"Thì ra, Chu Tĩnh Hàm mới là người nhút nhát. Nghĩ lại thì một người nổi tiếng, tài ba ở Bắc Đại, người khác muốn chiếm lấy còn không được thì làm sao có thể xoa dầu cho người khác? Chắc chắn là do cô ta không dám đắc tội với mình cho nên mới muốn hù dọa mình. Nhưng khi bị thật mới lộ ra. Hắc hắc hắc..."
- Nói thật chứ so da mặt dầy với tôi à? Cô còn non lắm.
Lâm Bắc Phàm rút một điếu thuốc lá, sau khi châm lửa liền rít một hơi rồi nói:
- Được rồi! Tôi quay người đi rồi. Nếu như cần phải làm đủ các bước thì tôi lại bắt đầu hưởng thụ đây.
Chu Tĩnh Hàm ngồi xổm, không dám ngẩng đầu. Trong lòng nàng đang chửi cha chửi mẹ Lâm Bắc Phàm. Cô thầm nghĩ nếu người bạn trên mạng của mình có năng lực thực thì nhất định phải gọi hắn dậy cho Lâm Bắc Phàm một chút.
- Vừa rồi nói to lắm cơ mà? Lại còn dám mạnh miệng trước mặt anh?
Mặc dù tiểu Lâm ca là một người hèn hạ vô sỉ, nhưng hắn cũng không phải là một kẻ đê tiện. Trong suy nghĩ của Lâm Bắc Phàm thì hèn hạ vô sỉ chính là thủ đoạn còn đê tiện đó chính là nhân cách. Thấy Chu Tĩnh Hàm run rẩy, Lâm Bắc Phàm biết cô ta sợ thực sự. Hắn lấy khăn tắm quấn lên người, nói một cách bình thường:
- Được rồi! Tôi đã nói không để ý tới cô là không để ý. Nói thực, lúc cô xoa bóp cho tôi, tôi còn nghĩ tới là đang trong phim đấy. Cô đứng lên đi, nói chuyện với tôi.
Chu Tĩnh Hàm không biết thật giả như thế nào cũng không dám trái lời Lâm Bắc Phàm. Do dự một chút, cô từ từ đứng dậy, quay đầu sang một bên. Liếc qua, thấy Lâm Bắc Phàm đã quấn khăn tắm, cô mới thở phào một hơi.
- Tại sao lại đưa ra một cái giá năm triệu?
Lâm Bắc Phàm hút hơi thuốc, cười cười nhìn Chu Tĩnh Hàm.
- Bởi vì tôi rất cần năm triệu.
Câu trả lời trực tiếp, với lý do không thể tốt hơn.
- Ngồi đi. Cho dù là ai, chỉ cần bỏ ra năm triệu là có thể mua cô cả đời?
- Anh muốn nghe nói thực hay nói giả?
Chu Tĩnh Hàm hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống ghế salon.
Lâm Bắc Phàm hơi nhíu mày, khẽ cười nói:
- Tôi không thích nghe nói thừa.
- Trước khi biết anh, cho dù là ai chịu bỏ ra năm triệu tôi cũng có thể theo hắn một năm. Nếu như hắn muốn, tôi có thể theo hắn cả đời. Nhưng từ sau khi anh xuống hiện thì lại không được. Cho dù anh có bỏ năm triệu, tôi cũng không ở với anh một đêm.
- Chẳng lẽ nhìn tôi khó coi vậy hay sao?
Tiểu Lâm như có chút đau đớn, nói:
- Ít nhất thì tôi so với mấy lão bảy, tám mươi vẫn còn mạnh hơn chứ?
- Bề ngoài của anh so với nhiều người còn mạnh mẽ hơn nhiều.
- Vậy thì là vấn đề nhân phẩm hay sao?
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Chu Tĩnh Hàm:
- Chẳng lẽ cô nghĩ nhân phẩm của tôi rất xấu?
- Không! Nhân phẩm của anh không phải kém mà là quá tồi.
Chu Tĩnh Hàm trở lại bình thường, nét mặt có chút lạnh lùng.
- Tôi phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể mua cô? Mười triệu?
Lâm Bắc Phàm cũng chẳng có ý định mua Chu Tĩnh Hàm chỉ có điều lời nói của Chu Tĩnh Hàm làm cho hắn bị tổn thương, khơi dậy sự háo thắng trong lòng hắn.
- Trong mắt tôi, năm triệu hay mười triệu cũng chẳng có gì khác nhau. Bởi vì tôi chỉ cần năm triệu. Chu Tĩnh Hàm nói như vậy, như chỉ cần người có suy nghĩ một chút là biết cho dù Lâm Bắc Phàm có bỏ ra bao nhiêu tiền, cô cũng không chấp nhận.
- Thực ra năm triệu đồng là một cái giá thái quá. Cô ở Kim Ngọc Thiên Đường lâu như vậy có thấy người nào hỏi không? Đừng nói là năm triệu, cho dù năm đồng tôi cũng chẳng mua cô.
Lâm Bắc Phàm hút hơi thuốc rồi nói tiếp:
- Lời nói vừa rồi của cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Cô có tin không? Chỉ cần tôi nói một câu, Nam Thành không có một người nào muốn có cô? Đợi thêm vài năm nữa, chỉ sợ cô một đồng cũng không đáng. Hơn nữa, cô cần gấp năm triệu như vậy, chuyện này để lâu chắc không tốt chứ hả?
Lời nói đó đã đâm vào sống lưng Chu Tĩnh Hàm. Sở dĩ cô chấp nhận bán thân là vì cuộc sống quá éo le.
Thuở nhỏ, nhà Chu Tĩnh Hàm rất nghèo, cha mẹ lúc nào cũng phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để kiếm sống. Đừng tưởng nông dân là có một cuộc sống nhàn nhã, thực ra nông dân còn khổ hơn những người khác rất nhiều. Chu Tĩnh Hàm cố gắng học tập, cố gắng đọc sách, cuối cùng đạt kết quả loại ưu mà vào Bắc Đại, không để cho cha mẹ thất vọng. Thậm chí sau đó, cô còn không để cho cha mẹ phải lo chuyện học phí cho mình.
Cuộc sống mặc dù khó khăn nhưng vẫn còn có hy vọng phía trước. Chu Tĩnh Hàm hy vọng sau khi mình tốt nghiệp có thể báo đáp cha mẹ. Đáng tiếc, căn nhà nát làm sao có thể chịu nổi mưa đêm? Thuyền thủng còn gặp phải gió dữ. Vào năm thứ hai đại học, cha của Chu Tĩnh Hàm mắc bệnh lao quá nặng nên đã nhắm mắt. Mẹ Chu Tĩnh Hàm vẫn cam chịu như trước, nhưng có ai ngờ được, năm thứ ba đại học, mẹ của cô lại phát hiện mắc bệnh máu trắng. Tin tức này đối với Chu Tĩnh Hàm mà nói chẳng khác gì sét đánh.
Chẳng hề do dự, Chu Tĩnh Hàm tạm nghỉ, vào Kim Ngọc Thiên Đường làm công, hơn nữa còn đưa ra cái giá năm triệu. Bây giờ, cô chẳng cần cái gì, điều duy nhất mà cô muốn chính là để mẹ có thể sống sót. Con muốn báo hiếu mà cha mẹ không còn. Nỗi đau như thế, Chu Tĩnh Hàm không chịu nổi.
Bây giờ, mẹ của cô đang ở bệnh viện nhân dân Nam Thành. Mỗi ngày Chu Tĩnh Hàm đều làm công kiếm tiền, đủ duy trì chi tiêu mỗi ngày của hai mẹ con. Thậm chí cần phải lọc máu, Chu Tĩnh Hàm phải ký nợ bệnh viện. Bây giờ, Chu Tĩnh Hàm thực sự đã nợ bệnh viện vài vạn. Nếu không mang tiền đến, người ta sẽ cho mẹ của cô ra ngoài. Chu Tĩnh Hàm thở dài, quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, cười lạnh nói:
- Bắt nạt người yếu đối với anh là chuyện vui vẻ đúng không?
- Không hề! Nhưng người nào bỏ ra năm triệu cũng có thể mua cô, còn tôi thì lại không được. Điều này khiến cho tôi cảm thấy không công bằng.
- Bây giờ anh bỏ ra năm triệu, tôi chính là của anh.
Chu Tĩnh Hàm cắn răng. Lời nói như từ trong băng mà ra.
- Không được. Tôi đã nói vừa rồi cô mới làm tổn thương lòng tự trọng của tôi. Nhưng tôi cũng đã nói, cho dù là năm đồng, tôi cũng không mua cô.
Lâm Bắc Phàm nhếch mép, cười một cách bí hiểm, nói tiếp:
- Nhưng tôi có thể cho cô mượn năm triệu.
- Đừng có... Anh vừa nói cái gì?
Chu Tĩnh Hàm quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm.
- Tôi nói tôi có thể cho cô mượn năm triệu. Đây là của tôi cho cô mượn. Nhưng cái này cần phải trả lại.
- Anh...
Cơ bản Chu Tĩnh Hàm không thể tin được, giống như có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Cô tự hỏi bản thân không phải là người ngây thơ, khờ khạo. Suy nghĩ một chút, Chu Tĩnh Hàm cười cười, nói:
- Ý tốt của anh tôi cảm ơn. Nhưng không cần.
- Cô xác định chứ?
Lâm Bắc Phàm nheo mắt, yên lặng nhìn Chu Tĩnh Hàm.
Khoảng khắc tiếp xúc với ánh mắt của Lâm Bắc Phàm, Chu Tĩnh Hàm thực sự muốn thay đổi lời nói. Nhưng không biết tại sao cô chợt có trực giác rất mạnh, nếu như mình chịu nhún, tên lưu mạnh này thực sự cho mình mượn năm triệu. Chỉ có điều, Chu Tĩnh Hàm không chịu khuất phục.
- Tôi hoàn toàn xác định. Còn có vấn đề gì không?
Chu Tĩnh Hàm ưỡn ngực, hãnh diện nhìn Lâm Bắc Phàm.
- Được rồi! Cô có thể đi.
Lâm Bắc Phàm gảy tàn thuốc, tiện tay mở TV.
Sau khi Chu Tĩnh Hàm đi khỏi, tinh thần của Lâm Bắc Phàm rất bình tĩnh. Chuyện nhỏ như vậy có thể ảnh hưởng được tới tâm lý của hắn được hay sao? Tất nhiên là không. Phải biết rằng, khi Lâm Bắc Phàm một xẻng đập chết thị trưởng Tống Kiến Quốc, hắn vẫn thản nhiên.
Ngủ thẳng một giấc tới tận ba giờ chiều, Lâm Bắc Phàm mới thức giấc, ngáp một cái. Hắn xỏ chân vào dép, bước ra cửa phòng.
"Bịch!"
Không ngoài dự đoán của Lâm Bắc Phàm, lão Thất mở cửa bước vào, gật đầu với hắn, nói:
- Lâm tiên sinh! Ngài đã dậy? Sau khi rửa mặt xong, tôi dẫn ngài xuống lầu. Đường tiên sinh đang ở trong phòng dưới lầu đợi ngài.
"Đường Thiết Sơn tới? Ừm! Chắc hẳn là vì chuyện tối hôm qua. Cũng không biết chuyện đó giờ diễn biến thế nào rồi?"
Sau khi rửa mặt xong, Lâm Bắc Phàm theo lão Thất xuống một căn phòng nhỏ ở lầu ba. Trong phòng chỉ có một mình Đường Thiết Sơn. Trên mặt bàn bầy la liệt các món ngon có lẽ là chuẩn bị cơm trưa cho Lâm Bắc Phàm nhưng hắn dậy quá muộn.
- Tiểu Lâm! Tinh thần, nét mặt nhìn tốt đấy.
Đường Thiết Sơn cười sang sảng, tâm tình rất tốt.
- Đường tiên sinh! Chuyện ngày hôm làm liên lụy đến ông.
Lâm Bắc Phàm nói xong rồi ngồi xuống ăn rất tự nhiên. Quả thực, hắn cảm thấy đói bụng.
- Chậc!
Đường Thiết Sơn hơi nhíu mày, nói:
- Cậu vừa xưng hô với tôi thế nào? Trong điện thoại, chẳng phải tôi đã nói rõ với câu, cho dù cậu có thể rời khỏi khách sạn Crown Plaza hay không thì Đường Thiết Sơn cũng không hối hận nhận cậu làm con rể. Tôi cũng đã nói, chỉ cần cậu có thể qua được chuyện ngày hôm qua thì cậu chính là người hùng. Tiểu Lâm! Bây giờ tôi đã già. Thiên hạ lúc này là của những người trẻ tuổi như các cậu. Nếu như cậu thực sự có ý định dựng nên sự nghiệp lớn thì nếu có ngươi cho cậu một điểm tựa để dẫm lên, chắc chắn sẽ lên tới tận trời.
Thực ra Lâm Bắc Phàm cũng không phải là người quá lạm dụng chuyện tình cảm. Nhưng vì tu luyện Long Tu bảo điển hắn đành phải tìm mấy người con gái. Nghĩ lại, Đường Quả Quả cũng rất tốt. Mặc dù là một cái bình hoa xinh đẹp, nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn không thích bởi vì Đường Quả Quả còn quá non, chưa thể xuống tay. Hơn nữa, Đường Thiết Sơn là một lão hồ ly. Muốn ngồi lên gian sơn của lão thì không nên chờ đợi lão. Lão còn quá khỏe mạnh, ít nhất cũng phải sống thêm ba bốn chục tuổi nữa. Lúc này, Lâm Bắc Phàm còn chưa nắm chắc Đường Thiết Sơn nên không có ý định làm cho lão.
Lâm Bắc Phàm gắp thức ăn, vừa nhai vừa nói:
- Có thể làm con rể của ông, tôi cũng muốn. Nhưng lần này gây ra chuyện lớn, tôi còn sống được bao nhiêu ngày nữa cũng chẳng biết. Cho dù thế nào thì cũng phải chạy trốn đã. Về chuyện khác, chờ danh tiếng có thêm chút nữa.
- Chạy trốn? Chạy đường nào?
Đường Thiết Sơn cười sang sảng, nói:
- Người khác nói Đường Thiết Sơn chỉ là một người ở Nam Thành. Nhưng hôm nay, tôi có thể nói cho cậu, chuyện ngày hôm qua tôi có thể đè xuống.
Đường Thiết Sơn nói như vậy là có nguyên nhân. Chuyện ngày hôm qua, lãnh đạo Nam Thành đều muốn rút lui. Bí thư thành ủy Hoàng Trường Thanh cũng không muốn làm lớn chuyện. Hơn nữa, hai người Tống Kiến Quốc và Tống Nhân Hóa đã chết. Chỉ cần trấn an thân nhân bọn họ là có thể giải quyết được. Đường Thiết Sơn và Hoàng Trường Thanh đã trao đổi, chỉ cần Đường Thiết Sơn có thể đối phó với người nhà họ Tống thì mọi người có thể nghĩ biện pháp ngăn chặn chuyện bạo động ở Nam Thành. Tất nhiên, nếu muốn hoàn toàn ỉm đi là điều không thể, chỉ có thể làm theo từng bước. Đơn giản chính là để cho Lâm Bắc Phàm vào trong ngục, sau khi thẩm vấn, làm vài cái kết luận rồi giam giữ mấy ngày, phạt một số tiền lớn là xong...