Chương 211: Sói đội lốt người(Hạ).



Bình thường trong bệnh viện Tô Tình Nhi là người coi trời bằng vung, không người nào dám đụng đến tiểu ma nữ này, đừng nói đến những người khám chữa bệnh kia, mà ngay cả bệnh nhân cũng không dám chọc vào nàng.



Bây giờ gặp lại những người nam nhân đã đắc tội với mình, tại sao nàng phải khách khí? Mặc dù chính nàng là người chủ động va chạm, nhưng mà dưới mắt nàng, nữ nhân vĩnh viễn đúng, còn nam nhân vĩnh viễn sai.



Nàng thở hổn hển trừng mắt liếc bọn họ, nói: “Sao nào? Không phục hả? Tao nói cho tụi mày biết, nếu như hôm nay tụi mày không nhận lỗi với tao thì chuyện này sẽ không xong đâu.”



Khóe miệng Lâm Bắc Phàm có chút co quắp lại, nữ nhân chỉ dùng đạo lý của động vật thôi.



Tiểu Kim cũng đồng cảm truyền âm nói: “Lão đại, khó trách tên của cô ta thất thố như vậy, xem ra cô gái này thật không đơn giản, nếu như cô ấy ở trên giường nhất định sẽ rất nóng bỏng à.” Quả thật nói ba câu cuối cùng cũng lộ ra bản chất, sắc long đúng là sắc long, thật không biết bình thường nó không trêu ghẹo những long muội muội trong Long cốc ra thì còn có thể làm chuyện gì khác.



Người nam nhân kia bị lời nói của đối phương làm nghẹn họng, hai ba phút sau hắn mới hồi phục tinh thần lại, mình là người giữ gìn trật tự trong đô thị, thân phận của mình như vậy, tại sao có thể sợ cô gái này được chứ?



Hắn lập tức huy động cánh tay, lớn tiếng kêu lên: “Mẹ kiếp, mày nói cái gì? Muốn lão tử xin lỗi à? Mày không biết xấu hổ sao? Bây giờ tao bắt trói mày lại để xem mày như thế nào.”



“Cái gì? Mày nói tao không biết xấu hổ? Mày…cái tên ác ôn này, tao liều mạng với mày.” Tô Tình Nhi nâng chân phải lên, đá tới bụng đối phương.



“Ôi chao, mày dám đá tao à, các huynh đệ, bắt nó lại, để cho nó biết sự lợi hại của chúng ta.” Người nam nhân kia đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, hít vào một ngụm lãnh khí, tại sao nó lại mang giày cao gót chứ. Đúng là hung khí à.



Những người ở phía sau nghe lời này của hắn xong, liền la lên nhào tới Tô Tình Nhi.



Tô Tình Nhi triệt để bày ra tư thế đánh nhau của một người đàn bà chanh chua. Hai bàn tay nhỏ bấu vào mặt hắn, chân phải không ngừng đá dưới háng hắn, động tác rất lưu loát, giống như nước chảy mây trôi vậy, xem ra loại động tác này nàng dùng rất thường xuyên.



“Ôi chao, ông trời ơi!” Một tên giữ gìn trật tử cỡ hai mươi tuổi bụm lấy đũng quần, thảm thiết kêu lên.



“Mẹ kiếp, con nhỏ này ra tay thật quá hung ác.” Một người khác thấy vậy liền bụm lấy đũng quần nhảy ra kêu lên.



“A…Mặt của tao, bị cào hết cả rồi.” Một người giữ gìn trật tự khác bụm lấy mặt, thiếu chút nữa là khóc lên.



Rất nhiều người dân chung quanh nhìn thấy màn bạo lực này đều dừng bước lại chăm chú nhìn.



Những người giữ trật tự đô thi của Trung Quốc có danh tiếng bạo lực hơn cả bộ đội đặc chủng, có người nói đùa một câu, cho tôi ba nghìn người giữ gìn trật tự, tôi liền có thể thâu tóm cả thành T. Nghe qua câu này cũng đủ biết giữ gìn trật tự ở Trung Quốc “Uy Mãnh” cùng “Hung Hãn” cỡ nào, cho nên bình thường dân chúng đều không dám chọc vào họ. Bây giờ bọn họ lại thấy Tô Tình Nhi “Hung Hãn nữ nhân” này…dám ẩu đả với người giữ gìn trật tự, tại sao bọn họ lại không hứng thú đây?



Anh hùng xuất hiện vào lúc nào?



Anh hùng xuất hiện vào lúc dân chúng bình thường bị áp bức, hiệp khách của thời cổ và anh hùng đều là những người cứu dân, cứu quốc. Quách Tĩnh, Dương Quá, Nhạc Phi đều là những nhân vật anh hùng như vậy.



Tô Tình Nhi ẩu đả với người giữ trật tự đô thị làm cho nội tâm của dân chúng lưu lại một ấn tượng tốt. Chắc chắn sẽ lưu lại một ánh hào quang ở thành Nam. Người ta là một nữ tử bình thường còn dám tranh đấu với người giữ trật tự đô thị, sao những tên nam nhân anh hùng không lại như vậy?



“Tiểu cô nương, cố lên, để lại trên mặt bọn chúng một chút nhan sắc nào.” Một lão già rống họng kêu lên.



“Tiểu cô nương, chúng tôi ủng hộ cô, hãy để cho bọn giữ trật tự đô thị biết lợi hại của dân chúng.”



“Cố lên, cố lên, cẩn thật đằng sau, đúng rồi, cho hắn một cước, đá nát trứng của hắn…”



Rất nhiều người dân chung quanh đều sôi trào lên, lớn tiếng hét trợ uy.



Biểu hiện bây giờ của Tô Tình Nhi vô cùng đúng lúc, nhưng mà một cô gái làm sao có thể là đối thủ của năm sáu người giữ trật tự đô thị? Liên tục ẩu đả trong bốn năm phút xong, nàng liền bị hai cánh tay của người giữ trật tự đô thị kẹp lấy, kéo đi về hướng khác. Nàng rống họng kêu lớn: “Tụi mày, những tên hỗn đãn, tao sẽ không bỏ qua cho tụi mày đâu.” Nàng thuận thế đá về một tên khác, đáng tiếc là đá không đến, làm nàng giận đến cơ hồ muốn thổ huyết.



“Mày đúng là một nữ nhân ghê tởm, dám ẩu đả với tụi tao. Hôm nay không cho mày biết sự lợi hại của tụi tao thì tao sẽ không còn là người giữ trật tự đô thị nửa.” Người nam nhân kia thở hổn hển kêu lên, đồng thời nhìn tất cả mọi người chung quanh, tựa hồ muốn thị uy với mọi người, hắn là người giữ trật tự đô thị có quyền lực rất lớn nên hắn rất hung hãn, tra tấn người khác chỉ đơn giản như việc giết một con kiến hôi vậy.



Mới vừa rồi đám người này còn huyên náo bây giờ lập tức yên tĩnh lại.



Lão già lúc nãy khẽ lắc đầu, đã sớm trốn chỗ khác, mà người thanh niên la to lúc nãy cũng ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ đang thưởng thức sắc đẹp của đám mây vậy, còn những người khác đều làm những việc của họ, phảng phất như tiếng quát tháo hồi nãy không có dính dáng đến họ vậy.



Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, làm anh hùng cũng chưa chắc tốt, hảo hán cũng không dễ làm như vậy, trừ mình ra thì còn ai dám chõ mõm vào? Hắn đứng thẳng người đi tới trước mặt hai gã giữ trật tự đô thị, vỗ nhẹ nhẹ vào bờ vai bọn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: “Hai vị huynh đệ.”



“Ai là huynh đệ của mày? Mày là ai?” Hai tên giữ trật tự đô thị kiêu ngạo nghiêng đầu, cũng không thèm nhìn hắn một cái.



“Em là….” Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nói: “Ông nội của tụi mày, hai thằng cháu nội tụi mày, tại sao không nhận ra ông nội này?” Hắn nâng hai nắm tay lên, đánh về phía khuôn mặt của bọn hắn.



“Bốp”



“A…”



Hai tên giữ trật tự đô thị nọ lập tức bụm lấy khuôn mặt của mình, tay nắm lấy Tô Tình Nhi không tự chủ được mà buông ra, làm Tô Tình Nhi trực tiếp té lăn trên đất, nàng kêu lên thảm thiết.



“Lâm Bắc Phàm, tên hỗn đản này, vừa rồi tại sao không giúp tôi? Giờ mới hành động, tôi thấy anh chính là cố ý.” Tô Tình Nhi vất vả đứng lên, xoa mông của mình lớn tiếng chỉ trích đối phương.



Trán của Lâm Bắc Phàm nhăn lại, nữ nhân này đúng là bị con lừa đá trúng vào đầu.



Cô ta nói tên mình ra làm gì? Chuyện này không phải là rảnh rỗi quá rồi tìm phiền phức sao?



Nhãn tình người nam nhân kia lập tức sáng lên, âm hiểm cười một tiếng: “Lâm Bắc Phàm? Tao biết tên mày rồi, cho dù mày chạy đến chân trời góc biền, tao cũng sẽ kiếm được mày, xông lên cho tao, cho nó biết sự lợi hại của chúng ta.” Hắn mở hai tay ra, lao thẳng tới Lâm Bắc Phàm, vài tên giữ trật tự đô thị thấy Tô Tình Nhi xinh đẹp như vậy còn có chút nương tay, nhưng mà đối với Lâm Bắc Phàm thì tất nhiên sẽ không khách khí, giống như hổ đói xuống núi vậy, xông thẳng tới Lâm Bắc Phàm.



Tất nhiên Lâm Bắc Phàm không để những tên giữ trật tự đô thị này vào mắt, hắn ngay cả nhìn cũng không có, trực tiếp nâng chân phải lên, đá một cước như thiểm điện vào bọn hắn, mỗi cước đều chỉ thi triển hai phần công lực, nhưng độ chính xác và uy lực cũng thuộc vào hàng nhất lưu, những tên giữ trật tự đô thị kia đâu phải là đối thủ của hắn. Bọn chúng kêu lên thảm thiết, ôm bắp chân của mình nhảy lò cò, giống như là đang khiêu vũ vậy, bộ dáng cực kỳ buồn cười.



Tròng mắt của những người xung quanh trở nên sáng ngời, ngay cả chớp cũng không có cơ hội chớp.



Chẳng lẽ đây chính là tuyệt đỉnh cao thủ trong truyền thuyết?



“Waooo, công phu của thằng nhóc này không tệ à, đánh những tên kia như đánh chó vậy.” Nói chuyện chính là thanh niên lúc nãy.



“Đúng vậy, chẳng lẽ đây là Taekwondo? Lợi hại thật, cố lên…cố lên.”



“Đúng đúng, đánh vào đầu nó, cho bọn nó biết sự lợi hại của cậu.”



Lâm Bắc Phàm nghe tiếng gào thét của bọn họ, miệng có chút run rẩy vài cái, trước kia mình tự cho là mình rất vô sỉ, không ngờ so với những người này mình còn kém xa, đừng chỉ có đứng đó la lên, các ngươi có ngon tới đây đánh đi. Nhưng mà hắn cũng không có thời gian nói chuyện phiếm với những người này. Hai tay hắn nắm chặt lại, trực tiếp vọt lên trước đánh những tên giữ trật tự đô thị bay đi ngã trên mặt đất, từng đợt tiếng thét thảm thiết vang lên.



Tô Tình Nhi nhìn thấy một mình Lâm Bắc Phàm khiêu chiến với nhiều tên giữ trật tự đô thị như vậy, nhất thời cười đắc ý, đứng dậy nói: “Tụi mày, những tên hỗn đản, không phải mới vừa rồi khi dễ bà hay sao? Bây giờ cho tụi mày biết sự lợi hại của bà.” Nàng không còn một điểm phong phạm của thục nữ, trực tiếp đá vào háng những tên giữ trật tự đô thị nằm trên đất.



“A…., cứu mạng…., cứu mạng….!” Những tên giữ trật tự đô thị bị hai người bọn họ tiến công đều chạy trối chết, không còn chút tư thế uy phong kiêu ngạo như ngày thường.



“Sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”



Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát phía xa xa truyền đến dồn dập, hai cỗ xe cảnh sát từ xa phóng tới, bốn năm người cảnh sát trực tiếp vọt ra, giơ súng lên, nhắm vào Lâm Bắc Phàm và Tô Tình Nhi.



Người giữ trật tự đô thị thấy cứu tinh của mình đến, vội vàng bụm lấy hạ bộ lớn tiếng kêu: “Lưu đội trưởng. rốt cuộc anh đã tới, hai tên khốn kiếp này đám tập kích người giữ trật tự đô thị, còn dám ẩu đả với chúng tôi, anh nhất định phải bắt chúng lại, điểm cho chúng một chút nhan sắc, mẹ kiếp, dưới gầm trời này còn có vương pháp hay không? Dám đánh cả người giữ trật tự, mẹ kiếp…” Hắn phẫn nộ tới cực điểm, cho nên liên tiếp phun ra những lời thô tục.



Tô Tình Nhi kiêu ngạo giơ hai tay lên, lớn tiếng nói: “Bắt tao? Bắt thiệt hả? Tụi mày tới đây, bà chưa từng ở trong tù, tốt nhất để tao ở trong đó vài ba năm xem sao…”



Trán những người cảnh sát kia đều nhăn lại, cô gái này thật là bá đạo!



Lúc này Lưu cảnh quan kia mới nhìn thấy rõ Tô Tình Nhi, sắc mặt hắn lập tức trắng bạch, kêu lên: “Thì ra là Tô tiểu thư, chuyện này hết thảy là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…” Trong lòng của hắn âm thầm mắng một câu, con mẹ nó, sao lại gặp tiểu ma nữ này ở đây hả trời? Mẹ cô ta là một nhân vật hung hãn, mình cũng không đắc tội nổi, hay là tùy tiện bắt vài người rồi tính. Hắn lớn tiếng quát Lâm Bắc Phàm: “Mẹ kiếp, dám ẩu đả với người giữ trật tự đô thị, tao thấy mày là…mày là….”



Sắc mặt của hắn trở nên xanh mơn mỡn, các cơ trên mặt không ngừng run rẩy, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Thì ra là Lâm công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, những tên hỗn đản này bình thường đúng là quá kiêu ngạo, anh chị đánh bọn chúng là đúng rồi, tôi đại biểu cho tất cả dân chúng của thành Nam cảm ơn anh chị.”



Người nam nhân kia mở to hai mắt nhìn, lớn tiếng kêu lên: “Lưu cảnh quan, anh, anh nói bậy bạ gì đó? Có phải anh hồ đồ hay không? Tụi nó đánh tôi, anh…anh còn nói tốt cho tụi nó. Anh…anh…”



Lưu cảnh quan kia tát hắn một cái, giận dữ nói: “Tôi sớm đã thấy các anh không vừa mắt, tối ngày làm lũng đoạn thị trường, làm xằng làm bậy, quả thật là tội không thể tha thứ, tôi sẽ nói rõ chuyện này với cục trưởng, hy vọng sau này các anh hảo hảo làm người.” Hắn dứt khoát nói sau đó vung tay lên với những cảnh sát khác: “Chúng ta rút lui.” Hắn mỉm cười hướng đến Lâm Bắc Phàm và Tô Tình Nhi, rồi xoay người rời đi, không dám dừng lại một giây.



Bọn họ tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh, trước sau chỉ có hai phút.



Mấy tên giữ trật tự đô thị đều ngây dại, sắc mặt giống như gặp phải quỷ.



Tô Tình Nhi cũng ngây dại, đôi mắt đẹp không nhất nhìn chăm chú Lâm Bắc Phàm.



Tên hỗn đản này cũng có chút lai lịch sao? Tại sao sắc mặt của những người cảnh sát lại khó coi như vậy?


Lãng Tích Hương Đô - Chương #211