Chương 302: Cương thi khiêu vũ.



Lâm Bắc Phàm suy đoán chút tình thế hiện tại, ngoài Kiều Cẩm Phong, Tân Long và hơn hai mươi tên côn đồ còn nguyên vẹn, những người khác đều bị mình đánh thương, mặc dù không hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, nhưng không có gì uy hiếp với mình, nhưng hai người kia lại bị rơi vào tay bọn họ, khiến hắn ném chuột sợ vỡ đồ, không thể lo lắng nhiều hơn một chút.



Trương Minh Thắng và Khổng Băng Nhi thấy hắn còn do dự, trên mặt đều lộ vẻ hoảng sợ, sợ hắn không để ý đến họ, trốn một mình bỏ mặc họ lại.



"Lão đại, lão đại, anh, anh, anh nhất định phải cứu em, em không muốn chết."



Trương Minh Thắng cảm giác giọng nói mình như tiếng lá rụng, đều mang theo sợ rung động, nếu không phải mấy người này túm mình, mình không ngồi bệt xuống đất mới lạ.



Không Băng Nhi cũng bất lực nhìn Lâm Bắc Phàm nức nở nói: "Lâm đại cam chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn họ bắt nạt em? Em cả đời chỉ thích một người, em sinh ra là người của anh, chết đi là quỷ của anh, em nguyện ý trả giá hết thảy, chỉ cầu anh đừng để thân thể em bị bọn khốn này chà đạp, vậy em thấy đủ rồi."



Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên gật đầu: "Được, vậy anh sẽ bảo vệ tốt thân thể của cô."



Khổng Băng Nhi nghe thế tức hộc máu, nàng chỉ là tùy tiện lấy cớ, ai ngờ hắn lại coi là thực chứ.



Kiều Cẩm Phong thấy ba người kêu qua kêu lại, nhất thời tức giận quát lên: "Mẹ nó, tao không có thời gian nghe chúng mày chí chóe, mày rút cuộc đầu hàng hay không? Mày không đầu hàng, bọn chúng chết, mày đầu hàng, có khi còn cơ hội sống."



Khuôn mặt hắn dữ tợn, gật đầu với mấy tên đang giữ Khổng Băng Nhi và Trương Minh Thắng.



Đám người kia cười tà ác, rồi dùng ánh mắt xấu xa gật đầu với hắn.



Trương Mình Thắng và Khổng Băng Nhi đều thấy ác mộng của mình sắp tới, cả hai đều thét ầm ĩ, muốn giãy dụa từ tay đám người này ra, đáng tiếc với khí lực của bọn họ sao có thể thoát được?



Lâm Bắc Phàm vội giơ tay, liên tục kêu: "Thôi, thôi, tao đầu hàng."



Hắn ném cây côn xuống đất.



Kiểu Cẩm Phong ngẩng đầu mang theo nụ cười đắc ý: "Biết điều thế là tốt, chúng mày vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao? Hiện tại tao cho chúng mày biết sự lợi hại của tao."



Hắn phất tay với đám người, đã có bảy tám gã thanh niên đánh móc sau gáy Lâm Bắc Phàm.



Trương Mình Thắng vôi tội kêu lên: "Lão Đại, em muốn anh cứu bọn em, không kêu anh đầu hàng nha."



Lâm Bắc Phàm lộ ra nét cười cổ quái: "Ý của chú là anh không cần đầu hàng?"



hắn hơi rung tay, vù vù!



Âm thanh thanh thúy vang lên khiến bảy tám gã thanh niên lùi về sau vài bước.



Trương Minh Thắng vội cười he he nói: "Lão đại, em tin anh, anh cứ làm theo ý mình là tốt nhất."



Lâm Bắc Phàm rất quy củ giơ cao tay lên đầu, kêu lên: "Tao đầu hàng, tao đầu hàng, chúng mày muốn làm gì cũng được, nhưng không được đánh vào mặt, tao còn dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm đó."



"Tao kháo, mẹ nó, hắn đã như vậy chúng mày còn không dám lên, một đám phế vật."



Kiều Cẩm Phong tức giận chửi ầm lên. Cảm giác đám thuộc hạ của mình thực sự là ăn hại, mất hết mặt mũi của mình, hận không thể một cước đá bay bọn chúng.



Bảy tám tên thanh niêm gầm nhẹ, toàn bộ đánh tới Lâm Bắc Phàm, đồng loạt hô lớn: "Cho thằng nhóc này hết kiêu ngạo, đánh!"



Nắm đấm bọn họ đều nhắm Lâm Bắc Phàm đánh tới.



"Khốn, bọn mày xấu lắm, dám đánh lão đại tao, bọn mày đánh tao đi, da tao dày hơn một chút, có thể kiên trì lâu hơn."



Trương Minh Thắng ánh mắt hồng hồng, giọng nói có chút nghẹn ngào.



Khổng Băng Nhi cũng cảm giác hai chân run rẩy, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm cũng ươn ướt.



"A, bọn bay, bọn bay hạ độc, tao, tao không xong rồi."



Ngay sau đó, Lâm Bắc Phàm bỗng kêu thảm, sắc mặt xanh mượt, quỷ dị không nói nên lời, hai mắt vô thần, thân mình thẳng tắp đổ về phía sau.



Bảy tám người kia đều sắc mặt đại biến, thất thanh nói: "Chúng tao, chúng tao thực sự không hạ độc."



Bọn họ chỉ mới hạ tay hạ chân vài lần, ai biết sinh ra tình huống này, khiến bọn họ có cảm giác muốn tự sát.



Cố ý đả thương với cố ý giết người là hai tội hoàn toàn bất đồng.



Kiều Cẩm Phong thấy một màn này, cũng nhất thời thất kinh, chửi ầm lên: "Mẹ nó, ai cho chúng mày hạ độc? Chúng mày muốn chết, cũng đừng kéo lão tử vào, mau xem xem, còn chút hơi thở nào không!"



Bảy tám người kia đều run rẩy không ngừng, ngay cả nói cũng không lưu loát: "Ông chủ, chúng tôi không có......" "Không cái rắm, mau lại xem đi."



Kiều Cẩm Phong hận không thể cho đám hỗn đản này vài quyền.



Bảy tám tên kia vội ngồi xuống, lấy tay thăm dò hơi thở của Lâm Bắc Phàm, nhưng một lát xong sắc mặt tất cả đều trắng bệch, như tờ giấy trắng, run giọng nói: "Ông chủ, hắn, hắn một chút hơi thở cũng không thấy."



"Cái gì? Ngừng thở nhanh như vậy? Chết tiệt, bọn bay làm kiểu gì thế?"



Kiều Cẩm Phong cảm thấy cả người lạnh toát, như chi vào hố băng, ngay cả sức phán đoán cũng giảm nhiều.



Bảy tám tên thanh niên kia bình thường tụ tập đánh đấm, không xem ai vào mắt, hiện tại gặp trường hợp quỷ dị như vậy, dọa bọn họ phát khiếp, vài người vội ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, vài người ấn ngực, lay động, nhưng thân thể Lâm Bắc Phàm không có nhúc nhích, nhưng lại có dấu hiệu cứng lại.



"Này, ai đã làm? Tôi không hề động thủ a."



Một người trẻ tuổi bị hù dọa đến chảy nước mắt.



"Ai, là ai? Mau báo tên ra."



Vài người khác cũng chửi ầm lên.



Trương Minh Thắng và Khổng Băng Nhi đều choáng vàng, cả người mềm nhũn, ngồi dưới đất.



Vừa rồi còn rất khỏe mạnh, đánh hơn bốn mươi người của đối phương, Lâm Bắc Phàm thực sự đã chết rồi sao?



Trương Minh Thắng không biết lấy khí lực từ đâu, chạy qua chỗ Lâm Bắc Phàm nghẹn ngào kêu lên: "Lão Đại, lão đại, anh làm sao thế? Mau tỉnh lại, anh nhất định không có việc gì đâu!"



Khổng Băng Nhi cũng cảm thấy tâm lý trống rỗng, giống như mất đi cái gì đó.



Mặc dù Kiều Cẩm Phong cơ trí vô cùng, hiện tại cũng là không nói nên lời, lẩm bẩm: "Này, rút cuộc là chuyện gì? Rút cuộc ai đã ra tay?"



Hắn biết những người này khẳng định không lung tung, nhưng xem hiện tượng của đối phương là do trúng độc chết, chẳng lẽ nơi này có cái gì? Hắn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, có cảm giác sởn gai ốc.



Tân Long đi đến trước mặt hắn nhíu mày, thấp giọng nói: "Ông chủ, trong này liệu có gian trá?"



"Có gian trá? Vậy cậu qua nhìn một chút."



Kiều Cẩm Phong hiện tại cũng không biết xử lý thế nào.



Tân Long trong lòng cũng có chút bất an, biết thằng nhóc Lâm Bắc Phàm này có chút công phu, nếu đối phương có chút lừa đảo, chỉ sợ mình không là đối thủ của hắn, nhưng tình huống hiện tại, mình dường như không thể đứng yên chỗ này, cho nên hắn chậm chậm tiến qua, thử hô hấp đối phương 1 chút, lại thử nhịp tim, xác định đối phương đã chết, lúc này mới gật đầu với Kiều Cẩm phong.



Kiều Cẩm Phong sắc mặt trắng bệch, cả người không ngừng run: "Chuyện này, rút cuộc là xảy ra chuyện gì?"



"Tôi...." Tân Long đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy một cỗ kình phong từ sau lưng đánh tới, hắn thầm kêu một tiếng không hay, vội lao thẳng đến phía trước, liên tục lăn xa vài thước.



Hắn thầm than, người này sao lợi hại vậy? Ngay cả hô hấp và nhịp tim đều có thể khống chế?



"Ông chủ, hắn hắn, chuyện ma quái...."



Mấy tên thanh niên đều kinh hô, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi.



Kiều Cẩm Phong cũng bị dọa cho ngã ngửa, kêu lên: "Không không, không phải tôi giết cậu, muốn báo thù, ngàn vạn lần đừng tìm tôi, cứu mạng, ngời đâu mau tới đây......"



Hắn giãy dụa đứng lên, muốn thoát khỏi nơi khủng bố này, lại cảm thấy chân mình nặng như chì, không thể nào đứng dậy, chỉ cảm thấy đũng quần ướt sũng, thì ra đã tiểu ra quần, còn một cỗ mùi tanh hôi xông vào mũi.



Tân Long cảm thấy chuyện không hợp lý, vội quay đầu nhìn lại, cũng bị dọa cho hết hồn, thiếu chút nữa xỉu tại chỗ.



Hiện tại Lâm Bắc Phàm đứng thẳng tắp ở đó, hai tay giơ giơ, hai mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt, nhìn kiểu gì cũng thấy giống quỷ trong phim cương thi, cả người tràn ngập một cỗ khói đen.



"Cương thi, cương thi?"



Tân Long không sợ trời không sợ đất, nhưng cương thi là tồn tại kinh khủng, người thường sao có thể so được? Hắn dùng cả chân lẫn tay chạy trốn.



"Cứu mạng, cứu mạng...." Những ke khác cũng chạy trối chết.



"Bọn mày, bọn mày, khốn kiếp, mau cứu tao."



Kiều Cẩm Phong khản cổ kêu la, nhưng hắn càng sốt ruột, càng muốn đứng dậy, kết quả là ngã lăn ra đất, một cú ngã tiêu chuẩn.



Lâm Bắc Phàm hai chân tung tăng, như khiêu vũ vậy, chung quanh quấn một cỗ khói đen, hơn nữa nhảy mỗi bước rất cao, nhưng lăng không, hai móng tay rất dày, còn mang theo bạch quang, tiến đến chỗ Kiều Cẩm Phong.



"Cậu, cậu, không được lại đây, cứu mạng." Kiều Cẩm Phong hai mắt trắng dã, thực rõ ràng hôn mê bất tỉnh, những người khác sớm đã chạy không còn bóng dáng, như căn bản chưa từng xuất hiện vậy.



"Cạc cạc, lão đại, phẫn quỷ thực sự không tồi, đáng tiếc pháp lực chỉ có thể hồi phục một thành, không thể kéo dài phẫn quỷ, nói cách khác, đem bọn họ hù chết là không thể!"



Tiểu kim vô sỉ cười rộ lên, như là hoàn thành thành tích lớn lao nào vậy.



"Mày cũng giỏi đó, giữa ban ngày trò này mày cũng nghĩ ra, về sau nếu nửa đêm hẵng lôi ra dùng, không kẻo bị người ta nghi ngờ."



Lâm Bắc Phàm âm thầm khách sáo với nó một chút.



"Này, này, trừ biện pháp này ra, còn có biện pháp nào sao?"



Tiểu Kim ủy khuất nói.



"Khụ khụ... kỳ thật mày cũng làm không sai, nói cách khác có thể dọa cho bọn họ chạy, tao thưởng cho mày hai mươi chia bia, cho mày uống chết mới thôi."



"Oa, lão đại, anh đối với em quá tốt, em nhất định phải tắm bia một trận."



"Lão đại, lão đại, anh không biến thành cương thi thực chứ? Cái này, sao có thể? Chẳng lẽ cương thi ban ngày cũng ra ngoài? Vì sao em xem bên trong phim ma, cương thi đều ra ngoài buổi tuổi vậy?"



Trương Mình Thắng vọt tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, thấy bộ dạng hắn, dọa người vô cùng, cố nuốt nước bọt, sắc mặt cũng trắng bệch.



Lâm Bắc Phàm thẳng tay thưởng cho hắn một đấm, tức giận nói: "Anh còn sống chưa đủ lâu, sao có thể chết?"



"Anh không chết? Vậy lúc nãy là thế nào......" Trương Minh Thắng trừng to mắt, vẻ mặt khó tin kêu lên.



Lâm Bắc Phàm nhún vai, giải thích lung tung: "Bọn họ đều là một đám ngu, vừa rồi anh chỉ giả vờ nín thở, bọn họ liền tưởng anh đã chết, anh đột nhiên đứng dậy, dọa cho đám chó đó chạy vãi cả đái."



"Nhưng sắc mặt vừa rồi của anh......"



"Đó là mặt trời chiếu vào, cậu nhìn lầm rồi."



"Nhưng sao anh có thể nhảy cao như vậy?"



"Đó là vì anh có học qua khinh công, có gì ngạc nhiên à?"



"Nhưng móng tay anh sao lúc nãy lại dài vậy a?"



"Đó là do quá bận không có thời gian cắt móng tay."


Lãng Tích Hương Đô - Chương #301