Bạch Minh Phong liên tục đánh răng hơn năm phút, súc miệng hơn ba mươi lần, nghĩ đến cái vớ thối trong miệng mình khi nãy, trong lòng cảm thấy nhạt nhẽo, chỉ có thể âm thầm khinh bỉ đám người Triệu Phong, sau đó mới vất vả rời khỏi phòng tắm, đi ra ngoài, thấy đám người Trương Minh Thắng giống như là ăn trộm vậy, ngồi xổm ngoài cửa không biết đang làm gì, không khỏi bước lại, nhỏ giọng hỏi: "Ê, các người đang nhìn cái gì vậy? Không phải chỉ là một cánh cửa thôi sao, có gì mà đẹp?"
"Mẹ nó, tôi đang bực mình đây, cái khách sạn chết tiệt gì vậy? Ngay cả con mắt trên cửa cũng không có, làm sao mà có thể nhìn lén?"
Trương Minh Thắng đưa cái đầu to đến sát cửa, dán lỗ tai vào cửa, khó chịu thì thầm.
"Đúng vậy, ít nhất cũng phải có hai con mắt, cho chúng ta nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc bên trong, thuận tiện học tập một chút!" Phó Cách cũng kêu lên một câu, tính toán làm sao báo cho chủ nhân nơi này làm lại các cánh cửa, ít nhất cũng phải có hai con mắt, để nhìn xem cảnh tượng đặc sắc bên trong. Chứ bây giờ thì chỉ có thể dùng cái lỗ tai mà nghe thôi.
Những người khác cũng nhỏ to nghị luận, nói cái gì mà phải đề nghị chủ khách sạn xây lại cửa hết, để bọn họ có thể thưởng thức một chút.
Bạch Minh Phong tức đến nổi hộc máu, sự thuần khiết của em gái mình xem ra khó giữ rồi, mà mấy tên này còn muốn nhìn lén, nế như để cho bọn họ suy nghĩ vậy, chẳng phải em gái của mình sẽ bị nhìn sạch sẽ sao? Anh ta tức giận cốc lên đầu của bọn họ vài cái, bất mãn nói: "Các người nhìn cái rắm gì? Trong đó là em gái của tôi!"
Ai mà ngờ những người này quay đầu lại, liếc nhìn anh ta nói: "Nếu không phải là em gái của anh, bọn tôi cũng lười nhìn!"
Thân thể của Bạch Minh Phong chấn động, ngã ngay xuống đất.
Thế giới này sao còn sót lại mấy tên cực phẩm vô sỉ như vậy? Ngay cả những lời vô sỉ này cũng nói ra được. Anh ta vội vàng giơ tay lên, liều mạng phá cửa: " Em gái, em đang gì vậy? Nhanh mở cửa ra, anh có chuyện muốn nói!"
Cả đám đều giật mình hoảng sợ, cái tên khốn này không phải cố ý sao? Tự nhiên phá rối chuyện tốt nhà người ta, lẽ nào không sợ bị báo ứng? Bọn họ vội vàng lao đến, ôm lấy cánh tay, đôi chân, vài người bịt miệng anh ta lại, rồi lao vù vào trong cái phòng gần đó.
"Các người... các người... cứu mạng... cứu..." Bạch Minh Phong bình thường là một người rất ghê gớm, nhưng mà làm sao ngờ những tên đê tiện này lại dùng thủ đoạn đó đối phó với mình? Anh ta cũng biết công phu, nhưng mà mãnh hổ không đấu lại bầy sối, cho dù có ghê cách mấy thì cũng chỉ có một mình, sao đấu lại với một đám người? Nhưng mà anh ta vừa nói được đến đó, thì Phó Cách đã thò tay xuống phần dưới của anh ta, bóp một cái, làm cho câu nói tiếp theo của anh ta lọt vào trong bụng, sắc mặt biến đổi, nếu như không phải bọn họ đang cầm lấy tay giữ lấy chân anh ta, thì anh ta chắc chắn đã nhảy dựng lên như một con cóc rồi.
Hai cô gái đi theo Bạch Minh Phong nãy giờ cũng trửng to mắt ra, không biết mình có nên ngăn cản bọn họ không.
..............................
Hết phim.................
..............................
Trong phòng dần dần yên tĩnh lại, hai thân thể trắng bóng đan vào nhau, ngay cả một vật che đậy cũng không có, sự mất trật tự trên giường biểu thị tất cả những gì đã xảy ra, hô hấp của cả hai cũng dần dần trở nên bình thường.
Bạch Nhạc Huyên mở mắt ra, len lén nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nhìn thấy hai mắt của đối phương nhắm lại, tựa hồ như đã ngủ say, lúc này mới yên tâm hít một hơi, nàng ta rút chân về, nhưng mà cơn đau bên dưới làm cho đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, âm thầm nói một câu, cái tên bại hoại này cũng quá lợi hại rồi, không một chút thương tiếc mình, cũng không sợ mình bị hắn làm chết, nghe nói đàn bà thường hay làm chuyện này, thì chổ ấy sẽ giãn ra. Nhưng mà, trên khuôn mặt của nàng lại xuất hiện nụ cười hạnh phúc, ai mà ngờ mình lại dính vào chuyện này, đem lần đầu tiên của mình giao cho một người đàn ông chỉ vừa mới quen biết vài ngày? Nàng ta chống tay lên đầu, chăm chú nhìn hắn.
Đối phương tuy rằng bình thường hay cười một cách xấu xa, bình thường luôn chiếm tiện nghi của mình, nhưng mà vẫn còn tốt hơn mấy tên thiếu gia đạo đức giả kia, hơn nữa đối phương cũng rất đẹp trai, lại có công phu nữa, đi cùng với mình cũng là trai tài gái sắc rồi, về phần công việc của hắn...
Bạch Nhạc Huyên nghĩ đến đây, hơi lắc đầu, mình sao lại là loại con gái đam mê quyền thế chứ? Đối phương chỉ là một bảo vệ nhỏ, không được như mình, thì cái đó có quan hệ gì đến mình? Cái mình thích là con người của hắn, chứ không phải những thứ khác của hắn, cùng lắm thì mình nuôi hắn cũng được.
Bạch Nhạc Huyên càng nghĩ càng thấy vui sướng, không khỏi cúi đầu, len lén hôn lên mặt đối phương một cái.
Lâm Bắc Phàm đang ngủ? Đúng là câu hỏi dở hơi! Tuy rằng vừa rồi vận động phần dưới với Bạch Nhạc Huyên một hồi, nhưng mà vẫn chưa đến mức làm cho hắn nửa ngày không dậy nổi. Hắn chỉ sợ đối phương khó xử, cho nên mới cố ý nhắm mắt giả bộ ngủ. Hắn bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng đến gần, không nhịn được mở đôi mắt ra, nhìn thấy đôi mắt to mỹ lệ chỉ còn cách một cút, còn đôi môi hồng hào hơi mân mê, chuẩn bị hôn xuống môi mình.
"Em muốn đánh lén?"
Lâm Bắc Phàm nhất thời cười nói.
Đột nhiên nghe thấy những lời này làm Bạch Nhạc Huyên giật mình, vội vàng rút mặt về, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, bất mãn nói: "Anh muốn chết à, tự nhiên nói lớn tiếng như vậy"
Lâm Bắc Phàm mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn thấy thân hình lõa thể của đối phương, cùng với hai hạt đậu càng thêm đỏ tươi kia, trần mặc sự mê hoặc vô cùng, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, làm cho hắn vừa phát tiết xong lại nổi lên dục hỏa lần hai, đè đối phương xuống giường, cười tủm tỉm hôn lên môi đối phương: "Thật không ngờ em lại lẳng lơ như vậy, thiếu chút nữa đã giết chết anh rồi!"
Lúc đầu là Lâm Bắc Phàm chủ động, nhưng ai ngờ sau đó thì cô nàng này lại không chịu được, thế là đổi thế cho lên trên, xém tí đã bị cô nàng này làm bị thương.
Bạch Nhạc Huyên đỏ mặt, giống như một thiếu phụ thành thục, hưởng thức nụ hôn của đối phương, hờn dỗi nói: "Ai.. ai lẳng lơ chứ? Anh nói vậy, anh... anh mạnh như vậy, thiếu chút nữa đã làm em chết!"
Nàng ta cũng vì hành vi vừa rồi của mình mà đỏ mặt, giống như một con sư tử cái đến thời kì động đực vậy, hận không thể mỗi ngày đều cùng đối phương làm cái chuyện cảm thấy khó xử này, nếu không phải là lần đầu tiên, trải qua đau đớn làm cho nàng ta không chịu nổi, sợ rằng nàng ta sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Lâm Bắc Phàm cười hắc hắc nói: "Anh rất mạnh sao? Vậy anh làm thêm một chút nữa!"
Hắn cảm thấy thằng nhỏ đã cứng lên rồi, hơi đụng vào bụng của đối phương.
Bạch Nhạc Huyên nhất thời giật mình biến sắc, liền cầu xin: "Lâm đại ca, anh... anh đừng tới, người ta còn đau ở đó, sau này... sau này có cơ hội thì làm!"
Lâm Bắc Phàm cũng biết đối phương là lần đầu tiên, nếu như tiếp tục làm vậy, sợ rằng sẽ làm cho thân thể đối phương bất tiện, thậm chí là xúc phạm đến thân thể đối phương, cho nên hắn cũng không nóng lòng, vỗ vỗ cái mông của đối phương, cười nói: "Nha đầu ngốc, lừa em thôi, anh vẫn chưa đến trình độ đó đâu!"
Bạch Nhạc Huyên nhìn thấy đối phương quả nhiên không ép buột mình, thoáng thở phào một hơi, rất sợ đối phương lại đè mình xuống dùng sức, khi đó, mình thật sự là đáp ứng không được, mà không đáp ứng cũng không được, nếu như làm bị thương, mấy ngày không xuống giường được, vậy chẳng phải mình sẽ bị người khác chế giễu sao? Nhưng mà nàng ta cũng âm thầm tự trách mình vô dụng, ngay cả một chuyện nhỏ như vậy mà cũng không thỏa mãn được đối phương, thảo nào đàn ông bây giờ đều muốn ra ngoài vụng trộm. Nàng ta áy náy ôm lấy đối phương, mặc cho đôi bàn tay của đối phương xoa loạn lên người mình, thấp giọng nói: "Lâm đại ca, em có phải rất là vô dụng không?"
"Ơ? Vì sao lại nói vậy?"
Lâm Bắc Phàm thích ý hưởng thụ sự ôn nhu này, cười hỏi.
"Ngay cả cái kia...cũng không thỏa mãn được anh... vậy chẳng phải rất vô dụng sao?"
Bạch Nhạc Huyên ngượng ngùng trả lời.
Lâm Bắc Phàm nhất thời trừng to mắt, thiếu chút là bỏ mạng.
Cô nàng này cũng thật có cá tính, ngay cả lời này cũng nói ra được.
Hắn nhìn nàng, cười nói: "Em nói cái gì? Cái gì mà không thỏa mãn? Em là lần đầu tiên, mà anh đã bị em làm gần cả tiếng, làm cho xương sống của anh như muốn gãy luôn, thiếu chút nữa đã mệt chết rồi, nếu như em mà làm nữa, vậy thì anh chắc chắn sẽ cạn tinh mà chết mất!"
"Đáng ghét, cái gì cạn tinh mà chết, nói khó nghe quá, làm như người ta là cái gì vậy!"
Bạch Nhạc Huyên đỏ mặt, gắt giọng nói. Nghe thấy những lời nói này trong lòng cũng giải khai được một chút, dù sao thì nàng ta cũng nghe nói qua, lần đầu tiên của con gái đều rất đau, không có vui vẻ gì, căn bản là không kiên trì được bao lâu, mình làm được một giờ cũng đã là không tồi rồi.
"Cái gì là cái gì?"
Lâm Bắc Phàm cố ý hỏi.
"Đáng ghét, em không để ý đến anh!" Bạch Nhạc Huyên cố ý quay đầu đi không thèm để ý đến đối phương, nhưng mà không kiên trì được hai phút, nàng đã quay đầu lại, thấy đôi phương đang nhìn chăm chú mình, khuôn mặt liền đỏ ửng lên, nói: "Lâm đại ca, các nàng trong phương diện này có lợi hại hay không?"
Tuy rằng nàng ta biết vấn đề này rất là nhạy cảm, nhưng mà không nhịn được hỏi một câu, muốn biết tình huống của những người khác.
"Các nàng? Các nàng gì?"
Lâm Bắc Phàm nghi hoặc hỏi.
"Là... là những người phụ nữ của anh đấy, anh không phải là có mấy người phụ nữ ở Nam Thành sao?"
Mặt của Bạch Nhạc Huyên đỏ bừng, giống như là một quả táo chín vậy, giọng nói cũng đầy sự ngượng ngùng.
"À, các nàng không có lẳng lơ như em!"
Lâm Bắc Phàm cố ý trêu.
"Anh là một tên xấu xa, người ta lẳng lơ hồi nào? Cũng tại anh làm cho người ta thoải mái, thật không ngờ cảm giác này lại tốt như vậy, giống như bay lên trời luôn, xem ra người ta đã sống hơn hai mươi năm uổng phí!"
Bạch Nhạc Huyên đỏ mặt nhìn đối phương.
"Hắc hắc, nếu tính ra, em là vợ bé của anh?"
Lâm Bắc Phàm cố ý dò hỏi.
"Vợ bé cái gì? Nói khó nghe quá, ai kêu anh tốt như vậy, người ta biết rõ anh có mấy người phụ nữ rồi, lại còn... lại còn thích anh, cái này có biện pháp sao? Nhưng mà, em nói cho anh biết, sau này nếu anh không đối xử tốt với em, em sẽ... sẽ chết cho anh coi!"
Bạch Nhạc Huyên mắc cỡ, hận không có một cái lỗ để chui vào, nhưng mà hai tay nhỏ lại ôm chặt lấy cánh tay của đối phương, có thế nào cũng không chịu buông.