra là cái này, nếu em muốn thu lại, nói cho anh biết, anh giúp em là được"
Hắn đương nhiên biết con gái đều thích giữa tấm lót giường của lần đầu tiên lại, coi như là một giữ cho mình một hồi ức đẹp,
"Ai... anh muốn anh giúp em!"
Bạch Nhạc Huyên xấu hổ cúi đầu xuống.
Hai người bọn họ kết hợp lại, vất vả lắm mới xử lý xong chuyện này, sau khi sửa soạn lại quần áo, mới ra khỏi phòng, nhìn thấy hành lang vắng vẻ, không biết những người khác ở đâu, nhưng mà mơ hồ nghe được tiếng rên "ơ...ơ..." từ trong phòng kế bên của Trương Minh Thắng, không biết là ai, hơn nữa cửa phòng chỉ khép hờ thôi.
Hai người nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, vội vàng đi qua, đẩy cửa vào nhìn, đã thấy Bạch Minh Phong bị trói chặt trên giường, trên người không biết bị buột hơn mấy chục sợi dây nữa, trong miệng còn có một tấm giẻ rách, thoạt nhìn đặc biệt thê lương, mà những người khác thì đang ngồi trong phòng, không biết đang làm gì đó, còn phần hai cô gái kia, thì luống cuống tay chân đứng ở đó, không biết nên xử lý thế nào.
"Các người, các người đang làm gì vậy?"
Lâm Bắc Phàm gãi đầu không hiểu gì cả, chẳng lẽ mấy tên này rãnh rỗi quá, muốn làm chuyện của đàn ông với đàn ông cùng Bạch Minh Phong?
Cả đám Từ Chính đang thương lượng cái gì đó, nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào, vội vàng chạy đến chào đón, Từ Chính cười ha hả nói: "Lão đại, hai người xong việc nhanh vậy sao? Ơ, bọn mày vỗ đầu tao làm gì?"
Hắn còn chưa nói xong, đã bị cả đám sau lưng vỗ đầu cái bốp, làm cho hắn kêu la thảm thiết.
Trương Minh Thắng cười nói: "Mày nói bậy cái gì đó? Hẳn phải là, lão đại, bây giờ anh mới xong sao? A, lão đại, tôi có nói sai gì đâu!"
Hắn cũng bị Lâm Bắc Phàm ký cho cái cốc.
Lâm Bắc Phàm làm sao mà không biết bọn họ đang nói chuyện xấu xa gì, nhưng mà tất cả là đúng như lời bọn họ nói, không thể nào giải thích, đành phải nhìn Bạch Minh Phong, hỏi: "Các người cột anh ta lại làm gì?"
"À, lão đại, chuyện là thế nào, tiểu tử này muốn quậy phá chuyện tốt của hai người, đứng ngoài cửa la to, cho nên bị bọn em buộc chặt ở đây"
Phó Cách cười nói.
Bạch Nhạc Huyên đỏ mặt gắt giọng nói: "Các người nói bậy cái gì vậy, mau thả anh tôi ra!"
Hai cô gái đi theo Bạch Minh Phong nghe như vậy, nhất thời vui mừng chạy đến bên cạnh Bạch Minh Phong, tháo những sợi dây trên người anh ta xuống, vội vã hỏi: "Đội trưởng, anh không sao chứ?"
Bạch Minh Phong giơ tay phải lên, lấy miếng giẻ trong miệng xuống, thở hổn hển nhảy dựng từ trên giường xuống, nổi giận kêu lên: "Mấy tên khốn nạn này, dám trói tôi lại, tôi... tôi không cho các người nếm thử sự lợi hại của tôi là không được!"
Trương Minh Thắng vội vã giơ tay lên nói: "Vị Bạch đại ca này, tôi chỉ che miệng của anh một chút thôi, cũng đâu có làm gì đâu, anh muốn trách thì cũng đừng trách tôi!"
"Cái này, tôi chỉ ôm cánh tay của anh thôi, anh cũng không trách tôi chứ?"
"Đúng vậy, tôi cũng chỉ ôm chân anh thôi, một việc nhỏ như vậy, anh cũng trách lên đầu tôi chứ?"
"Khụ khụ, tôi chỉ sờ soạng tiểu đệ đệ của anh một chút thôi, thiếu chút nữa đã bị tiểu đệ đệ của anh đánh, tôi cũng không trách anh, vậy anh khẳng định cũng không trách tôi chứ?"
Ai mà ngờ mười mấy người bọn họ đều làm ra vẻ ủy khuất vô cùng, quả thật là còn oan ở cả Đậu Nga nữa, làm cho Bạch Minh Phong giận muốn hộc máu luôn, nhưng cũng không có chổ trút giận, chỉ có thể dậm chân, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.
"Anh ơi, anh không sao chứ? Bọn họ cũng không cố ý, anh tha cho bọn họ đi!"
Bạch Nhạc Huyên thấy anh trai của mình thành như vậy, cũng bước lại an ủi vài câu.
Bạch Minh Phong nhìn em gái của mình một cái, không nhịn được hô lên: "Em gái... em... em..."
Bạch Nhạc Huyên đỏ mặt hỏi: "Em... em làm sao?"
Bạch Minh Phong vỗ mạnh chân mình, vô cùng đau đớn thở dài: "Em gái ngốc của anh, sao em lại cho hắn chiếm tiện nghi nhanh như vậy? Nếu như sau này hắn kua con nhỏ khác sau lưng em, thì em làm thế nào?"
Bạch Nhạc Huyên thấy anh trai đã nhìn ra mình không còn là xử nữ, không khỏi mắc cỡ cúi đầu, giải thích cho Lâm Bắc Phàm: "Anh ơi, Lâm đại ca... anh ấy... anh ấy không phải loại người vậy đâu, anh đừng hiểu lầm"
"Hắn... hắn không phải loại người như vậy?"
Bạch Minh Phong thiếu chút nữa đã bị những lời nói này của em gái làm cho ngất xỉu.
Đàn ông không háo sắc? Trừ phi là mặt trời mọc hướng tây mà thôi, bởi vì mình là đàn ông, cho nên rất hiểu đàn ông.
Bạch Minh Phong có một cảm giác vô lực, lúc đầu còn muốn lừa Lâm Bắc Phàm một chút, nhưng ai ngờ đối phương đi xe trước rồi mới trả tiền sau, làm cho kế hoạch của mình tiêu tan, bây giờ ván đã đóng thuyền, mình hối hận cũng không kịp rồi, cũng không thể làm cho em gái trở lại tấm thân xử nữ được nữa. Anh ta chỉ có thể dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Bắc Phàm, muốn kiến nghị sự bất mãn của mình, cuối cùng nói thầm một câu: "Lần này tôi không phải đến đây để quấy rồi, mà muốn nói cho các người một chuyện!"
"Ồ? Là chuyện gì vậy Bạch đại ca?"
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
"Đương nhiên là về lai lịch của ba tên sát thủ muốn giết các người!"
Bạch Minh Phong tức giận nói.
Anh ta nói xong lời này, sắc mặt của mọi người liền thay đổi.
Ba tên sát thủ này dám công khai ám sát tại kinh thành, đủ của thể thấy được thế lực phía sau lưng chúng không yếu.
Lâm Bắc Phàm khẽ cau mày, trầm tư một chút, ngẩng đầu lên hỏi: "Bạch đại ca, theo hình dạng của họ, đều là người nước ngoài, hơn nữa súng ống cũng rất tiên tiến, sợ rằng không phải là tổ chức trong nước!"
"Cậu nói không sai, bọn họ quả thật không phải là người của tổ chức sát thủ trong nước" Bạch Minh Phong nhẹ nhàng cười nói: "Bọn họ đến từ một tổ chức sát thủ ở Mỹ, tên là Địa Ngục Thiên Sứ, có hơn ba trăm thành viên, thực lực cũng bình thường trên thế giới, am hiểu sử dụng súng ngắm để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà ở nước ta thì có thể coi là cực kỳ lợi hại!"
"Sát, chết tiệt, mấy tên nước ngoài này, tại sao cứ một mực đối phó chúng ta vậy? Chúng ta đâu có đắc tội gì chúng, cầu cho bọn chúng sinh con trai không có tiểu JJ, con gái không có tiểu meo meo" Trương Minh Thắng tức giận chửi bới.
"Đúng, trù cho con gái của bọn họ bị đàn ông cưỡng hiếp, con trai bị khủng long nữ cưỡng hiếp!"
Từ Chính cũng nghiến răng kêu lên.
"Chúng ta còn trù cho bọn họ bị mắc bệnh tình dục, nhiễm bệnh ếch này nọ!"
Phó Cách cũng vô sỉ nói.
Người xung quanh nghe xong mà rùng mình, người vô sỉ quả nhiên rất vô sỉ, ngay cả những lời trù ẻo như vậy mà cũng nói được.
Bạch Minh Phong cảm thấy mình thật sự không thể có tiếng nói chung với họ, thật không biết tế bào não trong đầu bọn họ là cái gì cả, thật đúng là mất mặt.
Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm cũng giật giật, nói không nên lời.
Sinh con trai không có tiểu JJ, con gái không có tiểu meo meo, mắc bệnh tình dục, nhiễm bệnh ếch? Bọn chúng có kết hôn hay không, cũng không biết, tại sao lại đi trù ẻo con trai con gái của chúng? Xem ra khả năng nói nhảm của mấy tên này càng lúc càng lợi hại. Hắn vội vàng hỏi: "Bạch đại ca, vậy anh có biết là ai thuê chúng làm hay không?"
"Cái này làm sao mà tôi biết? Ba cái xác, tôi cũng đâu thể hỏi mấy cái xác được? Tôi đâu có chiêu hồn thuật"
Bạch Minh Phong chớp mắt, biểu tình trên mặt có vẻ rất là ngu ngốc.
"Rốt cục là ai thuê bọn họ làm?"
Trương Minh Thắng phẫn nộ nói.
"Khẳng định là kẻ thù của chúng ta!"
Từ Chính gật đầu, nghiêm túc nói.
"Mẹ kiếp, lời nói của mày quả là nhảm nhí, nếu không phải là kẻ thù, thì ai lại thuê sát thủ làm gì?"
Những người khác đều nhảy dựng lên, chửi bới cùng giơ ngón giữa ra.
Lâm Bắc Phàm trầm tư suy nghĩ, hắn và Trương Minh Thắng tuy rằng chỉ đến kinh thành vài ngày, nhưng mà người đắc tội lại không ít, đầu tiên là đám bổng tử Hàn Quốc, sau đó là Kiều Duyên, còn có Kim Bưu ba người, thế nhưng trong ba đối tượng này, rốt cục là ai thuê sát thủ? Đầu tiên là loại trừ đám bổng tử ra, bởi vì lúc xảy ra ám sát, đám bổng tử cũng có mặt ở đó, và bọn họ còn chết hai người, rất rõ ràng là không phải do bọn chúng thuê. Còn hai người kia, Kiều Duyên bởi vì đắc tội với Khổng Băng Nhi, cho nên toàn bộ tập đoàn Cự Long phải đối mặt với sự đả kích lớn trước đây chưa từng có, tuy rằng không phá sản, nhưng mà cũng đủ làm cho Kiều gia sống đi chết lại, kinh tế bị giảm xuống hai mươi năm trước, về phần Kim Bưu mà nói thì càng không thể, bị Lộ Lộ đập gãy tứ chi đuổi về HongKhôngng, cũng đủ làm cho Kim gia tan vỡ rồi.
"Không phải là Kiều Duyên hay Kim Bưu!'
Đây là kết luận cuối cùng của Lâm Bắc Phàm.
Từ Chính lắc đầu: "Phỏng chừng không phải Kim Bưu, vì hôm qua tôi nghe ông già tôi nói, ngay hôm nay ông già của Kim Bưu gửi thư xin lỗi đến, nói con trai của ổng không phải là thứ tốt, bị đánh cũng đáng đời, mong rằng chúng ta đừng giận chó đánh mèo, nói chuyện cứ như cháu trai vậy, nếu như là bọn chúng là, tại sao lại viết thư này?"
"Ồ? Có chuyện này thật sao?"
Bạch Minh Phong nao nao, biểu tình trên mặt vô cùng kinh ngạc.
"Tôi cũng chỉ nghe cha của tôi nói thôi, phỏng chừng là không sai đâu!"
Từ Chính khẳng định gật đầu.
"Vậy người đáng nghi nhất chỉ có Kiều Duyên, với bản lĩnh của tập đoàn Cự Long, muốn thuê mấy tên sát thủ cũng không có vấn đề gì!"
Lâm Bắc Phàm thoáng trầm tư rồi gật đầu nói.