Chương 263 Vấn đề thức ăn



Trong phòng làm việc của nhà giam, một nữ cảnh sát xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc của mình, tỉ mỉ lật xem từng trang tư liệu của Lâm Bắc Phàm. Cô chính là một thành viên của tiểu đội hành động đặc biệt, trực thuộc cục an toàn quốc gia, TQ. Cô tên là Mục Nghiên Kỳ, năm nay hai mươi bốn tuổi, vốn nhờ vào biểu hiện nổi bật mà trở thành thành viên của tiểu đội hành động đặc biệt.



"Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.



Hai hàng lông mày của Mục Nghiên Kỳ khẽ nhíu lại, ngẩng đầu lên nói: "Mời vào!" Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Từ bên ngoài đi vào một cô gái tuổi tác cũng tương tự Mục Nghiên Kỳ, khuôn mặt tròn trịa, tóc để ngắn, toàn thân toát ra một sự năng động, trẻ trung. Cô mặc một bộ đồng phục cảnh sát tiêu chuẩn, hơn nữa nhìn có vẻ cấp bậc cũng không thấp. Trên hai tay cô là một chồng tư liệu. Nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc của Mục Nghiên Kỳ, khẽ nói: "Nghiên Kỳ, chuyện lần này chỉ sợ không dễ xử lý đâu. Hiện tại đã có rất nhiều người hỏi thăm gây áp lực với nhà giam bên này, nói cậu lạm quyền, bắt bớ người vô tội vạ. Áp lực của bọn mình ở đây cũng không nhỏ đâu."



Mục Nghiên Kỳ nhìn thấy cô nàng kia liền nở một nụ cười quyến rũ: "Tĩnh Tuyền, sao cậu cũng tới? Nhanh ngồi đi!"



Cô gái trẻ tuổi này chính là phó ngục trưởng của nhà giam này - Phùng Tĩnh Tuyền, làm người ngay thẳng, xử lý công minh, được sự tôn kính của toàn bộ nhân viên trong nhà giam. Cô nhìn bộ dáng không để ý chút nào của Mục Nghiên Kỳ, đành bất đắc dĩ ngồi đến bên cạnh cô nàng, nói: "Nghiên kỳ, cậu rốt cuộc là muốn nhốt hắn bao lâu? Mình không hiểu sao lại cảm thấy người này có chút nguy hiểm?"



Mục Nghiên Kỳ cũng có chút bất đắc dĩ đưa tập tư liệu mình đang xem cho Phùng Tĩnh Tuyền: "Tĩnh Tuyền, cái gì mà nguy hiểm? Phải nói là nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Hắn đến cả thị trưởng cũng dám đập chết, mình thật không biết có chuyện gì mà hắn không dám làm!"



Phùng Tĩnh Tuyền mơ hồ nhìn lướt qua tập tư liệu, nhịn không được hé cái miệng nhỏ nhắn ra, kinh hô: "Hắn, hắn chính là tên Lâm Bắc Phàm kia? Ở ngay trước mắt thành viên của đội chống bạo động, đập chết thị trưởng cùng con trai của thị trưởng, còn dẫm lên của người bí thư thành ủy? Người như vậy, quả thật có chút thú vị!"



Khóe miệng cô nàng không ngờ lại khẽ nhếch lên, lộ ra một vẻ hứng thú.



"Có chút thú vị? Cậu không sợ hắn làm loạn trong tù sao?"



Mục Nghiên Kỳ thiếu chút nữa muốn thổ huyết.



Đôi mắt của Phùng Tĩnh Tuyền nhìn chằm chằm vào tấm hình trong tập tư liệu, đúng là Lâm Bắc Phàm- kẻ đã dùng chân dẫm lên Hoàng Trường Thanh, rất phong tao nhìn về phía vô số thành viên của đội chống bạo động, rất kiêu ngạo, rất đắc ý, rất ngông cuồng, phảng phất như bản thân hắn đang dẫm một con kiến vậy, phảng phất như bản thân hắn chính là thiên thần cao cao tại thượng.



Phùng Tĩnh Tuyền thân là phó ngục trưởng của nhà giam, tất nhiên là biết rõ đức hạnh của Tống Kiến Quốc và Tống Nhân Hóa. Có thể nói cả hai cha con không có một kẻ nào là người tốt, đều là loại dám làm không dám nhận, tiểu nhân chó cậy thế chủ, cô nàng đã sớm muốn tìm cơ hội dạy dỗ bọn chúng, dáng tiếc là mình không có quyền lớn đến như vậy. Vả lại mình cũng không có cái bổn sự đó, cho nên cũng chỉ có thể để mặc cho bọn chúng làm càn khắp nơi. Bây giờ nghe thấy người thanh niên này tự tay đập chết hai tên khốn kiếp này, cuối cùng cũng thở ra được một ngụm ác khí, trong lòng đương nhiên là thấy hắn rất thuận mắt.



"Làm loạn? Người giống như hắn chắc chắn sẽ không làm loạn!"



Phùng Tĩnh Tuyền nhìn bức ảnh của Lâm Bắc Phàm, khẽ cười cười.



Mục Nghiên Kỳ trừng to mắt nhin Phùng Tĩnh Tuyền, thiếu chút nữa là từ trên ghế ngã xuống đất.



Đến mình cũng là lần đâu tiên nhìn thấy Phùng Tĩnh Tuyền thất thố như vậy, chẳng lẽ đây chính là hoa si trong truyền thuyết?



Mục Nghiên Kỳ liên tục kêu lên: "Tĩnh Tuyền, cậu, cậu có phải hồ đồ mất rồi hay không? Hắn chính là một siêu cấp phạm nhân, vậy mà cậu lại thích hắn? Cái này, cái này thật sự cũng quá khó tin đi!"



Sắc mặt Phùng Tĩnh Tuyền đỏ ửng, phảng phất như được phủ lên một lớp phấn đỏ, gắt giọng: "Nghiên Kỳ, cậu, cậu đang nói bậy bạ gì thế? Cái gì mà thích hắn? Mình chẳng qua là nói hắn có thể dũng cảm trợ giúp người khác, không sợ quyền quý, thật sự là một người tốt khó có được, vừa rồi mình đâu có nói là mình thích hắn. Mình thấy chính cậu mới người thậm thương trộm nhớ hắn, nên mới có ý nói như vậy!"



Mục Nghiên Kỳ thiếu chút nữa là bị chọc cho thổ huyết. Mình thích tên này? Làm sao có thể?



Bản thân mình lần này đến thành phố Nam Thanh chính là vì xử lý chuyện của hắn, làm sao có thể yêu mến hắn được? Cô nhún nhún vai, cố ý cười nói: "Tĩnh TUyền, cậu yên tâm đi, mình sẽ không tranh đoạt người trong lòng của cậu đâu!"



"Cậu lảm nhảm gì thế? Cái gì mà người trong lòng? Nói khó nghe một chút, mình cả đời sẽ không lấy chồng!"



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Tĩnh Tuyền đỏ lên, vội ngụy biện, đồng thời cũng sợ đối phương lại tiếp tục đề cập đến vấn đề này, lảng sang chuyện khác: "Nghiên Kỳ, cậu rốt cuộc muốn xử chuyện của hắn thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn xử bắn hắn?"



Cô mặc dù biết giết người nhất định sẽ bị xử tử, nhưng cô cũng không muốn một người đàn ông ưu tú như vậy cứ thế mà chết được.



Mục Nghiên Kỳ bất đắc dĩ, nhún nhún vai nói: "Mình cũng một phát súng bắn chết luôn cái tên hỗn đản không biết trời cao đất rộng là gì này. Nhưng mà cấp trên lại không cho mình làm như vậy, cho nên...." Cô nàng thoáng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Mình chỉ có thể trước tiên nhốt hắn ở chỗ cậu một thời gian, giám thị hắn, xem hắn rốt cuộc là hạng người nào, sau đó chúng ta mới đưa ra quyết định. Chúng ta cũng hy vọng hắn có thể cống hiến một chút cho quốc gia, mà không phải là gây chuyện khắp nơi, tạo phiền phức cho chúng ta."



"Hạng người nào?"



Trong đầu Phùng Tĩnh Tuyền bất chợp hiện lên hình ảnh người thanh niên này, thật là muốn gặp hắn một chút.



Trong phòng ăn nhà giam.



Hơn một ngàn phạm nhân cầm theo khay cơm, lục tục kéo tới xếp thành hàng đợi phát cơm, không hề hỗn loạn một chút nào.



Lâm Bắc Phàm đã sớm ăn cơm trưa xong, lúc này hắn đang cầm một cây tăm, xỉa xỉa răng, hai chân thì vắt chéo chữ ngũ, vừa rung chân vừa ợ một cái, nhưng vẫn rất vô sỉ cười nói: "Mọi người đều nói thức ăn của nhà giam không được tốt lắm, nhưng hôm nay tao thấy cũng không tệ lắm, nói thế nào cũng có gà có cá, còn có một miếng thịt lớn mà. Đoạn thời gian này rất không tệ, sau này rảnh rỗi tao phải tới thêm mấy lần, bổ sung dinh dưỡng!"



Năm người bọn Chu Cường nghe Lâm Bắc Phàm nói mà mồ hôi chảy ướt sũng cả áo, cái mà cũng không gọi là không tệ?



Cả một chậu thức ăn của người ta chỉ có hơn bốn mươi miếng thịt, thế mà hắn cướp sạch, chẳng những thế hắn còn tự nhiên như ruồi, cướp luôn bốn cái đùi gà cùng một một con cá chép kho, đã thế còn không biết xấu hổ nói, cái gì mà mình mới tới nơi này, phải được ưu tiên một chút, không thể đánh đồng với những phạm nhân khác. Về sau nghe ngóng một chút, hóa ra hai cái đùi gà cùng con cá chép kho kia là Lưu cảnh cùng tên cảnh ngục mặt đầy râu kia bảo nhà bếp làm riêng cho mình. Nhưng hắn vừa nghe thấy tên Lâm Bắc Phàm liền lập tức giống như là gà trống thua trận, đến cái rắm cũng không dám đánh, ngoan ngoãn chạy mất.



Người ta đến thị trưởng cũng dám choảng, còn sợ một tên cảnh ngục nho nhỏ nhà ngươi sao?



Đây chính là mị lực của nhân cách, đây chính là người lợi hại chân chính.



"Con mẹ nó, cái thứ này là thức ăn để cho người ăn hả? Toàn bộ đều là cơm với rau, đến một miếng thức ăn mặn cũng không có. Mày cho rằng bố mày là động vật ăn cỏ hả? Nấu lại cho bố mày, có nghe thấy không hả? Nếu không bọn tao sẽ làm loạn, loạn càng lớn càng tốt, để cho nhân dân cả nước nhìn thấy, cái gì gọi là ngược đãi phạm nhân, mẹ kiếp, đúng là không coi phạm nhân là người!"



Một tên cao lớn, chừng hơn ba mươi tuổi, lưng hùm vai gấu bưng khay thức ăn của mình, nhìn một chậu đầy ngập rau với cải trắng, thiếu chút nữa nhảy tới choảng luôn mấy ông đầu bếp.



Những phạm nhân khác vốn cũng không dám làm loạn, nhưng nhìn thấy có người dẫn đầu, cả đám lập tức hét lên bất mãn, cầm lấy khay cơm của mình, đều có một loại xúc động muốn đập vỡ tan nó ra.



Mấy ông đầu bếp phát cơm lập tức sắc mặt trắng nhợt, bọn họ bất quá chỉ là người dân bình thường, được nhà giam thuê, làm sao có thể dám chống lại đám phạm nhân trong nhà giam. Cả bọn lập tức vội vàng cười làm lành nói: "Các vị, các vị, cái này không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi đều làm theo quy củ, nhưng, nhưng...."



"Nhưng nhị cái gì? Còn nói cái gì mà nhiều thịt kho, đây là thịt kho của mày hả? Sao tao nhìn *** thấy miếng thịt nào hả?"



Tên tráng hán kia tức giận tới mặt mũi đỏ bừng, cánh tay trái to như bắp đùi người thường thò qua khe phát cơm, chụp lấy cổ áo gã đầu bếp kia, không thèm để ý đến đối phương đang kêu la thảm thiết, dùng sức kéo gã đầu bếp về phía mình rồi cẩm cả khay cơm đầy thức ăn ốp thẳng mặt tên đầu bếp.



"Cứu mạng, cứu tôi với." Tên đầu bếp kia nào gặp qua trường hợp như vậy, sợ hãi kêu la thảm thiết, chân tay quơ loạn như cào cào, giống như là một con gà rơi xuống nước vậy.



Mấy gã đầu bếp khác cũng mặt mày kinh hãi, vội vàng ôm lấy tên đầu bếp kia, cứu gã đầu bếp đang kêu cứu khỏi tay tên tráng hán kia, lúc này mới liên tục giải thích nói: "Hồ Tinh, cái này không liên quan tới bọn tôi. Đều là tên kia cướp hết thịt đi, bọn tôi, bọn tôi cũng không dám cản hắn."



Bọn họ sợ đối phương lại xông tới đánh cho nên liều mạng dùng ngón tay chỉ về phía đám người Lâm Bắc Phàm.



Tên tráng hán kia tên là Hồ Tinh kia hơ sững sờ một chút rồi mới quay lại nhìn về phía sau, lạnh lùng nói: "Mẹ kiếp, mày là thằng oắt con nào hả? Vậy mà cũng dám cướp hết thịt của bố mày, có phải không muốn sống nữa hả?"



Kỳ thật những phạm nhân khác cũng đều nhìn thấy bữa trưa hoành tráng của Lâm Bắc Phàm, ghen tị đến chết luôn, nhưng nhìn thấy năm người bọn Chu Cường đều ở bên cạnh hắn, nên mới không dám làm chuyện lỗ mãng. Bây giờ thấy Hồ Tình đi về phía Lâm Bắc Phàm, cả bọn đều hò hét đi theo sau.



Lâm Bắc Phàm lúc này đang thích thú nhấm nháp trà thơm, bỗng nhiên phát hiện ra nhiều người như vậy đang đi về phía mình, nhất thời trên mặt lộ vẻ rất ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi Chu Cường: "Bọn nó làm sao lại kéo hết về phía chúng ta thế?"



Bọn người Chu Cường nghe xong thiếu chút nữa lăn ra đất ngất xỉu.



Vừa rồi còn đánh chén hết thịt của người ta, bây giờ lại giả vờ hồn nhiên như cô tiên, quả thật làm bọn họ xấu hổ, thẹn da mặt không dày bằng.



Hầu Sơn vội vàng hạ giọng nói: "Lão đại, thằng đó tên là Hồ Tinh, ở trong nhà giam này cũng coi như là nhân vật số một số hai, vai u thịt bắp, khi đánh nhau thì cực kỳ liều mạng, rất nhiều thằng ở đây đều bị nó đánh cho sưng hết cả mặt mũi. Lần này xem ra là nó muốn tìm lão đại gây sự."



Mộc Hải Phong cũng khẽ phụ họa theo nói: "Nghe nói cái thằng Hồ Tinh này đã từng giết tới ba mươi sáu người, trở thành tội phạm truy nã toàn quốc, trốn chối chết được ba năm thì bị người ta bắt được. Bởi vì hắn có biểu hiện khá tốt, bị tòa phán án chung thân, bị nhốt vào đây đã được hai năm. Loại người như hắn chưa bao giờ thèm để mạng người vào mắt!"



"Hồ Tinh?" hai mắt Lâm Bắc Phàm chớp chớp hai cái, khẽ nhắc lại cái tên này một lần.



Hồ Tinh bước vài bước đã tới trước mặt Lâm Bắc Phàm. Nhìn tên thanh niên ốm yếu trước mắt, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khinh thường, đầu khẽ ngẩng cao lên: "Mày là ma mới hả? Lá ga của mày đúng là không nhỏ đâu, vậy mà cũng dám ăn hết thịt của nhà giam, chẳng lẽ mày không sợ chết hả?"



Hai mắt hắn lóe lên hàn quang bức nhân.



Năm người bọn Chu Cường chính là dang chờ Lâm Bắc Phàm ra tay dạy dỗ thằng Hồ Tinh này, đồng thời cũng muốn biết một chút về thực lực chân chính của hắn. Ai ngờ Lâm Bắc Phàm lại cúi đầu khom lưng rất ngoan ngoãn cười bồi: "Em mới tới chỗ này, em tên là Lâm Bắc Phàm, lá gan của em cũng rất nhỏ, nhưng mà em đã sớm nghe qua đại danh của Hồ Tinh lão đại. Lòng kính ngưỡng của em đối với anh cuồn cuộn như sông Hoàng Hà, vĩnh viễn không ngừng, càng không thể quay lại, không biết anh có thể cho em xin chữ ký không? Sau này em nhất định sẽ là thiên lôi của anh, anh chỉ đâu là em đánh đó." "Bịch... bịch.... rầm!"



Cả đám phạm nhân trong phòng ăn cùng nhau 'trúng gió' té xỉu tập thể.


Lãng Tích Hương Đô - Chương #262