Chương 159: Trên không xoay tròn, ba phát liên hoàn



Trương Kế Bằng mở to mắt. Mặc dù gã cảm giác được Lâm Bắc Phàm rất trâu bò, nhưng gã không thể ngờ được một người lại trâu bò tới mức này. Đặc biệt là một xẻng cuối cùng khi hắn bay lên trời đúng là con mẹ nó trâu bò. Tên khốn quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Minh Thắng.



- Khả năng của đại ca rất nhiều. Mày cứ từ từ mà chờ xem. Trương Minh Thắng cảm giác được quan hệ của mình với đại ca tốt hơn Trương Kế Bằng rất nhiều liền kiêu ngạo nhìn Trương Kế Bằng, nói một cách đắc ý:



- Thằng ngu! Trên thế giới này đã từng có Đao Thần, Kiếm Thần, chẳng lẽ không có Xẻng thần hay sao?



Trương Kế Bằng nuốt nước bọt, thì thầm:



- Ý của anh, đại ca là xẻng thần?



Trương Minh Thắng cười cười chế giễu, liếc nhìn Trương Kế Bằng một cách bỉ ổi, ý như muốn nói mày đúng là có mắt như mù. Sau khi tỏ vẻ khinh bỉ Trương Kế Bằng một lúc, Trương Minh Thắng lại tiếp tục chú ý xem biểu hiện của đại ca, chẳng thèm quan tâm tới Trương Kế Bằng nữa.



Trương Kế Bằng cũng là thằng dễ dạy nên nét mặt bừng tỉnh. Thấy hai con mắt ti hí của tên mập thản nhiên, Trương Kế Bằng cũng thả lỏng một chút. Hắn vỗ vỗ hai chân tê dại, nghiêm trang nhìn bóng lưng Lâm Bắc Phàm, chờ mong biểu hiện tiếp theo.



Lâm Bắc Phàm vừa mới bay lên, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, đập xuống một xẻng, đánh bay gã đặc nhiệm tới bảy, tám thước. Nếu không phải do Lâm Bắc Phàm suy nghĩ chọn vị trí, rồi cố ý đập vào vai thì bây giờ, tên đó làm gì còn mạng? Mặc dù tiểu Lâm đã đắn đo lực đạo và vị trí nhưng một xẻng đó cũng khiến cho cả đám đặc nhiệm run rẩy.



"Con bà nó! Cái con chim lợn này chẳng lẽ thực sự học cả xẻng pháp? Cú đập vừa rồi không phải chuyện đơn giản."



Sau khi phóng qua ba người, Lâm Bắc Phàm liền đứng lại. Hắn đang đợi, đợi một cơ hội an toàn để nhảy vào giữa đội hình đám đặc nhiệm. Lâm Bắc Phàm biết, nếu như bây giờ mà xông vào thì bọn họ rất dễ nổ súng bắn mình.



Quả thực, nếu Lâm Bắc Phàm muốn xông vào, đám đặc nhiệm thực sự sẽ nổ súng. Nhưng Lâm Bắc Phàm không xông vào nên tình hình có chút khác biệt. Sau khoảng khắc yên tĩnh ngắn ngủi, mười gã đặc nhiệm liền bước ra. Bước chân mỗi người vững chắc và cẩn thận hơn.



"Mười người đúng là có thể vây chặt mình. Nhưng đây cũng là cơ hội tốt để mình chui vào trong đội hình đám đặc nhiệm." Lâm Bắc Phàm cảm thấy mừng thầm, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, chỉ từ từ vung xẻng sắt trong tay.



Mười gã đặc nhiệm bước đi cẩn thận như dẫm lên một miếng băng mỏng. Nếu như mười người mà không thể quật ngã được Lâm Bắc Phàm thì đúng là quá đáng sợ. Tất nhiên, điều đó cũng chứng tỏ xẻng pháp của Lâm Bắc Phàm mạnh tới mức độ nào.



Hai bên giao đấu, đánh vào tâm lý là thượng sách. Câu nói đó cũng có thể dùng trong chiến đấu đơn độc hoặc quần ẩu. Lâm Bắc Phàm đã nghĩ ra được một ý. Lần này ra tay không thể nương nhẹ. Hơn nữa, phối hợp với tiểu Kim, chơi đùa để cho mọi người được thấy một thứ xẻng pháp kinh hồn. Lúc đó, nhân sự sững sờ của đám cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát thường, nắm thời cơ mà xông vào đội hình của họ. Một xẻng trong tay, chém giết bốn phía. Người tới ta xúc người, phật tới ta đập phật. Nhất định phải mở một đường máu rồi trốn thoát.



Cuối cùng thì ba gã đặc nhiệm đầu tiên cũng cử động. Được chứng kiến xẻng pháp của tiểu Lâm, bọn họ không dám làm bừa. Ba người tiến công cũng chỉ là nghi binh. Chỉ cần thu hút được cái xẻng sắt của Lâm Bắc Phàm, bọn họ sẽ lui lại thật nhanh. Trong lúc đó, bảy người còn lại sẽ chuẩn bị thật tốt, nhanh chóng chia làm hai cánh. Khi chiêu thức của Lâm Bắc Phàm vừa hết, liền dùng sát chiêu trí mạng đối với hắn.



Chỉ có điều, với thực lực chênh lệch quá nhiều, nghi binh không còn có ý nghĩa nữa. Thấy ba gã đặc nhiệm xông lên, Lâm Bắc Phàm không lùi mà tiến tới, vọt qua hai bước, mượn thế lại nhảy lên. hắn nhanh chóng xoay tròn, vỗ mạnh một xẻng. Ba gã đặc nhiệm bị một xẻng trúng đầu, bay ra ngoài, nằm trên đất.



Nhưng chỉ có vậy thôi? Tất nhiên là không?



Trước ánh mắt của bao nhiêu người, Lâm Bắc Phàm lơ lửng trên không xoay tròn ba trăm sáu mươi độ vung một xẻng, sau đó hắn hơi dừng lại. Nhưng thân thể hắn vẫn không rơi xuống mà lại tiếp tục xoay tròn một lần nữa, thậm chí lần này còn với tốc độ rất nhanh. Cho tới khi đạt tới bảy trăm hai mươi độ, xong hai vòng, cái xẻng sắt lại quét mạnh.



"Bịch!" Một tiếng động vang lên, ba gã đặc nhiệm phía sau đều bị vả bay.



Nhưng thế còn chưa đủ, thân hình của hắn vẫn như cũ thoáng dừng lại một chút rồi xoay nhau. Sau ba vòng, cái xẻng trong tay lại tiếp tục vung lên đánh cho bốn gã đặc nhiệm đang chờ đợi ngã xuống đất.



Cú xoay kinh hoàng cùng với ba cú đập liên tiếp? Cái này đúng là kỳ tích trong lịch sử loài người. May đó là ba cái đập chứ nếu là ba cái xúc....



Tất cả những người có mặt đều toát mồ hôi. Đám cảnh sát đặc nhiệm thì trợn mắt há mồm, sững sờ nhìn Lâm Bắc Phàm.



Mặc dù Long Thiên Hữu đã chuẩn bị từ trước, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm bay lên không rồi đập ba cái liên hoàn cũng thực sự rung động. Thế này có còn là người nữa không? Thực lực của Lâm Bắc Phàm chẳng lẽ đã hóa thần? chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm thực sự là một xẻng thần đương đại?



Trương Kế Bằng há hốc miệng, đủ để nhét vừa quả trứng vịt.



- Trâu bò! Trâu bò! Trâu bò! Hú hú hú....



Trương Minh Thắng với hai mắt ti hí không giấu được sự kích động mà gào thét điên cuồng. Hắn phải phát tiết nếu không chắc chắn sẽ bị điên. Trương Minh Thắng chẳng hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ có một sự sùng bái đối với đại ca. Nói không đúng thì đừng nghe: Cho dù Lâm Bắc Phàm có đột ngộ từ dưới đất bay thẳng lên chín tầng trời, Trương Minh Thắng cũng chẳng cảm thấy lạ.



Lâm Bắc Phàm cũng không ngu đứng im tại chỗ làm bia thịt cho một loại những họng súng bắn. Trong lúc đám đặc nhiệm còn chưa kịp hoàn hồn, hắn chẳng hề do dự, xông vào trong đám đặc nhiệm, vung xẻng sắt đập lấy đập để.



Tất nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng cố gắng khống chế vị trí và lực đạo, không để chết người. Nhất thời, những tiếng la hét thảm thiết vang lên cùng với những tiếng chửi mắng hòa lẫn với nhau thành một sự hỗn loạn. Trong lúc đội hình của cảnh sát rối loạn, Lâm Bắc Phàm ra tay như cá gặp nước, càng thêm sướng tay.



Đáng tiếc, cảnh vui không được dài. Do vừa rồi, Lâm Bắc Phàm vừa muốn chấn nhiếp toàn bộ đám đặc nhiệm nên mới chơi một chiêu lăng không xoay tròn, tam liên phách. Một chiêu đó đã tiêu hao của hắn và tiểu Kim không ít thực lực. Sau khi đám cảnh sát từ từ ổn định, bắt đầu phản ứng, Lâm Bắc Phàm liền cảm giác gần như cố hết sức. Cái xẻng trong tay càng lúc càng nặng.



Lâm Bắc Phàm cảm thấy nóng nảy. Mẹ kiếp! Cứ thế này thì mạng ông đừng hòng giữ được. Chẳng lẽ phải xúc chết mấy thằng??? Dưới áp lực của cái chết, vừa nghĩ tới việc xúc mấy người, tinh thần lâm chợt có chút kích động. Từ lúc hắn chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cảm giác được ngực mình đang bị thứ gì đó đè nặng chợt nó vỡ tung mà sung sướng. Đường phố quanh khách sạn Crown Plaza đã sớm bị giới nghiêm. Theo đạo lý trên đường không thể có người qua lại, trừ khi chán sống, chống lệnh ra ngoài tìm chết. Nhưng ở phía sau lại có một lão nhân tướng mạo bình thường, chòm râu hoa râm từ từ đi tới cửa của khách sạn. Trong tay lão cầm một cái tẩu thuốc dài nửa thước, tay kia cầm cái túi nilon màu đen.



Bước chân của lão nhân thoạt nhìn không nhanh nhưng trong chớp mắt lại gần hơn rất nhiều. Do hai bên ngã tư đều giới nghiêm nên tất cả mọi người đều bị hút vào cái xẻng của Lâm Bắc Phàm. Vì vậy mà gần như không có người nào nhìn thấy ông lão.



"Cá vàng không phải ở trong ao, một khi gặp mây gió liền hóa rồng. Cháu của Lâm Chiến ta, sinh ra chắc chắn không phải kẻ tầm thường." Đây là lần đầu tiên, Lâm Bắc Phàm dẫn Liễu Vi quay về Lâm gia thôn, khi chào từ biệt, ông lão đã nói trong lòng như vậy. Ông lão đứng ngoài vòng vây, nét mặt đầy sự tán thưởng. Thằng ranh con! Mặc dù ngày thường cứ hi hi ha ha, nhưng nét mặt cũng có phong thái của Lang Tà.



Mặc dù đứng ở xa, nhưng cử động của Lâm Bắc Phàm, một cao thủ nội gia như ông lão vẫn có thể nhìn thấy. Thấy tâm tình Lâm Bắc Phàm có chút kích động, lực đạo và sự chuẩn xác của cái xẻng có chút mất khống chế, ông lão kinh hãi. Thằng ranh con! Bây giờ thực lực còn chưa mạnh, nhưng nếu phát cuồng thì chỉ sợ đám đặc nhiệm bình thường không còn mấy người có thể sống sót.



Ông lão không dám chần chừ, cắn chiếc tẩu vào miệng rồi thò tay vào trong túi nilon lấy ra vũ khí bí mật của mình....pháo thăng thiên.



Đây cũng chính là pháo cối thứ có uy lực mạnh nhất.



Sau khi đốt một quả pháo thăng thiên, ông lão cười thật tươi rồi ném thẳng quả pháo vào trong đám người, sau đó vội vàng quay đầu, bịt chặt hai lỗ tai.



"Uỳnh!" Một tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc vang lên trong đám người.



Mấy người ở gần vị trí pháo nổ nhất sợ điếng hồn, hét lên chói tai rồi hai tay ôm đầu, theo bản năng nằm xuống đất. Rất nhanh, hiện trường trở nên nhốn nháo.



Ông lão cũng chẳng khách khí lại lấy ra hai quả pháo thăng thiên khác, ném thẳng về phía Long Thiên Hữu đang đứng trên nóc xe.



"Uỳnh!" Đứng gần Long Thiên Hữu là một đám lãnh đạo. Thiếu chút nữa thì bọn họ vãi đái cả ra quân.



Mặc dù Long Thiên Hữu là Cục trưởng cục công an, nhưng lúc này ông cũng bất chấp cả thể diện, nhanh chóng nhảy xuống, sau đó ôm đầu, hô lên:



- Nằm xuống! Tất cả nằm xuống. Bảo vệ an toàn cho bí thư Hoàng.



Tất cả mọi người vội vàng nằm xuống, kể cả Lâm Bắc Phàm.



- Đại ca! Anh nằm xuống làm gì? Chạy mau đi?



Tiểu Kim nhớn nhác, dùng truyền âm nhập mật nói với Lâm Bắc Phàm.



- Đừng có đùa. Không phát hiện có tập kích hay sao? Hay mày định nói tu vi của mày có thể ngăn cản được lựu đạn?



Lâm Bắc Phàm cũng chẳng ngẩng đầu lên.



- Là ông nội của anh ném pháo thăng thiên. Nhanh! Nếu không đi thì không còn cơ hội.



Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh. Lâm Bắc Phàm vùng dậy, nhanh chóng bỏ chạy. Vào lúc này, sự dẻo dai của hắn phát huy tới cực hạn. Mỗi một bước của hắn ít nhất cũng phải hai thước. Chỉ sợ có lắp tên lửa vào mông cũng không đuổi kịp hắn.



Chưa đến mười giây đồng hồ, Lâm Bắc Phàm đã chạy thật xa, quặt vào trong một cái hẻm nhỏ rồi biến mất trong màn đêm. Trương Minh Thắng ngơ ngác đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn cái hẻm nhỏ mà Lâm Bắc Phàm đã biến mất. Một lúc lâu sau, hắn lắc đầu, lẩm bẩm:



- Đại ca chính là đại ca. Cho dù chạy trốn thì đường đi hay thời cơ cũng đều tính toán. Thậm chí chạy vội như vậy mà tư thế cũng không chê vào đâu được. Đẹp quá.


Lãng Tích Hương Đô - Chương #159