Năm người Tân Cương này tuy rằng có bản lĩnh, nhưng mà lần này có thể đến kinh thành, đương nhiên là cũng phải có thực lực, đừng nói là gặp khó khăn lớn, cho dù phải đối mặt với cái chết, bọn họ cũng sẽ không nhíu mày, cho nên khi bọn họ đi vào cục cảnh sát, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, chuẩn bị chịu nổi đau da thịt, nhưng mà ai ngờ rằng bọn họ không phải gặp loại cảnh sát như ác quỷ tra khảo điên cuồng, mà gặp phải đám người Trương Minh Thắng không biết trời cao đất rộng nhưng vô sỉ không ai bằng.
Bọn họ lần đầu tiên có cảm giác trên thế giới vẫn còn tồn tại những người kinh khủng, những tên này không có đạo đức gì, không có liêm sỉ gì, cũng không có dùng bất luận thủ đoạn tra tấn gì, mà những người này lại khiến cho họ có một sự sợ hãi chưa từng có, làm cho bọn họ run rẩy từ trong lòng.
Bọn họ không sợ chết, nói thế nào thì bọn họ cũng là đàn ông, bị mấy bà già bốn mươi cưỡng hiếp, loại cảm giác này còn kinh khủng hơn chết gấp trăm ngàn lần, còn bị mấy thằng gay ưỡn ẹo thông ass nữa, ánh mắt nhìn bọn họ giống như là con mèo thấy cá vậy, làm cho bọn họ rùng mình. Phó Cách cũng vô sỉ kiếm hơn mười con chó cái động đưc vào, làm tinh thần của bọn họ vỡ tan, nhanh chóng khai sạch những gì mình biết ra.
Lâm Bắc Phàm nghe xong tin này, mở to con mắt ra, thiếu chút nữa đã rớt xuống đất luôn.
Loại chuyện này hắn chẳng bao giờ nghĩ đến, lúc đầu hắn nghĩ bọn họ cần ít nhất vài ba giờ để đối phó, nhưng mà không ngờ chỉ hai mươi phút là có kết quả.
Bây giờ hắn rốt cục đã hiểu một đạo lý.
Lưu manh và ác ôn có khi còn lợi hại hơn cảnh sát nhiều.
Mục Nghiên Kỳ nghe đám Trương Minh Thắng báo cáo xong, thiếu chút nữa hộc máu chết ngay.
Nàng ta tham gia vào tiểu tổ hành động đặc biệt cũng đã nhiều năm, gặp qua nhiều chuyện lớn nhỏ, cũng gặp những kẻ không chịu khai cung, mỗi lần đều phải thi triển hết vô số thủ đoạn, nhưng cũng không có kết quả gì, ai mà ngờ những tên này lại dùng cái thủ doạn hạ lưu vô sỉ đê tiện này để tra khảo, thật đúng là biến thái.
Theo lời kể của năm người Tân Cương,b ọn họ đến đây có bảy người, mục đích đến kinh thành là để tiếp xúc với mấy người Nhật Bản, muốn mua một số lượng súng ống không nhỏ từ tay đối phương, để mở rộng thực lực của tổ chức, giành lấy lợi thế trong cuộc chiến chống Mỹ.
Tuy rằng bọn họ không có nói là sẽ chống đối chính phủ Trung Quốc, nhưng mà nếu những người này có được súng đạn rồi, làm ra chuyện gì, thì sợ rằng không người nào có thể nghĩ được, chứ đừng nói là Tân Cương ở xa xôi, nhân tố không ổn định có rất nhiều, chuyện như vậy khẳng định là không cho phép xảy ra.
Từ trong miệng của họ, Mục Nghiên Kỳ biết được hai người Tân Cương khác đang tiến hành giao dịch với người Nhật Bản, cho nên không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho tổ chức, thông báo mọi chuyện.
Tiểu tổ hành động đặc biệt có thể nói là vô cùng coi trọng chuyện này, bây giờ sáu thành viên trong tổ đã chết thảm, nhiều người khác thì bị thương, bây giờ đối phương giao dịch súng đạn thế nào cũng không ai rõ, lỡ như là mấy món đồ chơi khổng lồ như súng chống tăng hay là rocket thì bỏ mẹ, sợ rằng sẽ có uy hiếp rất lớn với Trung Quốc, cho nên bọn họ quyết định thật nhanh, truy bắt hai tên Tân Cương còn lại và những tên Nhật Bản kia, về phẩn xử lý thế nào là chuyện của sau này.
Lâm Bắc Phàm vừa mới vào tiểu tổ hành động đặc biệt, mà đã làm ra công lao lớn như vậy, ngay cả Lý tham mưu trưởng cũng phải khích lệ khen thưởng, còn nói là sẽ cho hắn hai ba trăm ngàn tiền thưởng, điều này làm cho hắn hầu như cười luôn thành tiếng.
Bây giờ hắn không phải là người thiếu tiền, hai ba trăm ngàn đối với hắn cũng đáng là gì cả.
Nhưng mà, hắn cũng không tính toán nhiều, dù sao chuyện này cũng chỉ là tiện tay xử lý, nếu như không phải có đám Trương Minh Thắng hỗ trợ, thì sợ rằng sẽ không lôi ra được điều gì từ miệng của đám Tân Cương.
Dù sao thì hắn cũng không vô sỉ như bọn họ.
"Lão đại, bọn em lần này lập công lớn ít nhiều gì cũng phải có cái gọi là chứ?" Cả đám Trương Minh Thắng kéo đi tìm Lâm Bắc Phàm, nhìn thế nào cũng giống tiểu nhân đắc ý, cái này cũng là bởi vì bọn họ bình thường quá rãnh rỗi, không có gì làm, đúng lúc có năm tên Tân Cương để vận dụng cái não của mình, cho nên làm cho bọn họ đã ghiền.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, giơ ngón giữa lên với họ: "Tôi thật sự phục các người, nói thế nào thì các người cũng là trùm cuối đấy, ai ai cũng là cao thủ trong việc sống phóng túng, đương nhiên là không thiếu tiền, còn muốn tôi thưởng cái gì?"
Cả đám cười rộ lên nói: "Đương nhiên là phải đi kiếm chổ tiêu tiền thưởng rồi!"
Khóe miệng bọn họ hơi nhếch lên, nhìn thế nào cũng giống đang có âm mưu.
"Chổ nào?"
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy nụ cười âm hiểm của bọn họ, không hiểu gì cả.
Cả đám không cho Lâm Bắc Phàm nói gì nữa, trực tiếp kéo hắn ra khỏi cục cảnh sát.
Cả đám người kéo Lâm Bắc Phàm đến một chổ, không phải là một nơi để tiêu khiển giải trí, cũng không phải là nơi để ăn uống, mà là một phòng đấu giá có danh tiếng tại kinh thành, những người giàu có muốn khoe khoang tài sản cùng những thứ vô giá của mình, đều đến chổ này để tiến hành đấu giá.
Lâm Bắc Phàm theo bọn họ đi vào trong, Từ Chính lấy ra một cuốn sổ nhỏ, nói: "Lão đại, chuyện này bọn em đã đều tra xong, lão đại của mấy tên bổng tử kia là Lý Tân Nguyên, là một nhân vật cũng có tiếng tại Hàn Quốc, trong tay hắn là công ty EEL, chuyên kinh doanh TV, mấy giặt, tủ lạnh và các thiết bị gia dụng khác, có lịch sử khoảng mười lăm năm tại Hàn Quốc, cũng là một công ty không nhỏ, trong phương diện chế tạo hình thành một tuyến sản xuất, làm ra lợi nhuận rất lớn, cũng có danh tiếng trên thế giới, nhưng mà hai năm nay lượng tiêu thụ bị đình trệ, phải đối mặt với nguy cơ phá sản, cho nên hắn quyết định bán công ty này cho Trung Quốc, để giải quyết vấn đề khẩn cấp. Nhưng mà, những cái này đều là vấn đề bên ngoài, còn trên thực tế thì..." Nói đến đây, hắn dừng lại một chút.
"Trên thực tế thì sao?"
Trương Minh Thắng bất mãn hỏi.
"Trên thực tế thì, những TV, máy giặt và tủ lạnh do chúng chế tạo ra có vấn đề rất lớn, vừa mới mua về sử dụng thì không nhìn ra, nhưng mà qua một hồi thì liền có bệnh, ví dụ như tạp âm nhiều, hao điện, hiệu quả không tốt, bị chê bai rất nhiều tại Hàn Quốc, nhưng mà bọn họ đã cho dìm tin xuống, cho nên người Trung Quốc chúng ta không rõ mấy cái này, vì thế chúng mới dám đến đây bán cho chúng ta!"
Từ Chính bổ sung.
Cả đám người đều kinh hãi, những tên bổng tử này cũng thật đen tối.
Phó Cách tức giận giơ nắm tay, thấp giọng nói: "Mẹ nó, những tên bổng tử này coi chúng ta là đồ ngu sao?"
Những người khác cũng nói thêm, cảm thấy tức giận vì hành vi đê tiện của đám bổng tử này.
Lâm Bắc Phàm cũng vuốt cằm, tùy tiện tìm một chổ ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, cũng thấy bên trong hội trường có không ít người, nhưng mà đều đi cặp với nhau, đếm sơ qua cũng có hai ba mươi đôi, khoảng chừng đều là những người trên dưới ba mươi tuổi, đồ tây giày da, đang cùng với người đi chung nhỏ to cái gì đó, xem ra đều là những người đại diện do các công ty tập đoàn phái đến, trong đó sợ rằng cũng có không ít các công ty nổi tiếng tại Trung Quốc.
"Lão đại, kiếm cái gì uống đi, đừng có gấp, cùng lắm thì chúng ta liên hệ với các công ty Trung Quốc, để cho bọn họ không tham gia cạnh tranh là được!"
Triệu Phong mang đến một đống đồ uống, đưa cho Lâm Bắc Phàm, cười nói.
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại, nhìn hắn vài lần, nhất thời cười nói: "Cái chủ ý này tuy rằng không tồi, nhưng mà đám bổng tử này coi Trung Quốc chúng ta như một bãi thu mua phế liệu vậy, nếu như chúng ta không có hành động, vậy thì chẳng phải sẽ khiến cho chúng coi thường người Trung Quốc sao?'
"Vậy chúng ta nên làm gì?"
Triệu Phong hỏi: "Những cái này đều là tư liệu bí mật do bọn em điều tra, căn bản là không có chứng cứ, hơn nữa bên Hàn Quốc không giống với chúng ta, dù chúng ta có chứng cứ chính xác, nếu bọn chúng không thừa nhận, vậy thì chúng ta cũng không có bất kì biện pháp nào!
"Mẹ nói, cùng lắm thì bắt cóc bọn chúng, tiến hành thẩm vấn!"
Từ Chính giơ nắm tay lên, có vẻ như muốn thông ass đám người Hàn Quốc này.
"Đúng, hay là chúng ta dùng các biện pháp vừa rồi cho chúng biết tay?"
Phó Cách cũng cười vô sỉ nói.
Những người khác đều lộ ra một nụ cười dâm đãng, liên tục gật đầu, biểu thị cái chủ ý này không tồi. Đối với bọn họ mà nói, hành hạ đàn ông, còn có hứng thú hơn là cưỡng đàn bà nữa, càng không cần phải nói mục tiêu là đám bổng tử này, cho nên trong đầu bọn họ tràn ngập những tư tưởng bậy bạ, tràn ngập sự sung sướng.
"Đây là một chuyện quốc tế, nếu bọn họ không thừa nhận, vậy thì chúng ta cũng không thể nào làm gì được bọn họ, cố gắng không dùng biện pháp này!"
Lâm Bắc Phàm thở dài nói, biện pháp này không thể dùng với đám Tân Cương được, cho dù đối phương có thân phận, thì bọn họ vĩnh viễn cũng không được rời khỏi cục cảnh sát. Nhưng mà đám bổng tử này thì lại khác, không có cách nào ở mãi trong cục cảnh sát được, chỉ cần được ra ngoài, bọn chúng sẽ nói lung tung, tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Hắn vừa nói xong, nụ cười trên mặt mười mấy người liền tắt.
kêu bọn họ quậy phá thì không có vấn đề, nhưng mà kêu bọn họ làm đại sự, bọn họ không có chủ ý gì cả.
"Vậy lão đại, anh nói nên làm thế nào bây giờ? Dù sao thì bọn em cũng chỉ nghe lời anh, bây giờ bọn em muốn người có người, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, chỉ cần có thể cho đám bổng tử này một bài học, thì bọn em sẽ toàn lực ủng hộ anh!"
Người mở miệng là Trịnh Dũng, hắn vừa nói xong, tất cả đều gật đầu.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu trầm tư, suy nghĩ phương pháp giải quyết vấn đề tốt, trong lúc hắn đang suy nghĩ, nhìn về nơi xa lắm, thì bỗng nhiên nhìn thấy tên Lý Tân Nguyên cùng với mấy tên Hàn Quốc khác đi vào, trên mặt liền xuất hiện nụ cười, giống như là hắn đã trúng giải xổ số đặc biệt vậy.