Chương 304: Hôn trộm.



Lâm Bắc Phàm cởi chiếc áo khoác ngoài đã không còn nguyên dạng vứt ra, ném trong thùng rác, mặc trên người một cái áo ba lỗ cùng quần lót, lười biếng nằm trên giường, nghe trong wc vang lên tiếng nước chảy, trong lòng buồn bực không nói nên lời.



Nơi này là phòng mình, mình còn chưa tắm, nhưng lại bị cô bé Khổng Băng Nhi kia chiếm mất, để mình chờ ở chỗ này, nếu không phải cô ả là con gái thị trưởng, mình thực sự cho nàng biết chút lợi hại.



"Đúng rồi, Lâm Ca, quần lót và áo ngực của em bị ướt, anh có không?"



Bên trong nhà tắm vang lên tiếng nói mềm mại của Khổng Băng Nhi, như giọng ca sĩ, khiến cho người nghe chấn động tâm thần, muốn tiếp tục nghe nữa.



Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, giống như có ngàn con kiến bò, khó chịu không nói nên lời.



Ta kháo, cô bé này có phải không coi mình là đàn ông hay không? Ở trong phòng mình mà còn kiêu ngạo đến vậy?



"Này, tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy à? A, anh sao lại mặc quần áo thế kia?"



Cánh cửa nhà tắm bị hé ra, một khuôn mặt đáng yêu hơi lộ ra một nửa, còn thoáng thấy thân thể trắng nõn ánh lên vài tia sáng. Cái miệng đỏ tươi của nàng hơi chu lên, dường như không vui, nhưng khi thấy đối phương thiếu chút nữa hét lên.



Gã này cũng quá lớn mật đi? Ở trước mặt mình mà dám ăn mặc thế kia, chả lẽ không sợ mình đem kéo cắt cái thứ kia của hắn? Nhưng cái thứ kia của hắn cũng quá lớn a? Khiến trong lòng nàng một trận rối loạn, nghĩ đến lúc đối mặt với Kiều Cẩm Phong, mình đã nói mấy câu kia.



Mình thực sự thích hắn sao? Vấn đề này hình như khó trả lời.



"Ồ, đến ngay đây!"



Lâm Bắc Phàm xoay người, tìm cho nàng vài bộ quần áo lót mới, đều nhỏ bằng lòng bàn tay, hơn nữa màu sắc còn lòe loẹt, đủ gợi lên bản năng nguyên thủy của đàn ông. Hắn nhìn thoáng qua, trong đầu hiện ra cảnh đối phương mặc đồ lót kích dục khiêu vũ cho mình xem, khiến có máu mũi của hắn lồng lên, vội vàng nhét vào tay nàng, xoay người bỏ đi, nhỏ giọng nói một câu: "Phong của tôi, tôi không mặc vậy, còn mặc thế nào?"



Khổng Băng Nhi khuôn mặc đỏ ửng, khẽ gắt một tiếng, lầm bầm nói cái gì, sao đó mới đóng cửa nhà tắm.



Lần này khoảng hơn mười phút, Khổng Băng Khi quấn một chiếc khăn tắm màu trắng đi ra, thấy Lâm Bắc Phàm còn lười biếng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đã ngủ. Đôi mắt nàng sáng ngời, không tự chủ được liếc đến chiếc quần lót của đối phương vài lần, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.



Nàng là một cô bé, có lòng hiếu kỳ rất lớn đối với người khác phái, hơn nữa thường xuyên ở nhà vụng trộm xem vài loại phim vớ vẩn gì đó, nên coi như chưa hiểu rõ hết thân thể đàn ông, bởi vì gia đình nàng, khiến nàng không có thân mật tiếp xúc với người đàn ông nào bao giờ, hơn nữa những người đó biết thân phận của nàng xong, còn dám làm càn trước mặt nàng sao? Hiện tại thấy Lâm Bắc Phàm lại lớn mật như vậy, khiến trong lòng nàng có vài phần cảm giác khác thường, giống như cảm giác yêu đương vụng trộm, khích thích không nói nên lời, đây là loại cảm giác nàng chưa từng trải qua.



"Mình chỉ kiểm tra, hắn là không vấn đề gì chứ?"



Khổng Băng Nhi nhẹ nhàng nuốt nước miếng, trong toát lên ý tưởng điên cuồng, giống như nghiện thuốc phiện, thật lâu cũng không dứt ra được khỏi đầu, khiến cho bàn tay nhỏ bé của nàng không chịu khống chế, vươn tới chỗ kia của đối phương sờ soạng.



"Khụ khụ, tôi nói nè Băng nhi tiểu thư, tôi là người đứng đắn nha."



Vẫn như đang ngủ say, Lâm Bắc Phàm phun ra một câu, hắn mắt hắn mở ra mỉm cười nhìn nàng.



"A...." Khổng Băng Nhi thấy đối phương đột nhiên tỉnh lại, bị dọa cho thét lên một tiếng, vội rút bàn tay lại, khuôn mặt trắng nõn nhiễm một tầng màu hồng. Nàng như ăn trộm bị người ta bắt được, xấu hổ cúi đầu, một câu cũng không dám nói.



Lâm Bắc Phàm nhìn Khổng Băng Nhi trước mặt, ánh mắt không dời đi.



Hiện tại Khổng Băng Nhi đã không còn mạnh mẽ như vừa rồi, ngược lại có vài phần cao quý thành lịch, như tiên nữ giáng trần, khiến cho người ta có cảm giác hông đành lòng nhiễm bẩn. Thân thể cao gầy mềm mại, khuôn mặt tinh xảo, da thịt sáng như ngọc, hai chân mượt mà trắng nõn, cùng bộ ngực như ẩn hiện trước mắt hắn, khiến hắn có cảm giác bị chấn động, thân thể cô gái này thật hoàn mỹ, hai gò má như ánh chiều, khiến cho người ta sinh ra cảm giác yêu mị.



"Ực!"



Lâm Bắc Phàm nuốt một ngụm nước bọt.



Trời, cô ả không phải có ý dẫn dụ hắn phạm tội chứ?



Lâm Bắc Phàm cảm giác bản năng nguyên thủy của mình đang bị khơi dậy, vài bộ phận đã không kiềm chế nổi, như muốn phá tung rào cản mà phi ra, khiến cho hắn rất xấu hổ.



Đàn ông đôi khi cũng cần đòi hỏi, càng không nói đến Lâm Bắc Phàm đã vài ngày không có trải qua cái cảm giác kia, nếu thấy phụ nữ xinh đẹp, có lẽ không có gì, nhưng hiện tại một cô bé xinh đẹp quấn khăn tắm đứng trước mặt, nếu mình còn không có phản ứng, vậy có một số thứ bị hỏng rồi.



Khổng Băng Nhu lần đầu gặp chuyện thế này, mình lại thất thố trước mặt đối phương, nàng muốn phản bác một hai câu, ai biết vừa ngẩng đầu, đã thấy quần lót đối phương dựng lên, như mầm cây từ dưới đất chui lên, khiến nàng giật nảy, khuôn mặt càng đỏ lựng, như quả táo chín, kiều mị đáng yêu vô cùng.



"Anh, anh, chỗ đó" Khổng Băng Nhi xấu hổ đến nỗi không biết nói chuyện thế nào.



Mặc dù chưa ăn thịt lợn cũng phải gặp qua lợn chạy, tự nhiên nàng biết đối phương đang có cảm xúc gì,



Lâm Bắc Phàm xấu hổ vạn lần, lần này quả thực là không cố tình, nếu khiến đối phương hiểu lầm hành động của mình thành cầm thú, đó chẳng phải sự trong sạch của mình bị bôi nhọ sao? Hắn vội cười ha ha nói: ''Khụ khụ, phản ứng bình thường, phản ứng bình thường, cô tắm xong rồi? Tôi của phải tắm đây."



Hắn cản giác mình không thể tiếp tục ở lại, vội nhảy xuống đất chạy vào nhà tắm.



Khổng Băng Nhi thấy đối phương chạy trối chết, nghĩ đến đối phương liều lĩnh cứu mình và Trương Minh Thắng, trong lòng cũng nghĩ lung tung vài phần, khóe miệng cũng nhếch lên tia cười ngọt ngào, như được ăn mật vậy.



Lâm Bắc Phàm tắm chừng hai mươi phút, thiếu chút nữa kì hết một lớp da mới từ nhà tắm đi ra.



Ai nói đàn ông không thích tắm rửa? Đặc biệt là khi vừa trải qua chiến đấu, tắm rửa thay quần áo, cảm giác mệt mỏi đều qua đi, cả người tràn ngập sức mạnh.



"A......" Lâm Bắc Phàm đang chuẩn bị tìm âu phục của mình, lại bị cảnh trước mắt làm cho ngây dại.



Cô nàng này thực muốn khiêu chiến cực hạn của mình, chẳng lẽ không sợ mình đem nàng dặt dưới mà dày vò?



Vừa mới tắm xong, Khổng Băng Nhi lại cứ thế nằm trên giường hắn ngủ say, bởi không biết giãy dụa khi nào, khiến cặp đùi trắng nõn như ngọc lộ ra ngoài, cũng đủ khơi lên thú tính của đàn ông, càng không cần nói đến tư thế ngủ dụ dỗ của cô nàng, như mĩ nhân ngủ trong rừng vậy.



Lâm Bắc Phàm chỉ thấy cổ họng mình như bị mắc nghẹn, đặc biệt khó chịu, như đứng trước một mâm sơn hào hải vị mà mình lại không có cách nào ăn được, khó chịu không nói nên lời.



"Kỳ thực mình là người lương thiện!"



Lâm Bắc Phàm lẩm bẩm, nhỏ giọng nói.



"Lão đại, em thấy xuân tâm anh rung chuyển, hay là có ý với cô ta?"



Tiểu Kim không biết tỉnh từ khi nào, vẻ mặt xấu xa truyền âm, hận không thể khiến lão đại của mình đột phá tới Long tu bảo điển tầng chín.



"Mày đừng nói lung tung, tao thì có ý tứ gì? Chỉ muốn kiểm tra thân thể cô ta xem có bị thương gì không, dù sao nàng cũng là con gái thị trưởng, không thể qua loa được."



Lâm Bắc Phàm vô sỉ truyền âm, cước bộ hắn không dừng lại bước tới chỗ Khổng Băng Nhi, hơn nữa còn nhẹ nhàng vô cùng, như kẻ trộm, trên mặt cười dâm, thật sự dâm tà khó nói nên lời.



"Khụ khụ......" Tiểu Kim thiếu chút nữa sặc nước bọt, lão đại của mình thực quá ư.... vô sỉ.



Lâm Bắc Phàm đi tới trước giường, hơi khom lưng, nhìn chăm chú vào Khổng Băng Nhi đang ngủ say, không thể phủ nhận dung mạo của nàng rất xinh đẹp, như mùa đông giá rát lại được một cỗ gió xuân thổi qua, như là thiên thân vui vẻ trời phái xuống, khiến hắn không tự chủ thích cô nhóc này.



Nếu mình chỉ chạm vào nàng một chút, hẳn không sao chứ? Tuy rằng nàng là con gái thị trưởng, nhưng đang ngủ, chắc nàng cũng không biết.



Lâm Bắc Phàm tự nói những lời này, lại chú ý khuôn mặt đối phương, thấy không có ý tỉnh lại, lúc này mới hơi liếm môi, hướng tới đôi môi xinh của đối phương làm loạn.



Khổng Băng Nhi tự nhiên không có ngủ thật, hơn nữa đối với nhất cử nhất động của Lâm Bắc Phàm rõ như lòng bàn táy.



Trong lòng nàng có chút bất an, có chút chờ đợi, còn khát vọng, xấu hổ và một tia khẩn trương.



Môi hai người sắp chạm nhau, Lâm Bắc Phàm có thể ngửi mùi hương xử nữ tự nhiên trên người đối phương, tựa như hoa tỏa hương thơm, kích thích hocmon giống đực của hắn làm loạn, chính lúc này, cửa phòng lại bị người ta nhẹ gõ, đối với tình cảnh im lặng đến cực điểm trong phòng mà nói, nghe có vẻ vang dội như sấm đánh nàng trời, khiến Lâm Bắc Phàm giật nảy, vội đứng dậy, trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trái tim thiếu chút nữa nhảy khỏi lồng ngực.



Bình tĩnh nào, loại chuyện vụng trộm này tốt nhất là không nên làm thường xuyên, có khi bị dọa cho hỏng thần kinh.



Khổng Băng Nhi vốn muốn thử một lần cảm giác hôn môi, ai biết tiếng gõ cửa đột nhiên quấy rầy, quả thực là muốn đối nghịch với nàng, nhất thời tức giận cái miệng nhỏ hơi chu lên, cả người ngồi dậy, bất mãn kêu lên: "Ai vậy? Dám quấy rầy chúng ta, nhất định phải cho hắn biết tay!''



Nàng bỗng nhiên nhận ra một câu đã nói hết ý nghĩ trong lòng mình, nhất thời đỏ mặt, liên tục chối: "Lâm đại ca, lúc nãy thực sự là em đang ngủ."



Lâm Bắc Phàm sửng sốt, cô nàng này không ngủ? Dường như còn vui khi hôn môi với mình, cái này quá khủng rồi!


Lãng Tích Hương Đô - Chương #303