Chương 311: Quan tâm? Hay là không quan tâm?



Nhóm người Từ Chính nhìn thoáng qua người trẻ tuổi kia, thấy tuổi của đối phương không lớn, hơn nữa giọng nói cũng không phải người ở Kinh thành, rõ ràng là dân ngoại tỉnh, đương nhiên sẽ không thèm để ý. Cả đám đứng ở đó, vênh mặt lên, vẻ mặt coi thường nhìn chăm chú vào đối phương, giống như coi đối phương là vật gì đó trong nhà vệ sinh vậy.



- Mẹ nó! Chúng mày là cái thứ gì vậy? Cũng dám khoa chân múa tay với tao? Tao, tao không phế chúng mày không được!



Thanh niên kia bình thường cũng là kẻ kiêu ngạo, làm sao chịu được nhục nhã như vậy? Càng vung nắm tay, thở phì phì, thiếu chút nữa là không thèm để ý gì cả, xông lên cho tất cả bọn hắn mặt mày nở hoa.



Một buổi biểu diễn vốn tốt đẹp lại bị mấy người bọn họ biến thành bộ dáng như thế này, tất cả mọi người trong lòng phẫn nộ cùng nghẹn khuất nói không ra lời. Nhưng nhìn bộ dạng của những người này cũng biết bọn hắn không phải là người bình thường. Bởi vậy mỗi người chỉ có thể giận mà không dám nói gì, trong lòng thăm hỏi toàn bộ nữ tính trong tổ tông mười tám đời của bọn họ.



Lâm Bắc Phàm không nhịn được vội vàng ho một tiếng, nói khẽ với mấy người bọn họ:



- Có chuyện gì chờ buổi biểu diễn kết thúc rồi nói sau!



Mười mấy người bọn Từ Chính nhất thời biến sắc, lúc này mới nhớ tới bây giờ còn đang ở giữa buổi biểu diễn. Nếu như mình gây sự như thế chẳng phải là không cho Bạch Nhạc Huyên mặt mũi hay sao? Đây chẳng phải là đánh vào mặt lão đại của mình sao? Bọn họ đều gật đầu đáp một tiếng, hung ác trừng mắt liếc người thanh niên kia một cái rồi mới lần lượt ngồi xuống.



Tên thanh niên kia đương nhiên không nghe thấy Lâm Bắc Phàm nói chuyện, chỉ thấy bọn họ không ngờ lại chủ động lùi lại, còn tưởng rằng bọn họ bị mình dọa cho sợ, trên mặt liền lộ ra một nụ cười đắc ý, hung hăng giơ ngón giữa về phía bọn họ xong mới ngồi xuống.



Bạch Nhạc Huyên vẻ mặt cảm kích đưa mắt nhìn Lâm Bắc Phàm. Cô đương nhiên biết rằng nếu như buổi biểu diễn của mình bị cắt ngang giữa chừng, không thể tiếp tục tiến hành thì đó là chuyện nghiêm trọng đến mức nào. Sợ rằng chính mình cũng sẽ bị những những người trong vòng giải trí và những nghệ nhân khác sỉ nhục, chế nhạo. Cô vội vàng cười thật tươi, nhìn về phía người mê ca nhạc:



- Bài hát tiếp theo của tôi có tên là “Tình yêu của ta cảm động đất trời”. Hy vọng mọi người có thể thích!



“Hay!” Trong nháy mắt, toàn bộ người mê ca nhạc cũng sôi trào lên.



Trong lòng Bạch Nhạc Huyên rất yêu quý những người mê ca nhạc ở đây, bởi vậy lần này cô ra sức biểu diễn, làm cho buổi biểu diễn lại một lần nữa đạt đến đỉnh cao. Từng người mê ca nhạc ở đây đều cảm giác được máu toàn thân mình đều sôi trào, hò hét, thét chói tai, giống như muốn đem hết tâm tình trong lòng phóng ra vậy.



Buổi biểu diễn tròn ba giờ, Bạch Nhạc Huyên cuối cùng cũng kiên trì thực hiện xong, cảm giác được tinh lực toàn thân của mình đã tiêu hao nghiêm trọng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, nhưng cô không hề hối hận một chút nào.



Tất cả đều đáng giá!



Cô nghe nói qua rất nhiều ngôi sao trong thời gian tổ chức biểu diễn lại dùng ghi âm để biểu diễn, còn bản thân lại đứng một chỗ khoa chân múa tay một chút, không hề có chút ý tứ muốn hát thật, trong lòng liền sinh ra thái độ cực kỳ khinh bỉ những người đó. Lừa dối sự tin tưởng của đông đảo người mê ca nhạc đối với bọn họ. Đây đúng thật là làm tổn hại phẩm cách cùng đạo đức của một nghệ sĩ.



Đến tận cuối cùng, trên mặt Bạch Nhạc Huyên vẫn còn tràn ngập nụ cười rực rỡ, cười nói với đông đảo người mê ca nhạc:



- Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với tôi! Cảm ơn mọi người! Sau này nếu có cơ hội tôi sẽ còn đến kinh thành! Cô cúi người thật sâu hướng về toàn bộ người mê ca nhạc, sau đó mới chậm rãi đi về phía sau sân khấu.



Bạch Nhạc Huyên! Bạch Nhạc Huyên!



Tất cả mọi người đều sôi trào, chen nhau kéo về phía sân khấu, mong muốn có thể nhìn vị Đại minh tinh, Thiên hậu của giới ca hát này ở khoảng cách gần hơn.



Rất nhiều bảo vệ của buổi biểu diễn nhìn thấy tình hình này liền vội vàng vây quanh sân khấu, đỡ cho những người mê ca nhạc này làm ra chuyện gì xung động. Chuyện này đối với toàn bộ Hưu Dục quán chính là chuyện cực kỳ không hay. Nhưng hai ba mươi cái bảo vệ làm thể nào có thể ngăn cản được hơn một vạn người mê ca nhạc? Thân hình của bọn họ phảng phất như lá rụng trong cuồng phong, trôi giạt theo gió, thiếu chút nữa thì bị bao phủ giữa biển người. May mà Hưu Dục quán đã sớm có dự kiến trước, vội vàng sai tiếp ra hơn ba mươi cái bảo vệ, bắt đầu ngăn cản những người mê ca nhạc này. Lúc này mới miễn cưỡng duy trì được cục diện.



Bạch Nhạc Huyên thấy được tâm tình kích động vạn phần của những người mê ca nhạc này, trong lòng cũng dâng trào, cũng muốn nói thêm mấy câu với bọn họ. Nhưng cô cũng biết rằng nếu bản thân mình dừng lại thì e là có nhiều chuyện cũng không phải bản thân mình có thể không chế được, thậm chí còn có thể phát sinh chuyện chen lấn xô đẩy với quy mô lớn, đối với Hưu Dục quán của người ta cũng không tốt lắm. Bởi vì thế cô chỉ có thể vội vã đi về phía hậu trường.



Những người mê ca nhạc này nhìn thấy Bạch Nhạc Huyên đã đi mất, lúc này mới kéo nhau rời đi, chuẩn bị ngăn chặn cô ở cửa lớn. Vì thế tất cả đều đi về phía cửa, trong miệng còn hô to tên của Bạch Nhạc Huyên.



Đám người Lâm Bắc Phàm nhìn thấy mê ca nhạc xung quanh vắng rất nhiều, lúc này mới khẽ lắc người đứng lên. Hai tay nhỏ bé của Khổng Băng Nhi vung lên, vui sướng nở nụ cười:



- Giọng hát của Bạch Nhạc Huyên đúng thật là êm tai, đẹp đẽ. Tôi nghe cũng phải say mê.



Lộ Lộ cũng cười, gật đầu nói:



- Giọng của Bạch Nhạc Huyên đúng là tuyệt với. Tiếng hát cũng nghe rất hay. Sau này nếu có thời gian tôi sẽ thường xuyên nghe chuyên tập (album) của cô ấy.



Hai gã đại hán ở phía sau đi tới trước mặt cô, thấp giọng nói:



- Tiểu thư! Biểu diễn đã kết thúc, không bằng chúng ta trở về thôi!



Trên mặt Lộ Lộ hiện ra một chút chần chờ, liếc mắt nhìn đám người Lâm Bắc Phàm.



- Hiện tại thời gian còn sớm, ta đi dạo một chút, lát nữa rồi sau hãy trở về đi. Dù sao có nhiều ngươi ở đây như vậy, ta cũng không tin rằng có kẻ dám đối phó với ta!



Hai gã đại hắn này khẽ thay đổi sắc mặt, muốn khuyên bảo hai câu. Nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của đối phương, biết rằng không kể chính mình nói cái gì thì cô cũng sẽ không thay đổi, chỉ có thể gật đầu nói:



- Chúng tôi nghe theo tiểu thư.



Khổng Băng Nhi nhất thời cười lên, tiến đến giữ cánh tay của Lộ Lộ, thấp giọng nói:



- Lộ Lộ, sao ngươi lại phải trở về gấp như vậy? Chúng ta còn có chuyện quan trọng nhất chưa làm! Không bằng bây giờ chúng ta đi gặp Bạch Nhạc Huyên, xem cô ấy trả lời vấn đề kia ra sao. Nếu như Lâm đại ca thua thì chúng ta cũng có thể thừa dịp những người mê ca nhạc này chưa đi hết bắt anh ta biểu diễn ngay tại chỗ.



Lộ Lộ vừa nghe những lời này liền nở nụ cười:



- Cái này thật sự thiếu chút nữa đã quên. Ta cũng thực sự muốn nghe một chút xem Bạch Nhạc Huyên trả lời vấn đề này như thế nào! Chúng ta cùng đi xem xem!



Lâm Bắc Phàm nghe được những lời này của cô, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Mình vừa mới tập trung nghe hát, làm sao lại quên mất chuyện này đây? Nhưng bây giờ là tên đã lên dây, sự trong sạch cùng danh dự của mình chính là ở vào lúc này. Hắn cắn chặt hai hàm răng, liên tục kêu lên:



- Ta, ta đau bụng! Ta muốn đi toilet trước môt chút. Có chuyện gì một lát gặp lại!



Hắn muốn nhanh chân chuồn đi!



Khổng Băng Nhi trợn mắt lên, không vui mở miệng nói:



- Lâm đại ca, anh sẽ không đi gửi tin nhắn cho Bạch Nhạc Huyên đấy chứ?



Ặc? Chân phải đã giơ lên lại chậm rãi hạ xuống. Trên mặt hắn lại lộ ra một cái biểu tình vô tội.



- Ta nói Băng Nhi tiểu thư, cô hãy nhìn ánh mắt của ta, thuần khiết như thế, thiện lượng như thế. Sao lại có thể làm loại chuyện đó được? Ta thật sự là bị đau bụng mà!



- Không có việc gì! Chúng đi tìm Bạch Nhạc Huyên cũng chỉ hai ba phút mà thôi! Không ảnh hưởng gì!



Khổng Băng Nhi cũng tiến lên hai bước, kéo cánh tay của hắn, cười tủm tỉm nói:



- Lâm đại ca, chúng ta đi nhanh lên, đỡ cho anh bị tiêu chảy.



Cô không để ý đến đối phương phản kháng, kéo hai người bọn họ đi về phía hậu trường.



Lâm Bắc Phàm rên lên một tiếng, gần như cầu xin nói:



- Anh, anh đau bụng. Chúng ta có thể không…



- Không thể! Khổng Băng Nhi kiên quyết từ chối yêu cầu của hắn.



Lâm Bắc Phàm đảo cặp mắt trắng dã, cảm giác được ác mộng đang bước từng bước về phía mình.



Đám người Trương Minh Thắng cũng cười đùa đi theo sau, muốn nhìn xem rốt cuộc ai mới thật sự là người thắng. Về phần tên thanh niên kia, hắn có hứng thú nhìn một đám người bọn họ, cuối cùng cũng nhún nhún vai, đi theo sau.



- Ơ, Bắc Phàm? Các anh, các anh đến hậu trường?



Bạch Nhạc Huyên đã thay quần áo bình thường, khiến cho người ta cảm giác được một loại tươi mát mỹ lệ. Cô nhìn thấy một đám người kéo đến, lúc đầu còn tưởng rằng có một ít công tử nhà giàu tìm đến mình, đơn giản là vì muốn chiếm tiện nghi của mình mà thôi, trong lòng có chút tức giận. Nhưng mà ngay sau đó lại thấy được hai người quen Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng, trên mặt liền lộ ra nụ cười thản nhiên, tiến đến chào hỏi một tiếng. Chỉ là nhìn thấy Khổng Băng Nhi còn đang kéo cánh tay của Lâm Bắc Phàm khiến cho trong lòng cô có một chút ghen tỵ.



Lâm Bắc Phàm cười khổ một tiếng rồi nói:



- Nhạc Huyên, anh thấy công việc của em rất bận. Bọn anh sẽ không quấy rầy! Anh đi trước!



Hắn muốn giãy khỏi tay của Khổng Băng Nhi, xoay người muốn chạy.



- Tôi, bây giờ tôi cũng không có chuyện gì quan trọng cả!



Bạch Nhạc Huyên còn tưởng rằng đối phương tìm đến mình, khuôn mặt tươi cười ửng hồng.



“Nhưng là, nhưng là anh có việc!” Mặt Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa thì thành quả mướp đắng.



Khổng Băng Nhi lại cười tủm tỉm nhìn Bạch Nhạc Huyên:



- Thật không ngờ cô không chỉ xinh đẹp mà hát cũng hay như vậy. Thảo nào lại trở thành Thiên Hậu của giới ca hát! Thật khiến cho người ta ước ao không ngớt.



Bạch Nhạc Huyên liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng sợ hãi than về vẻ xinh đẹp động lòng của cô. Đồng thời cũng thấy được cô không chỉ lôi kéo một mình Lâm Bắc Phàm mà một bên còn kéo một tiểu cô nương khác cũng xinh đẹp không kém. Xem ra cũng không phải là Lâm Bắc Phàm chủ động đến gần cô, ngược lại là cô chủ động trêu chọc Lâm Bắc Phàm. Nghĩ thế, trong lòng khó chịu cũng biến mất trong nháy mắt, cô thản nhiên cười một tiếng:



- Chỉ là lăn lộn kiếm chút cơm ăn mà thôi! Cái gì mà ca hát Thiên Hậu, cũng là do người mê ca nhạc phong cho thôi. Không biết vị tiểu thư này tìm tôi vì chuyện gì?



Khổng Băng nhi cười một tiếng:



- Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi một vấn đề nho nhỏ, hy vọng có thể tìm ra được một câu trả lời hoàn mỹ mà thôi!



- Hả? Một vấn đề?



Bạch Nhạc Huyên hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn xem những người khác, thấy trên mặt bọn họ đều toát ra nụ cười cổ quái, trong lòng cũng có ít nhiều nghi hoặc. Chẳng lẽ vấn đề này rất khó trả lời?



- Đúng! Vấn đề của tôi là: “Nếu như cô thích một người đàn ông, cô có quan tâm đến gia đình của anh ta, công việc, tiền tài, thậm chí là những cái khác hay không?”



Khổng Băng Nhi lộ ra nụ cười giống kiểu tiểu hồ ly.



Bạch Nhạc Huyên thì sửng sốt! Vừa rồi cô còn tưởng rằng đối phương sẽ hỏi mấy vấn đề linh tinh, ai biết được lại đơn giản như thế này. Vấn đề bình thường như thế khiến cho cô cũng có chút hoài nghi lỗ tai của mình. Cô ấp úng hỏi lại:



- Đây chính là vấn đề cô muốn hỏi tôi? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?



Khổng Băng Nhi gật đầu khẳng định:



- Không nhầm chút nào.



Bạch Nhạc Huyên thoáng trầm tư một chút, nhìn lướt qua mười mấy người bọn họ, dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, cuối cùng mỉm cười nói:



- Quan tâm! Làm sao tôi lại không quan tâm những thứ này cơ chứ? Ta cũng là một nữ nhân bình thường mà!



- A?



Tất cả mọi người đều há mồm, rơi vào trạng thái ngây ngẩn.



- Cái này! Sao có thể thế được?



Phản ứng của Khổng Băng Nhi càng thêm mạnh mẽ. Cô trừng to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin được kêu lên.


Lãng Tích Hương Đô - Chương #310