Chương 25: Bắt kẻ gian tại giường.



Bỏ thời gian một ngày nghiên cứu Long Tu bảo điển, bí kíp này được dùng cho Long tộc tu luyện khiến cho từ đầu Lâm Bắc Phàm lo lắng không dùng được. Nhưng sau khi nghe tiểu Kim nói rằng Long tộc và người phương Đông có chút liên quan, hắn mới cảm thấy yên tâm.



Nhưng hôm nay, Lâm Bắc Phàm cũng không dành thời gian tu luyện. Hơn nữa, mỗi ngày chỉ cần ngồi tu luyện một tiếng nên cũng không cần vội. Cái mà hắn muốn bây giờ là tìm Lưu Đại Khách để nói chuyện. Hắn ngồi ở góc giường, lấy ngón tay gõ vào đầu tiểu Kim, cười nói:



- Có muốn hôm nào cũng uống rượu giống như tối hôm qua không?



- Muốn! Muốn chứ. - Tiểu Kim nghe thấy vậy thích thú. Nhưng một lúc sau, nó nói một cách buồn bã:



- Nhưng mà anh không có tiền.



- Tao đã nói với mày là tham tiền cũng không phải chuyện xấu hổ. Đáng xấu hổ chính là cái cách để có được tiền. Bây giờ, chúng ta có một cơ hội phát tài. - Lâm Bắc Phàm nhéo cằm:



- Còn nhớ buổi tối hôm trước tao uống rượu với Lưu mập không?



- Nhớ chứ! Một thùng Hồng Tinh nhị oa đầu. Hắn đúng là người tốt. - Hai mắt tiểu Kim tỏa sáng.



- Chúng ta đi tìm hắn để xin một cốc rượu. Còn nhớ mùi hắn không? Bây giờ, đi tìm.



Lâm Bắc Phàm muốn tìm Lưu mập để nói chuyện. Tiểu Kim muốn tìm Lưu mập để uống rượu. Một người một con rồng hợp ý nhau mà ra ngoài.



Bởi vì cái mũi của tiểu Kim thính hơn chó. Do có ý định từ trước nên Lâm Bắc Phàm không định đi bộ mà sau khi ra khỏi cái ngõ tối tăm, hắn tiện tay bắt một chiếc taxi.



- Đi đâu? - Viên tài xế vừa nổ máy vừa theo lệ lên tiếng hỏi.



Lâm Bắc Phàm nhếch mép nói:



- Tùy ý. Thích ngồi xe đi dạo quanh thành Nam. Tôi đến đây du lịch.



- Đi dạo tùy ý? - Viên tài xế hỏi lại cho rõ, vừa liếc nhìn Lâm Bắc Phàm qua gương chiếu hậu. Hắn nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ gặp phải thằng điên?



- Cứ yên tâm. Chỉ là đi dạo thôi. - Lâm Bắc Phàm biết điều e ngại của tài xe. Nếu đổi lại là hắn thì cũng như vậy thôi.



- Được! - Thấy Lâm Bắc Phàm là một người bình thường, viên tài xế thích chí. "Con mẹ nó! Đúng là thằng điên. Thành Nam có gì mà du lịch chứ? Bây giờ mình cứ cho nó đi lòng vòng thì tiền để đâu cho hết bây giờ..."



Gặp phải mối hời, viên tài xế chẳng có gì phải khách khí. Hắn cũng chẳng ngu gì mà đi khuyên nhủ Lâm Bắc Phàm, nói cho hắn biết thành Nam không phải chỗ du lịch. Bình thường có ai lại chê tiền bao giờ đâu? Viên tài xế bắt đầu đưa Lâm Bắc Phàm vòng một vòng quanh thành Nam. Hắn chỉ sợ bỏ sót mất một con phố, bởi như thế đồng nghĩa với việc sẽ mất đi một ít tiền...



- Được rồi! Lão đại! Thằng mập đó đang ở cách đây năm trăm thước. - Tiểu Kim sử dụng truyền âm nhập mật nhắc nhở Lâm Bắc Phàm.



"Cách đây năm trăm thước? Đó chẳng phải là nhà hàng Crown hay sao? Bây giờ mới mười giờ tối, đã qua thời gian ăn cơm. Lưu mập còn chưa về nhà còn ở khách sạn Crown làm cái gì? Chẳng lẽ là...”



Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ. Một người có tiền, buổi tối không về nhà lại tới khách sạn thì chỉ có thể là tụ tập đánh bài, hoặc là mèo mả gà đồng một chút. Mà với tính cách của Lưu mập thì khả năng trường hợp thứ hai lớn hơn...



Sau khi chiếc xe dừng lại ở cạnh khách sạn Crown, Lâm Bắc Phàm vội vàng đi tới một cửa hàng nhiếp ảnh, mua một chiếc máy ảnh.



Sau khi vào khách sạn Crown, dưới sự chỉ dẫn của tiểu Kim, Lâm Bắc Phàm leo cầu thang lên thẳng lầu bốn. Lưu mập ở trong phòng 421.



Lâm Bắc Phàm nhìn xung quanh, thấy hoàn toàn im ắng liền xoay người, chắn camera trên lối đi. Tiểu Kim từ trong túi quần của Lâm Bắc Phàm phun ra một tia sáng màu vàng, sau đó giơ móng vuốt làm ra một thủ ấn.



Trong căn phòng được trang trí giống hệt như một căn phòng của tổng thống. Mặc dù không tới mức xa hoa như vậy, nhưng bất cứ thứ gì cũng có. Ví dụ như phòng vệ sinh riêng, phòng đọc sách, phòng khách...



Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng mở cửa, sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng lại. Hắn đứng ở trông phòng khách, lắng nghe động tĩnh bên trong phòng ngủ.



- A..a..a..a.... Ôi!... Ừ...ừ...bạch...bạch..... Ừm...



- Thế nào? Có phải anh giỏi hơn chồng em không?



- Ừ...ừm..... Chết em rồi... A...a



"Cứ nghĩ còn phải chờ, không ngờ lại gặp ngay trực tiếp." Lâm Bắc Phàm nhếch mép, từ từ đi vào trong phòng ngủ.



Cảnh tượng trước mắt làm cho Lâm Bắc Phàm phải mở to mắt hết cỡ. Hai cái thân thể không một mảnh vải đang quấn lấy nhau. Người phụ nữ chính là một thiếu phụ đã có chồng, bộ ngực hơi chảy xuống nhưng cũng có thể coi được. Lúc này, cô ả đang uốn éo cùng với Lưu mập...



Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, thiếu phụ trợn mắt, há mồm...



- Kêu hả. Em kêu hả... Anh sẽ làm cho em lên đỉnh ngay bây giờ. - Lưu mập vẫn hồn nhiên, chưa nhận ra có người lạ mặt.



- A...



Sau khi thiếu phụ lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng hét lên một tiếng chói tai. Lưu mập nghe thấy vậy, kinh hãi quay đầu lại nhìn.



- Tách! - Lâm Bắc Phàm bấm máy ảnh, chụp lại hình ảnh vừa rồi.



- Tiếp tục! Tiếp tục đi. - Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách đầy tà khí.



"Không ngờ là thằng ôn này?" Lưu Đại Khánh lấy lại tinh thần, mồ hôi chảy đầy trán. Thằng bé con của hắn vốn đang phùng mang trợn mắt, nhanh chóng xì xuống...



Cô gái ngồi xổm xuống dưới, lấy chiếc chăn đơn quấn quanh người, run rẩy nhìn Lâm Bắc Phàm.



- Chú...chú em! Chú em làm thế là có ý gì? - Lưu Đại Khách lấy hai bàn tay che thằng bé con lại, hoảng sợ nhìn Lâm Bắc Phàm. Thân hình núc ních thịt của hắn run run.



- Có ý gì? - Lâm Bắc Phàm rút mọt điếu thuốc lá. Sau khi châm xong, hắn rít một hơi rồi nói một cách thản nhiên:



- Hai ngày trước, không biết thằng nào định bỏ năm nghìn đồng xin của tao một cánh tay?



- Cái gì? - Lưu Đại Khánh lo lắng. Do bản thân không muốn bỏ một vạn đồng để thuê kẻ chuyện nghiệp nên hắn mới tìm mấy tên côn đồ. Chuyện này vốn rất tốt, nhưng chỉ sợ có gì trục trặc thì rất nghiêm trọng.



- Hay là ông chủ Lâm vẫn để ý chuyện uống rượu ở Kim Sắc Hải Ngạn phải không?



- Chú em! Chắc chắn là có hiểu lầm. Anh coi đó chỉ là chuyện cỏn con, không.... Chát! A....



Lưu Đại Khánh ôm mặt, nhìn Lâm Bắc Phàm một cách kinh hãi:



- Mày... Cuối cùng thì mày muốn gì?



- Muốn gì? - Lâm Bắc Phàm nheo nheo mắt, cười nói:



- Đơn giản thôi. Tao cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ. Người khác cho tao một cái bạt tai, nếu có cơ hội thì tao cũng phải đạp lại cho hai cái. Có đúng không?


Lãng Tích Hương Đô - Chương #25