Bạch Nhạc Huyền đứng trước cửa sổ trong phòng nhìn Lâm Bắc Phàm đi ra khỏi khách sạn, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ cùng cực. Nụ hôn đầu tiên của mình lại bị tên khốn này đoạt mất, còn bị đối phương dùng loại phương pháp như vậy đùa giỡn nữa, trong lòng sao có thể cân bằng được? Bản thân mặc dù thuộc giới nghệ sĩ nhưng luôn chú ý giữ gìn sự trong sạch của thân thể, sẽ không vì bất cứ thứ gì mà giao nó cho bất kỳ đàn ông nào, chỉ là tên khốn trước mặt kia thì sao? Lại lợi dụng lừa gạt mình, đơn giản là khốn nạn đến cực điểm, đáng giận đến cực điểm.
Nhưng vẻ tươi cười lưu manh của đối phương và cách làm không nghiêm chỉnh của đối phương hình như là tốt hơn nhiều so với đám ngụy quân tử kia. Sau khi cô nhìn thấy đức hạnh của đám người kia đối với người đàn ông này ngược lại có thêm vài phần tò mò, hơn nữa trong lòng mình còn lưu lại một ấn tượng về đối phương không biết là tốt hay xấu.
Bạch Nhạc Huyền đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhịn không được lắc đầu cười nói:
- Nếu như để cho kẻ khác biết được, đường đường Bạch Nhạc Huyền mình lại bởi vì năm trăm đồng mà bán đi nụ hôn của mình, chỉ sợ cả thế giới này đều náo loạn hết cả lên, hơn nữa lại còn bán cho một đàn ông không biết tên tuổi, thật là, à...
Cô buồn bã thở dài, lại nhịn không được nhìn bóng lưng của đối phương vài lần.
...........
Lâm Bắc Phàm vẻ mặt tươi cười đi ra khỏi khách sạn, còn nhẹ nhàng mân mê đôi môi. Nụ hôn của đối phương hình như còn lưu lại trên đó, mùi vị này quả thực là rất tuyệt vời, ngấm sâu vào cốt tủy.
Tiền? Hiện tại mình còn thiếu tiền nữa sao? Trong tài khoản ngân hàng của mình có mấy trăm triệu đô la Mỹ, sao có thể để mấy trăm ngàn vào mắt chứ. Nếu như năm trăm đồng có thể mua được một nụ hôn thơm như vậy, sợ rằng mình vứt hết tiền ra để cho vị mỹ nữ này hôn đến đôi môi sưng đỏ cũng không tiêu hết nhiều tiền như vậy.
Lâm Bắc Phàm là một người rất thiện lương, ra tay hiệp nghĩa, giúp đỡ người nghèo cứu người lúc nguy nan đây chính là trách nhiệm của hắn. Hơn nữa có thể được một vị mỹ nữ hôn đến hai lần, càng không phải nói bản thân mình còn phải làm thường xuyên hơn nữa, loại việc như thế này tự nhiên là rất thích làm rồi.'' Ài, tâm địa của Tiểu Lâm Ca ta chính là tốt như vậy đấy. Mỗi khi có người cần tôi giúp đỡ, tôi đều tận lực giúp đỡ, chưa bao giờ nhíu mày!'' Lâm Bắc Phàm vuốt cằm, hai mắt mang theo một tia đau xót ngẩng đầu nhìn mấy đám mây trên trời, hiện ra bộ dạng rất khẳng khái, rất trượng nghĩa.
- Khục khục...
Mấy ngày nay Tiểu Kim đã bị đả kích nhiều lần nên hoàn toàn trơ không còn phản ứng.
Lâm Bắc Phàm đang chuẩn bị chạy đến Kim Sắc Hải Ngạn thực hiện nhiệm vụ bảo vệ của mình thì nghe được tiếng chuông điện thoại của mình bỗng nhiên vang lên. Điều này khiến cho hắn hơi nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó sắc mặt lập tức biến đổi, liên tục nói:
- Xong rồi, xong rồi! Vừa rồi mải nói chuyện với vị mỹ nữ tên Bạch Nhạc Huyền gì đó mà quên mất bên kia còn một vị yêu nữ nữa, bây giờ phải làm sao đây? Đi tham gia cái buổi quyên góp từ thiện chó má kia sao? Trời ạ, không phải là chơi chết ta sao? Để cho ta và đám tai to mặt lớn trộn chung một chỗ? Ta đi tự sát còn hơn!
Tiểu kim có chút nghi hoặc truyền âm hỏi:
- Lão đại, chẳng lẽ là vị mỹ nữ Tô Tình Nhi kia?
- Nhiều lời, ngoại trừ cô thì còn ai vào đây nữa? Đều trách ta nhất thời bị cô mê hoặc lại đi đáp ứng cái yêu cầu này, thật là xui xẻo, bà mẹ nó!
Lâm Bắc Phàm tức giận nói.
- Cô em đó tướng mạo không tệ, lại còn là một y tá nhỏ, sao lão đại anh nhìn thấy cô lại giống như thấy quỷ vậy? Chẳng lẽ cô ta không có hứng thú với đàn ông? Hay là tướng mạo của lão đại không lọt vào mắt xanh của cô ta?
Tiểu Kim có chút nghi hoặc không hiểu, chẳng lẽ lão đại nhà mình đổi tính rồi? Không còn hứng thú với mỹ nữ?!!!
Lâm Bắc Phàm biết có nói tiểu Kim cũng không hiểu được, rất dứt khoát truyền âm nói:
- Cô em này rất lợi hại, anh mày không thể đụng vào được!
- Ồ ???
Cái đầu quả dưa của tiểu Kim quả thực không hiểu được ba chữ 'rất lợi hại' kia, chẳng lẽ giống như cô em rồng mà mình quen biết kia, ở trên giường yêu cầu vô độ? Nó nghĩ đến đây thì rét lạnh từng trận, không khỏi rùng mình giống như đã nhìn thấy bộ dạng cạn kiệt tinh lực của lão đại nhà mình.
Lâm Bắc Phàm nghe tiếng chuông điện thoại còn đang vang lên không ngừng, không muốn bắt máy, nhưng như vậy ngược lại làm lòng mình có điều đen tối, cuối cùng hắn cắn răng, tay run rẩy tiếp nhận cuộc gọi, chuyển tới đầu kia, giọng nói run rẩy:
- Hey!~
Hắn cảm thấy trong giọng nói của mình giống như lá khô xào xạc trong gió, tràn ngập cảm giác tang thương.
- Lâm Bắc Phàm!
Bên đầu kia truyền đến giọng nữ cao vút gầm gừ phẫn nộ.
- Ai u, bụng của tôi đau quá, trưa ăn phải đồ hư vào bụng, tôi phải đi vệ sinh, có chuyện gì lát nữa liên lạc lại!
Lâm Bắc Phàm rất trực tiếp treo máy, lúc này mới lắc lư đi về phía Kim Sắc Hải Ngạn.
- Rinh rinh rinh!
Điện thoại trên tay hắn lại một lần nữa vang lên.
Lần này Lâm Bắc Phàm đã có lý do để không bắt máy, cho nên hắn chẳng thèm nhìn chiếc di động của mình lấy một cái, mặc do chuông điện thoại vang lên không ngừng. Đáng lẽ ra, bây giờ bản thân mình đang tiến hành một hồi vận động gian khổ trong nhà vệ sinh thì làm gì có thời gian mà bắt điện thoại đây chứ? Nếu chẳng may điện thoại của mình rơi xuống bồn cầu vậy chẳng phải là mệt rồi sao?
Nhưng đúng lúc Lâm Bắc Phàm đang mỉm cười đắc ý, nghĩ đến bản thân rốt cuộc cũng tìm được một cái lý do không đi tham gia cái buổi tiệc từ thiện chó má kia thì nghe được tiếng phanh khẩn cấp vang lên ngay sau lưng mình, còn tiếp xúc thân mật với cái mông của mình nữa.
- Mẹ kiếp, là ai? Chẳng lẽ muốn đâm chết người?
Lâm Bắc Phàm rất phẫn nộ quay người lại, lớn giọng chửi bới.
- Đúng vậy, tôi muốn đâm chết anh, tên khốn nạn nói chuyện không giữ lời còn cố tình tìm nhiều lý do bao biện, anh có thể làm gì được tôi đây?
Giọng của đối phương không hề thấp so với hắn, hơn nữa một cỗ sát khí từ trong xe chậm rãi phát ra.
Lâm Bắc Phàm rùng mình một cái, thiếu chút nữa ngã ngửa ra đất.
Trước mặt một chiếc BMW màu đen mới tinh, người đang ngồi trong xe ngoại trừ Tô Tình Nhi ra thì còn ai vào đây nữa?
Hôm nay đối phương mặc một bộ đồ màu đỏ, bó sát theo đường cong hoàn mỹ, mắt kính đen che đi đôi mắt xinh đẹp khiến cho người là có một cảm giác lạnh lùng, cái mũi xinh đẹp hếch cao đang nhăn lại, cái miệng nhỏ đỏ tươi hé mở thở phì phò, hình như rất phẫn nộ và căm phẫn.
Cô mang đến cho người ta một cảm giác rất lạnh lùng, quyến rũ, có chút giống với nữ sát thủ.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy sống lưng lạnh buốt, có một loại cảm giác sợ hãi nổi gai ốc.
Ở đằng sau cái kính mát mơ hồ bắn ra hai đạo hàn quang, giống như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, dường như muốn chém mình thành trăm mảnh, hơn nữa còn thêm hai ngọn lửa phẫn nộ giống như muốn thiêu đốt mình thành tro.
Lâm Bắc Phàm khóe miệng giật giật, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
- Hóa ra, hóa ra là Tô tiểu thư
Rầm!!!
Tô Tình Nhi rất tức giận từ trong xe bước ra, đóng cửa xe rất mạnh, hai tay chắp trước ngực bước vài bước tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên hừ một tiếng:
- Đồng chí Lâm Bắc Phàm, chẳng phải là anh bị đau bụng sao? Tại sao bây giờ lại tốt đẹp đứng ở chỗ này?
Lâm Bắc Phàm miệng há hốc, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc nói:
- Tôi bị đau bụng sao? Tôi vừa mới nói vậy sao?
Tô Tình Nhi gật đầu khẳng định rất chắc chắn.
Lâm Bắc Phàm đột nhiên ôm bụng kêu lên thảm thiết:
- Ai u, ai u, cái bụng của tôi lại đau nữa rồi, trưa nay ăn phải cái gì đó, nhất định là đồ ăn có vấn đề. Tôi, tôi phải đi kiện bọn họ để cho quán ăn của bọn họ đóng cửa luôn, bọn họ lại dám dùng loại đồ ăn hỏng bán cho khách hàng, quá ghê tởm rồi!
Hắn đã nhắm về phía một con đường chạy tới.
Đáng tiếc, Tô Tình Nhi đã nhìn thấy ý đồ của hắn, cho nên giữ lấy vai hắn hung dữ kêu lên:
- Lâm Bắc Phàm tên khốn nhà anh, anh nói chuyện không giữ lời có còn là đàn ông nữa không?
- Tô tiểu thử, tôi, bụng tôi thật sự rất đau, chẳng lẽ cô muốn làm tôi xấu mặt sao? Chẳng lẽ cô để tôi trong bộ dạng bệnh tật như thế này mà đi theo cô sao?
Lâm Bắc Phàm sắc mặt trắng bạch trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn thế nào cũng giống với một người đang bị bệnh nặng.
Tô Tình Nhi khẽ nhướng mày, chẳng lẽ đối phương thật sự bị bệnh? Chỉ có điều bệnh này đến cũng quá nhanh đi? Mới vừa rồi còn tinh thần sung mãn giống như vừa uống thuốc kích thích, mới qua vài phút ngắn ngủi tại sao lại đổ bệnh thành cái bộ dạng này? Cô nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát đối phương một hồi, rất nghi ngờ nói:
- Anh, anh thật sự bị bệnh rồi sao?
Lâm Bắc Phàm toàn thân khẽ run rẩy, há miệng thở dốc, ngay cả một câu cũng nói không ra.
Tô Tình Nhi giật mình hoảng sợ, nếu như đối phương quả thật bởi sự xuất hiện của mình mà phát bệnh vậy thì trách nhiệm của mình là rất lớn. Cô vội vàng đỡ lấy đối phương, mở miệng nói:
- Hay là, hay là tôi lái xe đưa anh tới bệnh viện, thân thể của anh quan trọng hơn.
- Không, không cần. Tôi, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe trở lại!
Lâm Bắc Phàm không dám để cho cô mang mình tới bệnh viện, nếu không kế hoạch của hắn không phải là uổng phí sao? Hắn vội vàng xua tay, sau đó cúi gập người, vẻ mặt thống khổ từng bước từng bước đi về phía trước.
Tô Tình Nhi lông mày nhíu chặt, nhìn theo bóng lưng của đối phương, nhìn thế nào cũng thấy khả nghi.
Đúng lúc cô chuẩn bị hỏi hai câu thì nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ở phía trước bước chân hình như nhanh hơn một chút, giống như là bỏ chạy, lúc này sắc mặt cô biến đổi, hung ác kêu lên:
- Lâm Bắc Phàm, anh, anh lừa tôi, anh đứng lại cho tôi!
- Má ơi, bị phát hiện rồi!
Lâm Bắc Phàm kêu thảm một tiếng rồi co chân lên mà chạy.
Tô Tình Nhi tức giận muốn ói ra máu, trực tiếp chui vào trong xe, nhấn mạnh chân ga, liều mạng đuổi theo.
Hiện tại Lâm Bắc Phàm rất lợi hại, siêu cấp trâu bò, có thể nói một người đánh bốn năm mươi người cũng không thành vấn đề. Chỉ là hắn cũng chẳng phải là tên lửa, lại không phải là đầu đạn hạt nhân, máy bay lại càng không phải, làm sao có thể so được với chiếc BMW chứ? Cho nên khi hắn chạy được khoảng hai trăm thước thì bị Tô Tình Nhi đuổi kịp, điều này làm cho hắn buồn bực vô cùng.
- Không phải anh muốn chạy sao? Tiếp tục chạy đi!
Tô Tình Nhi rất tức giận, lại rất đắc ý cười nói.
Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa ôm bụng, rất vô sỉ kêu lên:
- Không xong, không xong rồi, bụng của tôi lại đau...
Tên khốn này vô sỉ quá mức, hết sức đáng giận, ngay cả loại thủ đoạn đê tiện như vậy cũng lấy ra sử dụng. Chẳng lẽ mình dễ bị ăn hiếp như vậy sao? Nếu như bà đây để anh chạy một lần nữa, tôi sẽ mang họ của anh.
Tô Tình Nhi lại từ trong xe đi ra, đi thẳng đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, hung ác nâng chân phải lên dẫm xuống chân phải của đối phương. Ngay lập tức phát ra một tiếng rống thảm thiết, Lâm Bắc Phàm ôm lấy chân phải của mình nhảy lò cò.
Hôm nay Tô Tình Nhi mang một đôi giày cao gót, uy lực của một cước tự nhiên là không giống như bình thường.
Trên mặt Tô Tình Nhi hiện ra một nụ cười ngọt ngào:
- Lâm Bắc Phàm, chẳng phải là anh bị bệnh sao?
- Tôi, mới vừa rồi tôi bị bệnh, nhưng bây giờ thì khỏe mạnh gấp trăm lần, quả thật là chân không đau, lưng không mỏi, ăn rất ngon miệng, tôi theo cô đến buổi tiệc từ thiện kia đó thật sự là hạnh phúc to lớn của tôi đây!
Lâm Bắc Phàm khổ sở kêu lên.
Lúc này Tô Tình Nhi mới mỉm cười dịu dàng:
- Vậy mới được chứ, ngoan!
Lâm Bắc Phàm nhịn không được rùng mình một cái.