Cao Nham ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch tới cực điểm không còn chút máu, hai mắt đỏ lừ, toàn thân run rẩy.
Vừa rồi Lâm Bắc Phàm cùng hai trăm người đánh nhau vẫn còn in sâu trong đầu của hắn, khiến cho lòng tin của hắn vào chính mình bị lung lay.
Chính mình trước kia cố chấp tới cực điểm giờ lại bị bọn họ hết lần này đến lần khác chà đạp, chẳng lẽ mình thật sự dễ bị chà đạp vậy sao? Chẳng lẽ gia đình mình vẫn không thể mang đến huy hoàng cho mình? Chẳng lẽ thế giới này thật sự thay đổi rồi sao? Hắn cúi đầu xuống, rồi khẽ gầm lên: "Ta, ta phải báo thù, ta phải báo thù..."
Ba gã trung niên đứng bên ngoài phòng hắn, nghe thấy hắn kêu gào bên trong cũng chỉ biết bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, rồi khẽ lắc đầu.
Bọn họ lẽ nào lại không biết đức hạnh của thiếu gia mình? Bình thường chỉ có chuyện hắn bắt nạt người khác, làm gì có chuyện ngược lại? Giờ đây tiếp tục bị đả kích như vậy, tâm hồn yếu đuối của hắn làm sao có thể chịu được? Phú không quá ba đời, câu này đúng thật.
Cao Chí Bình năm đó dựa vào tài năng, đầu óc hơn người, dẫn theo vô số người giành lấy giang sơn Trung Quốc, vì Trung Quốc mà lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng nếu như hắn biết rằng tằng tôn của mình vì cưỡng hiếp rồi giết chết ba mươi sáu cô gái mà ngồi tù, hay là nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc này thì không biết sẽ có cảm giác gì?
"Chiến Long, ba người các ngươi vào đây cho ta!" Cao Nham gầm rú lên.
Người đàn ông trung niên mặt chữ quốc vội vàng xoay người đi tới, cung kính nói: "Thiếu gia, cậu có chuyện gì sai bảo?"
Cao Nham hai mắt trừng trừng, gần như sắp tóe ra lửa, nhìn đối phương gằn ra từng chữ: "Ngươi tìm những bạn chiến hữu của ngươi ngày xưa về đây cho ta, càng nhiều càng tốt, gan càng lớn càng tốt, ta muốn cho cái tên Lâm Bắc Phàm và con tiện nữ kia biết thế nào là lễ độ, cho bọn chúng biết đắc tội với ta thì phải chịu hậu quả gì, ta muốn chà đạp bọn chúng, ta muốn chà đạp chết bọn chúng..." Hắn gào thét lên, tay đấm thùm thạp xuống giường: "bụp, bụp, bụp..."
Chiến Long lưỡng lự nói: "Thiếu gia, nhưng lão gia biết thì...". "Ba!"
Cao Nham tát mạnh vào mặt hắn, tức giận nói: "Mẹ kiếp, ngươi có ý gì hả? Sau này đừng có động tí là nhắc đến tên cha ta trước mặt ta, hiểu không? Các ngươi phải nghe theo lệnh ta, hiểu chứ?"
Chiến Long hai gò má đỏ lên, nhưng hắn không phản ứng lại, gật đầu nói: "Vâng, thiếu gia!"
Hắn xoay người rời phòng, rồi cùng hai người đàn ông trung niên kia rời khỏi ngục giam, đi tìm bạn bè cũ của mình.
"Ta, ta muốn tìm ba trăm người, bốn trăm người, năm trăm người, ta muốn dùng sức chà đạp lên các ngươi, ta muốn giẫm đạp lên các người trước mặt mọi người". Cao Nham uất hận kêu lên.
"cao thiếu gia, Cao thiếu gia!" Đúng lúc này, một phạm nhân gầy gò đi đến trước cửa phòng giam của hắn, vẻ mặt cười nói.
"Mẹ kiếp, chuyện gì? Ông mày giờ đây không vui!" Cao Nham biết đối phương, nhưng không thèm để ý hắn.
Cái tên đó khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo cực xấu, nhìn thế nào cũng không phải là người tốt, hắn ngượng ngùng cười, rồi đi đến trước mặt Cao Nhâm, hạ giọng nói: "Cao thiếu gia, thật ra muốn dạy cho bọn chúng một bài học, cũng không cần phải dùng vũ lực, còn nhiều cách khác mà!"
"Hả? Cách nào?"
Cao Nham đang đau đầu vì chuyện đó, nghe được hắn nói như vậy, hai con mắt sáng lên, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.
Tên phạm nhân này tên là Lưu Ngàn, hắn là một tên ăn chơi lêu lổng, về sau bởi vì *** nên bị giam vào ngục, bình thường hắn cũng đưa ra một số cao kiến cho Cao Nham, cho nên cũng khá được lòng Cao Nham. Hắn lấy từ trong ngực ra một viên con nhộng trắng, thấy Cao Nham kinh ngạc, hắn vội vàng thấp giọng nói: "Cao thiếu gia, viên con nhộng này tôi phải vất vả lắm mới đem đến được, chỉ cần cho nó vào trong nước, thì chỉ cần vài phút sau, dục hỏa sôi trào, không tìm đến đàn ông không thể nào chịu được, nếu như khi đó anh đến đó, thì sao cô ta lại không ngoan ngoãn nghe lời? Cái tên Lâm Bắc Phàm kia lợi hại mấy cũng chỉ là dựa vào cô gái kia mà thôi, nếu như không có cô ta che chở, sau này chúng ta không động thủ, thì cuộc sống của hắn cũng chẳng khá khẩm gì".
Cao Nham nghe xong không khỏi động lòng, vừa có thể có được mỹ nhân lại vừa có thể chơi hắn một vố, đúng là chuyện tốt. Nhưng hắn nghĩ đến lời cha dặn, trong lòng có chút băn khoăn, thấp giọng nói: "Nhưng, chúng ta dùng thuốc vậy có nên không?"
Lưu Ngàn cười nói: "Cao thiếu gia, anh nghĩ nhiều quá rồi, phụ nữ mà, bắt đầu bao giờ cũng kháng, nhưng khi thân thể của cô ta đã giao cho anh thì sau này sẽ thành người một nhà, anh nịt nọt vài câu, bọn họ lại không ngoan ngoãn nghe lời?"
Cao Nham vốn cũng không phải tên tốt đẹp gì, nghe vậy xong, trong nội tâm cũng có chút lay động, cầm viên con nhộng trên tay, khóe miệng nở nụ cười thâm hiểm.
Mục Nghiên kỳ thấy đối phương hiếu kỳ nhìn mình, trong nội tâm cũng tự tin hơn nhiều, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, nhóm hành động đặc biệt chúng ta thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt, và đương nhiên cũng có những quyền lợi đặc biệt, ví dụ như lần này anh đánh chết thị trưởng Nam Thành và con trai hắn thì chúng tôi có thể giúp anh thoát khỏi chuyện này".
"Hả? Giúp anh thoát khỏi chuyện này? Vậy các người đã làm thế nào?"
Lâm Bắc Phàm đã sớm biết quyền lợi của tổ chức này rất lớn, nên hắn cũng muốn biết thêm chút ít.
Mục Nghiên Kỳ dường như đã biết hắn sẽ hỏi vậy, nên lấy ra một chồng tư liệu từ trong ngăn kéo, đặt ở trước mặt hắn, nói: "Giúp anh bằng cách nào thì anh chỉ cần nhìn mấy thứ ở trên đó là biết".
Lâm Bắc Phàm vừa xem tài liệu vừa kêu lên kinh ngạc: "Chiêu này thật quá lợi hại? Sao lại có thể dùng chiêu này để vu hãm bọn họ".
hắn thấy có chút xấu hổ, trước kia hắn còn tưởng mình vô sỉ nhất nhưng so với bọn họ vẫn còn thuần khiết lắm.
Bọn họ vu hãm Tống Kiến Quốc cùng con hắn là gián điệp tới Nam Thành để ăn trộm nhiều tư liệu quan trọng, cuối cùng bị thành viên của tổ chức hành động đặc biệt Lâm Bắc Phàm tiêu diệt.
Lâm Bắc Phàm sau khi xem xong, trên mặt đã thêm mấy đường đen.
Nam Thành chỉ là một thành phố nhỏ thì có tài liệu gì cơ mật chứ?
Nói một cách khác, Nam Thành là nơi chim không ỉa, đến ngay cả những ngành công nghiệp, doanh nghiệp quan trọng đều không ở đây thì ai đến đây lấy trộm tư liệu?
Lâm Bắc Phàm đúng là há hốc mồm trước sự bịa đặt trắng trợn này, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Nhạc Phi chết.
Tuy Tống Kiến Quốc cùng Tống Nhân Hóa không thể so sánh với anh hùng dân tộc Nhạc Phi, nhưng bọn họ đều chết giống nhau, tội danh cứ vậy mà gán ghép.
Mục Nghiên Kỳ chăm chú nhìn đối phương, khóe miệng khẽ mỉm cười nói: "Những người đắc tội chúng ta đều không có kết quả tốt, chỉ cần gán bừa một cái tội phản quốc là còn nhẹ đó. Bây giờ anh là một thành viên của nhóm thì mọi hành động của anh chúng tôi đều sẽ xử lý hộ".
"Cái tổ chức này đúng là oai phong thật". Lâm Bắc Phàm lắp bắp nói.
Mục Nghiên Kỳ xinh đẹp cười: "nhóm của chúng ta trực thuộc trung ương, hơn nữa chỉ có số ít người mới có thể chi phối được chúng ta, ngoại trừ mấy người đó ra, không ai có tư cách can thiệp vào hành động của chúng ta, nhưng quyền lợi của chúng ta cũng có hạn chế, không thể quá mức được, nếu không thì sẽ mang họa diệt thân".
"Thí dụ như, người như Cao Nham?" Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn cô.
Mục Nghiên Kỳ nhịn không được cười khổ một tiếng: "Xem ra những chuyện anh biết cũng không ít, anh nói không sai, đối với Cao Nham, tôi thật sự không dám bắn chết hắn, dù sao ông nội của hắn cùng cha hắn đều là những người quyền cao chức trọng, chúng ta không có quyền giết chết hắn, cho nên cuối cùng chỉ có thể giết chết một thủ hạ của hắn mà thôi, để tránh hắn sau này làm xằng làm bậy trong tù, về phần Tống Kiến Quốc thì không vấn đề gì".
Lâm Bắc Phàm nghe xong mắt trợn trắng vì ngạc nhiên, phải xem xem đối phương có người nào đứng sau không, nếu có thì cái tổ gì gì đó cũng không dám làm loạn, nếu như không có thì ấn bừa tội danh phản quốc, giết thì thôi".
Mục Nghiên Kỳ trông thấy bộ dạng của hắn bèn trêu đùa: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ không được sao?"
"Tôi còn tưởng rằng giống như cẩm y vệ thời cổ đại, muốn giết ai thì giết, như vậy thì đúng là thoải mái, hóa ra giờ đây muốn giết người còn phải xem bối cảnh của đối phương, đúng là quá khó chịu!" Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói.
Tiểu Kim trong túi quần hắn phát ngôn bừa bãi: "lão đại, thế cũng là không tồi rồi, đi theo bọn họ, sau này có xảy ra chuyện gì không phải bọn họ giải quyết hộ sao? Chi bằng chúng ta thống nhất hắc đạo của Nam Thành, sau đó khống chế hắc đạo của cả nước, lúc đó hô phong hoán vũ, chẳng phải là sướng lắm sao?"
Mục Nghiên Kỳ nghe được những lời này của Lâm Bắc Phàm, thiếu chút nữa ngất đi, đầu của hắn không biết cấu tạo bằng gì nữa? Sao có thể so sánh bọn họ với cẩm y vệ?
Thiếu chút nữa cô cho hắn một quyền, để hắn biết sự lợi hại của mình. Cô thở phì phì kêu lên: "Cẩm y vệ là cẩm y vệ, chúng ta là chúng ta, chúng ta sao có thể so sánh với cẩm y vệ? Nhưng mà anh nói cẩm y vệ không dám đắc tội ai đúng không? Quyền lợi của bọn họ cũng bị hạn chế, xem ra anh cũng hiểu biết về lịch sử đấy nhỉ!"
Nói chuyện với hắn rất mệt, khiến cô thở không ra hơi, cô cáu giận bưng chén nước uống một hơi.
Lâm Bắc Phàm trông thấy cô sắp phát cáu, vội vàng rụt rụt cổ, ngượng ngùng cười nói: "Hóa ra như vậy, ta xem trong phim, cẩm y vệ đều rất phong cách, cứ tưởng họ muốn giết ai thì giết!"
Mục Nghiên Kỳ hai gò má ửng đỏ, hừ một tiếng nói: "Tôi không muốn cùng anh nói nhảm, nói đi, anh có tham gia không?"
Lâm Bắc Phàm vội vàng giơ hai tay lên, lớn tiếng kêu lên: "Tôi là người của quốc gia, tất nhiên nguyện cống hiến cho quốc gia, nhưng mà, có tiền lương không? Theo lý thuyết, sau khi gia nhập nhóm tôi cũng là một nhân viên công vụ sao? Sau này sẽ có tiền thưởng, tiền lương, phúc lợi không? Tôi nhớ hình như nhà nước còn tặng một hay hai khu vực biệt thự phải không? Chi bằng cứ tặng tôi trước bảy tám căn biệt thự thế nào hả?"
"Xì..." Mục Nghiên Kỳ thiếu chút nữa muốn phát điên lên.