Đám người Lâm Bắc Phàm còn chưa rõ tình hình nơi này thì đã nhận được phê bình rồi, làm cho ai trong bọn họ đều cảm thấy khó chịu vô cùng, ai cũng muốn xông thẳng lên giựt phăng bộ râu của ông già này đi, làm cho ông ta thành trọc lóc luôn.
"****, ông là..." Trương Minh Thắng lắc lắc cổ, khó chịu nói.
Mười mấy người hội Từ Chánh hơi biến sắc, nếu gây ra chuyện gì, thì e rằng mười mấy người bọn họ sẽ bị cha bọn họ lên một "khóa chính trị" mất, vì vậy mà vội vàng cười nói: "Hai vị lão đại, đây là một bác bên trung y mới được mờid dến, được hưởng danh dự cao nhất của Trung Quốc chúng ta".
Cậu ta dí sát mặt vào hai người, trên mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ rồi thấp giọng giải thích: "Mấy vị trung y già bọn họ ai nấy đều thanh cao như thế mình là thiên hạ đệ nhất vậy, hai anh không cần phải để ý đến họ làm gì, cũng đừng có gây sự với họ, nếu không thì mấy người chúng ta đều sẽ tiêu đời đó!"
Trong lòng Trương Minh Thắng mặc dù có phần không thoải mái, nhưng cũng biết đây là nơi nào, đây không phải là nơi mà ai cũng có thể vào được, cũng biết rằng, nếu mình mà làm loạn gì ở đây thì e rằng sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất, không những thế còn đem lại rất nhiều phiền phức cho bọn họ, vì vậy mà cũng chỉ có thể cười hề hề cho qua chuyện mà khôgn nói thêm gì nữa.
Lâm Bắc Phàm cũng biết, những vị trung y già được mời đến đây thì cũng không phải là những nhân vật đơn giản chút nào, ai cũng có phần ngu ngốc, vì vậy mà họ cố chấp thì cũng là điều có thể lý giải được. Trên mặt hắn lập tức nở một nụ cười khiêm tốn, cúi người nói: "Hóa ra là lão tiền bối. Bọn cháu chỉ nghe bạn bè nói ở đây có rất nhiều vị trung y lão làng mai danh ẩn tích của nước ta, mỗi người bọn họ đều là những cao nhân vô cùng lợi hại, vì vậy mà bọn cháu đến đây xem xem thế nào, và cũng là muốn mở mang thêm kiến thức về trung y của nước ta!"
Những lời này của hắn thốt ra rất đúng lúc, làm cho những người già đứng đây đều phải nhìn người trẻ tuổi này bằng con mắt khác, họ đều khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười tán dương.
Vị trung y già kia cũng hơi giật mình, lại tưởng đối phương sẽ phản bác lại mình vài câu, vậy mà người ta không những không phản bác lại mà còn khen ngợi mình hết lời, thì chẳng khác gì vừa ăn được quả nhân sâm, trong lòng thoải mái vô cùng. Ông ta giơ tay ra vuốt vuốt chòm râu hoa râm của mình rồi ha ha cười lớn: "Người trẻ tuổi mà không kiêu ngạo, không nóng vội, được lắm, được lắm, trung y của chúng ta ẩn chứa đến cả năm nghìn năm tinh túy, bọn tây y kia làm sao mà so bì được cơ chứ? Nhưng đáng tiếc là con người thời nay lại luôn coi trọng nhanh gọn, nhưng lại không biết rằng nhanh thường không được việc, bất kỳ loại thuốc gì cũng đều có tác dụng của nó, vậy mà bây giờ khắp thế gian này đâu đâu cũng là tây y, thật làm cho người ta đau lòng, chính vì vậy chúng ta phải biểu rõ lập trường trung y của chúng ta, cho bọn bác sỹ nước ngoài biết sự lợi hại của chúng ta!"
Lâm Bắc Phàm thể hiện như một người cháu ngoan ngoãn hết mực vâng lời, hắn liên tục gật đầu phụ họa theo: "Lão tiền bối nói phải lắm, bọn tây y làm sao có thể so bì được với trung y của chúng ta chứ? Mặc dù côgn hiệu bên trung y chúng ta có phần hơi chậm, nhưng lại chắc chắn, bão dưỡng toàn thân, hơn nữa còn rất ít có tác dụng phụ, đúng là cái mà những người trẻ tuổi như bọn cháu cần học tập!"
"Người trẻ tuổi tuy tuổi không lớn, vậy mà kiến thức lại không nông cạn chút nào, lát nữa ta sẽ cho cậu biết sự lợi hại của trung y chúng ta!"
Vị trung y già kia nở một nụ cười đắc ý đầy hưởng thụ trên gương mặt ông.
"Nói xằng bậy, xằng bậy!"
Từ bên trong xông ra một người khoảng chừng hơn sáu mươi, bận trên mình một chiếc áo blu trắng, trên cổ ông còn đeo một chiếc ống nghe nhịp tim, khuôn mặt gầy guộc, xanh xao, làm cho người ta có cảm giác như bất kể lúc nào ông cũng có thể ngất lịm đi được vậy. Ông ta vung tay, gào đến khản cả giọng: "Cái gì mà tây y không so sánh được với trung y? Theo tôi thì tây y mới là tân tiến nhất, vĩ đại nhất, nếu không có tây y thì lấy đâu ra phẫu thuật? Lấy đau ra những dụng cụ kiểm tra đo đạc chứ? Trung y có mấy thứ này không? Nếu không có những thứ đó thì làm sao có thể làm phẫu thuật? Làm sao có thể cắt bỏ những khối thịt nhão nát, thối rữa đi? Các người như thế là tự coi rẻ mình!"
Vị trung y già mặt mày tái nhợt, run rẩy chỉ vào mặt ông kia nói: "Ông... ông... ông đây là sính ngoại, đến cả tổ tông của mình cũng không nhận nữa, thì còn có tư cách gì để làm bác sỹ cơ chứ? Tôi... tôi cho rằng những kẻ cặn bã như ông thì nên đi quét rác là vừa!"
Vị tây y kia cũng không vừa chút nào, ông ta cáu tiết nói: "Ông nói cái gì vậy? Ông như thế là xa rời thực tế, làm việc dựa theo chủ quan của mình, chỉ biết ngoan cố, bảo thủ, không chịu tiến bộ, không biết thay đổi theo thời thế, các người mới là người làm mất mặt lão tổ tông!"
Vị trung y già kia tức đến râu tóc dựng ngược: "Ông... ông... ông... Lẽ nào ông không biết?"
"Tôi... tôi làm sao? Lẽ nào tôi nói không phải sao?" Vị tây y kia cũng không khách khí nói.
Hai người cãi nhau ngày càng ác liệt, từ xu thế phát triển của trung tây y biện luận đến khởi nguồn và quá trình phát triển của trung tây y, thậm chí đến cả lịch sử tồn tại của hai loại y thuật và sự thay đổi to lớn mà xã hội loài người đem lại... v. v. Nhìn hai người bây giờ không khác gì hai con gà chọi.
Mười mấy người hội Lâm Bắc Phàm chứng kiến cảnh này thì đều há hốc mồm ngạc nhiên, không thốt ra được câu nào.
Có điều những người có mặt ở đây hình như đã quen lắm với những cảnh tượng như thế này rồi thì phải, vì vậy mà họ không hề có vẻ gì là kinh ngạc cả. Đúng vào lúc này, thì Từ Hải Bân bước tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, sau khi liếc nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, gương mặt ông lộ ra một nụ cười tán thưởng: "Lúc đầu bác nghe Chánh nhi nói là cháu có thể trị được bệnh, bác không tin, nhưng về sau nó còn kiếm được một số tư liệu, nói là cháu từng ở Nam Thành trị khỏi một loại bệnh vô cùng hiếm gặp, lúc đó bác mới tin là cháu có một năng lực hơn người!"
Ông ta không hề nói là bằng lòng hay gì mà chỉ nói những câu đại loại như tin tưởng mà thôi.
Lâm Bắc Phàm hơi ngước đầu lên, nho nhã cười nói: "Kỳ thực cháu chỉ là một người bình thường mà thôi, không có điểm gì đặc biệt cả, cũng không thể so sánh với những bậc tiền bối ở đây được, lần đó chỉ là cháu ăn may mà thôi, còn việc khám bệnh lần này, cháu chỉ có thể nói là để cháu xem tình hình thế nào đã, có thể trị khỏi được hay không thì cháu cũng không thể khẳng định một trăm phần trăm được!"
Từ Hải Bân đột nhiên cười lớn, giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai đối phương, nói với giọng hòa nhã: "Nghe cháu nói vậy thì bác lại thấy tin cháu thêm vài phần nữa đó. Mấy ngày gần đây có không biết bao nhiêu bác sỹ đến khám bệnh, ai cũng nói là mình có thể trị khỏi được, thuốc vào khỏi bệnh, chuyển nguy thành an, nhưng chẳng ai có tác dụng gì với loại bệnh này hết, nhưng cậu thì lại nói những câu khiêm tốn như vậy, xem ra, cậu mới là người có bản lĩnh thật sự!"
Lâm Bắc Phàm cung kính cười đáp: "Bác khách khí quá!"
Từ Chánh lắc lư đầu, đắc ý nói với cha mình: "Lão đậu, con nói cho cha biết nhé, cha mới chỉ biết được một chút bản lĩnh của lão đại của con thôi, ngày sau sẽ còn nhiều điều bất ngờ giành cho cha đó!"
Từ Hải Bân hơi có phần kinh ngạc hỏi: "Ồ? Thật vậy sao?"
Trương Minh Thắng chớp chớp đôi mắt bé xíu của mình, cười hề hề đắc ý nói: "Lão đại của cháu là Ultraman, làm gì có việc gì mà không làm được chứ? Đánh bạc, khám bệnh, Snooker, cái nào cũng là cao thủ của các cao thủ, hơn nữa lão đại của cháu còn có võ công nữa, một người có thể địch lại ba, bốn trăm người mà vẫn chẳng có vấn đề gì!"
Từ Hải Bân lộ rõ vẻ kinh hãi, sau đó lại liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm mấy cái, rồi hỏi: "Cậu, không phải cậu chính là Lâm Bắc Phàm, người đã đánh chết thị trưởng Tống Kiến Quốc và con trai ông ấy Tống Nhân hóa đấy chứ?"
Những người xung quanh thấy Từ Hải Bân nói chuyện với mấy người thì đều tiến lại gần, vừa lúc nghe được câu nói này, thì ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc vô cùng, không ai là không tán thưởng cậu thanh niên trẻ tuổi này làm cho cả trung ương cũng phải kinh động.
Lâm Bắc Phàm cho cả hai tay vào túi quần, không có một chút gì gọi là sợ hãi, lạnh nhạt nói: "Không ngờ danh tiếng của cháu lại lớn đến vậy, thực lòng đã làm mấy vị tiền bối chê cười rồi, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh thôi mà!"
Tiểu Kim truyền âm với giọng tủi thân: "Lão đại, vì hạnh phúc trong tương lai của chúng ta, em thực sự phải chết lại một lần nữa sao?"
Nó nghĩ đến việc mình sắp sửa biến thành đĩa "Canh hấp Tiểu Kim" thì sợ đến kinh hồn, sự việc lần trước vẫn làm cho nó cảm thấy kinh hãi, để lại trong nó một nỗi ám ảnh chưa nguôi.
"Mày nghĩ đi, chúng ta chỉ cần trị khỏi cho con bé này thôi, thì kết quả sẽ thế nào nhỉ? Đến lúc đó thì thực sự sẽ là muốn gì được nấy, đừng nói ngày nào cũng có cánh gà ăn, XO uống, mà cho dù mày có muốn dùng cánh gà xây thành nhà, dùng XO để tắm cũng không thành vấn đề".
Lâm Bắc Phàm mê hoặc đối phương một cách vô sỉ, không khác gì con cáo già lừa cô bé quàng khăn đỏ.
"Dùng XO để tắm? Dùng cánh gà để xây nhà?" Hai mắt tiểu kim rung lên sòng sọc, nước miếng chảy dầm dề khắp nơi.
Mấy người bọn họ thấy Lâm Bắc Phàm tự tin, bình tĩnh, không huênh hoang như những người trẻ tuổi khác, cũng không yếu đuối như những người bình thường khác, thì lại càng thấy hiếu kỳ về người trẻ tuổi này, lẽ nào đối phương đúng là cao nhân như người ta vẫn nói? Nhưng vị cao nhân này tuổi còn quá trẻ thì phải. Cho dù có vừa sinh ra đã học y thuật, thì cũng chỉ là hai mươi mấy năm, thì làm sao so sánh được với mấy vị trung y già và tây y già ở đây được chứ? Chẳng lẽ anh ta lại là Hoa Đà tái thế hay Biển Thước tái sinh?
Lúc này đây, có một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi bước từ bên trong biệt thự ra, khuôn mặt có phần tiều tụy, tinh thần uể oải, xem ra thời gian gần đây bà ăn ngủ không được tốt. Bà lướt mắt nhìn một lượt những người ở đây rồi dịu dàng nói: "Thưa các chú, các bác, cha cháu mời các chú, các bác vào bên trong, nói là có việc cần thương lượng!"
Mấy người Từ Hải Bân đều gật đầu an ủi nói: "Tiểu Vân, cháu không nên lo lắng quá, lần này mời đến bao nhiêu là danh y như vậy, nhất định sẽ chưa khỏi bệnh cho Lộ Lộ thôi".
Người phụ nữ được xưng là Tiểu Vân kia gượng cười nói: "Đa tạ các vị chú, bác đã đến đây!"
Từ Chánh thấp giọng giải thích với Lâm Bắc Phàm: "Bà ấy chính là mẹ của cô bé, ối, lão đậu, sao cha lại giẫm lên chân con?"
Cậu ta còn chưa nói dứt lời thì đã bị cha mình lườm cho một cái, sợ quá không dám ho he gì thêm nữa.
Dưới sự dẫn dắt của người phụ nữ trung niên đó thì đám người nối đuôi nhau vào bên trong biệt thự. Bên trong lại là một thiên địa mới mẻ, yên tĩnh, ấm áp lại vô cùng mỹ lệ, bốn bề đều trồng cây xanh mướt, từng khóm từng khóm hoa nở rộ khắp nơi, hương thơm của cây cỏ, hoa lá tràn ngập khắp nơi trong không khí, làm cho người ta có cảm giác như trở lại với thiên nhiên vậy.
Bên trong sân có khoảng năm mươi người cả trung y lẫn tây y, đứng cũng có mà ngồi cũng có, người thì lại đang tranh luận, người thì đang hăng say thảo luận cái gì đó, người thì ngồi trên chiếc ghế dài nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn một loạt các danh y ở đây rồi thì không nhịn nổi mỉm cười một cái.
Nếu không có Tiểu Kim thì e rằng đến tư cách để vào đây mình cũng không có.
Đúng lúc này, một người khoảng hơn bảy mươi tuổi chầm chậm bước ra từ bên trong biệt thự, ông bận trên người bộ đồ Tôn Trung Sơn, bước chân vững chắc, mặt mũi hồng hào, tinh thần sảng khoái, hành động của ông làm cho người ta cảm thấy dễ gần, bình dị vô cùng.
Lâm Bắc Phàm cũng há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào đối phương, thầm kêu lên một câu: "đây mới đúng là hàng khủng thực sự!"