Chương 141: Cậu tinh tướng cũng vô ích.



Kiyoko Ito hút một hơi, nói thật khống chế sáu quân xúc xắc thì cô đã không nắm chắc huống chi là mười quân?



Tuy rằng người bình thường không biết đổ năm quân xúc xắc và mười quân xúc xắc khó khăn hơn nhau là bao, nhưng bọn họ có thể từ vẻ mặt của Kiyoko Ito để nhìn ra một phần. Rất nhiều người phụ nữ nước ngoài đã không nhịn được mà kêu lên; mà những người nước ngoài đặt cược Lâm Bắc Phàm thua thì mặt đều trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



- Tiểu thư Kiyoko Ito, suy nghĩ thế nào?



Lâm Bắc Phàm vươn tay phải ra, năm ngón tay rất có tiết tấu gõ lên mặt bàn.



- Tôi …



Kiyoko Ito vốn đầy tự tin nhưng giờ phút này lại vô cùng sợ hãi. Dưới ánh mắt của mọi người, Kiyoko Ito không thể không đưa ra lựa chọn:



- Lâm tiên sinh, nếu anh đổ ra được mười quân lục thì tôi nhận thua.



Đã đến lúc thu lưới. Lâm Bắc Phàm gật đầu cầm cốc lên, đơn giản và nhanh chóng cuốn mười quân xúc xắc vào. Không hề đẹp mắt, không có động tác ra vẻ, Lâm Bắc Phàm lắc cốc trong thời gian quy định rồi trực tiếp úp xuống mặt bàn.



Tim Kiyoko Ito đập rất nhanh, cô thực sự đã sợ.



Tất cả mọi người trong sòng bạc gần như ngừng thở, đều im lặng nhìn chiếc cốc trên mặt bàn. Dường như chiếc cốc chứa đầy ma lực nên hút tất cả sự chú ý của mọi người vào đó.



Lúc thu lưới cần phải cho phòng tuyến tinh thần của đối phương hoàn toàn sụp đổ. Dù là Kiyoko Ito hay Liêu Thiên Cửu, Lâm Bắc Phàm đều không do dự, không chờ đợi, dùng động tác làm người ta muốn điên lên rồi tiện tay mở cốc ra.



Mười quân xúc xắc, trên mỗi mặt quân đều là sáu điểm đỏ tươi.



Sau một giây im lặng ngắn ngủi, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai, tiếng ồn ào, tiếng khóc cha gọi mẹ, tiếng mắng vang vọng khắp sòng bạc …



Mặt Kiyoko Ito tái mét, ngơ ngác nhìn mười quân xúc xắc, thật lâu sau rốt cuộc thở hắt ra, không còn hy vọng.



- Người Nhật Bản các cô động một tí là thích dùng đao rạch bụng tự sát, nhưng tôi bây giờ muốn nói cho cô, cô thua, cô phải do tôi xử lý. Nếu cô rạch bụng để chạy trốn thì một tia tự tôn cuối cùng cũng không còn nữa.



Lâm Bắc Phàm đứng lên đeo kính râm lên trên mũi, thản nhiên nói:



- Tiểu thư Kiyoko Ito, bắt đầu từ bây giờ cô đã thuộc về tôi.



…..



Đến lúc này Đại Hội Thần Bài Las Vegas đã kết thúc. Biểu hiện của Lâm Bắc Phàm ở Las Vegas đã vĩnh viễn ghi dấu ấn ở Las Vegas, thậm chí người sau này dù là bắt chước cũng vĩnh viễn không hơn được.



Đến tận đây, bố cục của Lâm Bắc Phàm rốt cuộc đã kết thúc một cách hoàn hảo. Chuyến đi đến Las Vegas, Lâm Bắc Phàm qua đó thu được khoản tiền kếch sù hơn mười sáu tỷ nhân dân tệ; chuyến đi đến Las Vegas khiến Lâm Bắc Phàm hoàn toàn chinh phục Kiyoko Ito – Thần bài chân chính, khiến cho Kiyoko Ito trở thành cao thủ trấn giữ sòng bạc ở quán ăn đêm của Lâm Bắc Phàm; chuyến đi đến Las Vegas khiến Hồ Điệp bang có thể nhảy vọt lên, dễ dàng khống chế toàn bộ giang sơn hắc đạo Nam Thành; chuyến đi đến Las Vegas còn có thể khiến người nước ngoài vĩnh viễn nhìn lên Thần bài Trung Quốc, nhìn lên dân tộc có truyền thống từ xưa; chuyến đi đến Las Vegas còn khiến Lâm Bắc Phàm thu được trái tim người phụ nữ nước ngoài tóc vàng Carole…



Một tên trúng hai chim? Đương nhiên không phải, Tiểu Lâm Ca ra tay thì phải là một tên hạ vài con chim.



Khi Lâm Bắc Phàm rời khỏi Las Vegas, hội trường sòng bạc Las Vegas – Thomas tự mình tiễn đưa, hơn nữa tỏ vẻ rất chờ mong về sau sẽ hợp tác tốt, còn muốn tạc một bức tượng lớn của Lâm Bắc Phàm ở ngay cửa sòng bạc.



Sau khi sòng bạc không hề phong tỏa tin tức, cả Las Vegas đều sôi trào. Người đàn ông phương Đông thần bí – Lâm Bắc Phàm gần như trở thành thần tượng của tất cả dân cờ bạc Las Vegas, bọn họ đúng là rất sùng bái Lâm Bắc Phàm.



Khi về nước, Kiyoko Ito là chiến lợi phẩm cũng đi theo bên cạnh Lâm Bắc Phàm; về phần cô gái nước Anh – Carole đã thuyết phục bố mẹ quyết định cùng đi theo Lâm Bắc Phàm về Trung Quốc phát triển.



- Phàm, máy bay đã tiến vào lãnh thổ Trung Quốc, anh có phải nên dùng tiếng Anh để giao lưu với em không?



Carole tinh nghịch nháy nháy mắt với Lâm Bắc Phàm:



- Ở Trung Quốc, em còn có thể tìm công tác như ở Las Vegas không?



- Nếu anh chỉ là một người đàn ông Trung Quốc bình thường, nếu em cho rằng em ở trong lòng anh chỉ là một người từ ngoài mới tới, như vậy anh không ngại dùng tiếng Anh trao đổi với em.



Mặt Tiểu Lâm Ca không chút thay đổi, tim không đập mạnh.



- Đương nhiên không phải, em không ngại anh dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện với em, bởi vì em biết nhập gia tùy tục mà.



Carole ôm lấy cổ Lâm Bắc Phàm, hôn vào mặt Lâm Bắc Phàm. Cô gái này đã bị Lâm Bắc Phàm làm điên đảo tâm hồn.



Chỉ có điều chờ sau này Carole biết Tiểu Lâm Ca chỉ là một người tốt nghiệp đại học hạng ba, căn bản không biết ngoại ngữ gì, càng đừng nói đọc tác phẩm tiếng nước ngoài nổi tiếng, cô gái này có thể phát điên không, nhất định có …



- Tiểu Lâm Tử, Quả Quả là một cô gái rất đơn thuần, tôi tin cậu nhất định sẽ không làm chuyện có lỗi với Quả Quả.



Đường Thiết Sơn không nhịn được nữa nên không chút khách khí mở miệng chỉ trích Lâm Bắc Phàm:



- Cậu đã là con rể tôi, tôi đã là nhạc phụ đại nhân của cậu, cậu phải có trách nhiệm với Quả Quả. Bây giờ cậu nên nói rõ với tiểu thư Carole.



- Phàm, Đường tiên sinh có ý gì thế?



Carole mở to hai mắt khó hiểu nhìn Lâm Bắc Phàm.



Lâm Bắc Phàm không trực tiếp trả lời Carole mà quay đầu nhìn Đường Thiết Sơn, nói đầy chính nghĩa:



- Đường tiên sinh, ngài sao có thể như vậy? Bây giờ chú trọng chính là tự do yêu đương, hôn nhân, thu hồi vẻ phong kiến của ngài đi, tôi sẽ không khuất phục đâu. Lại nói Quả Quả bây giờ chẳng qua mới 15, 16 tuổi, ngài nhẫn tâm biến cô ấy thành vật hy sinh trong hôn nhân giao dịch ư?



Carole coi như đã hiểu, cô dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ và nhiệt tình nhìn Lâm Bắc Phàm.



Lâm Bắc Phàm này lập tức lãi hơn chục tỷ, hơn nữa có tiền đồ như vậy, nếu hắn không cùng với Quả Quả như vậy tuyệt đối sẽ là uy hiếp đối với mình. Dù như thế nào thì Lâm Bắc Phàm này phải thành con rể của mình. Đường Thiết Sơn cũng không hề giận, cười cười đầy rộng lượng rồi lấy một quyển sách tiếng Anh – Ngạo mạn và thành kiến, từ từ đưa đến trước mặt Lâm Bắc Phàm. Ông mở ra một trang sách rồi tiện tay chỉ vào một dòng:



- Không nên tinh tướng nữa, cậu giả vờ vô ích, trước hết hãy dịch đoạn tiếng Anh này ra cho tôi rồi nói tiếp.



Lâm Bắc Phàm:



- ~!~!@¥%~~~***~~~~



Trung Quốc, Nam Thành.



Liêu Thiên Cửu đang ngồi trong căn phòng Xuân thu đại mộng xa hoa nhất của hắn. Đương nhiên không thể phủ nhận Liêu Thiên Cửu đang rất khẩn trương. Bởi vì hắn đang đợi bên phía Las Vegas truyền kết quả về. Chỉ cần ván cuối cùng này Lâm Bắc Phàm thua, Đường Thiết Sơn sẽ phá sản. Đến lúc đó Liêu Thiên Cửu hắn đúng là có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa ở Nam Thành.



Về phần Hồ Điệp bang phát triển đến hôm nay chẳng qua mới có hơn 200 người mà thôi, mà trong tay mình có không dưới hai ngàn huynh đệ, muốn giẫm chết Hồ Điệp bang là quá dễ dàng. Về phần Long Thiên Hữu, lão đúng là nhạc phụ đại nhân của Lâm Bắc Phàm, lão đúng là giám đốc Cục công an thành phố. Nhưng mình nếu đưa cho Lãnh đạo thị ủy tám trăm triệu, một tỷ thì không tin Long Thiên Hữu kia có thể chèn ép được mình.



- A, a …



Người phụ nữ ngồi bên cạnh Liêu Thiên Cửu bị Liêu Thiên Cửu bóp đau nên khẽ kêu lên.



Cuối cùng điện thoại di động đã đổ chuông, Liêu Thiên Cửu như bị điện giật đứng bật dậy, nắm lấy máy, ngây ra. Hắn cố gắng khống chế tâm trạng của mình, sau khi thở hắt ra liền từ từ ngồi xuống sô pha.



Mẹ kiếp, tốt xấu cũng sẽ là người đứng đầu Nam Thành, chút kiềm chế mà không có chẳng phải là nói đùa sao? Liêu Thiên Cửu ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói:



- Ừ, nếu không có gì bất ngờ Lâm Bắc Phàm chắc đã thua Kiyoko Ito phải không?



Đầu bên kia điện thoại đang thở rất khó khăn.



Tâm trạng Liêu Thiên Cửu lập tức trầm xuống, trên trán hắn đầy mồ hôi lạnh, không ngờ lúc này lại đột nhiên phát tiết ra. Tuy rằng Liêu Thiên Cửu vẫn luôn cố gắng khống chế tâm trạng của mình, nhưng hắn không có cách nào ngăn cả người run lên. Chờ một lúc sau, Liêu Thiên Cửu rốt cuộc không nhịn được, run giọng nói:



- Nói cho … tao, tao … tao phải biết kết quả, kết … kết quả quả.



- Cửu Cửu Cửu ca, Lâm … Lâm Bắc Phàm thắng thắng thắng, đoạt giải quán quân, toàn bộ tiền đặt cược của chúng ta đã mất mất … mất.



Miệng Liêu Thiên Cửu há hốc thành hình chữ O, điện thoại di động đã sớm rơi từ tay hắn xuống mình, thật đáng thương.



- Lâm Bắc Phàm.



Liêu Thiên Cửu nuốt nước miếng, mặt đỏ tai hồng gần như phát điên. Liêu Thiên Cửu vốn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa ở Nam Thành, nhưng từ giờ phút này hắn đã xuống dốc không phanh, hắn đã là lịch sử.



Lâm Bắc Phàm lông cánh chưa đủ sao có thể tự tay hủy diệt chỗ dựa vững chắc Đường Thiết Sơn? Nếu Đường Thiết Sơn xuống đài, Lâm Bắc Phàm nhất định sẽ thành miếng thịt bò của mình, với sự gian xảo của thằng đó sao có thể đi chiêu hiểm này? Tất cả những điều này đều là Lâm Bắc Phàm gài bẫy mình. Lâm Bắc Phàm đã tính toán đưa mình vào chỗ chết. Mình lúc trước sao lại hồ đồ như vậy, không ngờ dễ tin lời hợp tác tốt đẹp mà thằng Lâm Bắc Phàm kia nói? Không những chắp tay dâng tặng nhược điểm của Long Thiên Hữu cho Lâm Bắc Phàm, hơn nữa còn chắp tay dâng lên toàn bộ giang sơn hắc đạo Nam Thành.



Bây giờ mình đã táng gia bại sản, muốn tở lại thì sợ rằng không thể. Lâm Bắc Phàm này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Trong nháy mắt đó Liêu Thiên Cửu dường như già đi rất nhiều tuổi. Thôi rồi, thôi rồi, gán hết tài sản cố định của mình ở Nam Thành bán cho ngân hàng, tốt xấu cũng có thể kiếm được mấy chục triệu, mình xuống dốc không phanh thì Lâm Bắc Phàm hắn cũng đừng mong một bước lên trời.



Liêu Thiên Cửu thở hắt ra rồi phất tay đuổi người phụ nữ kia đi, sờ sờ vết sẹo trên mặt. Liêu Thiên Cửu ngẩn ra rồi cầm điện thoại di động gọi cho một số điện thoại có thể quyết định sống chết của một người.



- Huyết Sắc Hoàng Hôn.



Đầu bên kia điện thoại có giọng khàn khàn không mang theo chút tình cảm nào.



- Lâm Bắc Phàm, bảo vệ karaoke Kim Sắc Hải Ngạn, Nam Thành, tỉnh J, Trung Quốc.



Liêu Thiên Cửu lau lau mồ hôi trán.



Đầu bên kia trầm ngâm một chút, đột nhiên nói:



- Họ Lâm, Lâm trong Mộc?



- Đúng thế, tôi nên trả bao nhiêu tiền.



- Bao nhiêu tiền cũng không được. Chỉ cần là họ Lâm thà rằng bỏ qua chứ không được giết lầm, đây là quy củ của Huyết Sắc Hoàng Hôn.



- Vì sao? Trên thế giới này còn có người mà Huyết Sắc Hoàng Hôn không dám giết ư?



Liêu Thiên Cửu giật mình kêu lên.



- Lang Tà, Lang Tà …



Giọng khàn khàn bên kia thì thào tự nói, giọng nói rất thờ ơ, bi thương.



Người vỗ bàn với Huyết Sắc Hoàng Hôn thì trừ phi Liêu Thiên Cửu chán sống. Liêu Thiên Cửu thoáng suy nghĩ một chút rồi hung dữ nói:



- Liễu Vi – chủ tịch karaoke Kim Sắc Hải Ngạn, Nam Thành, tỉnh J, Trung Quốc. Người này tôi cần trả bao tiền?



- Ba ngày sau, tôi sẽ cho anh tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ.



Nói xong đối phương liền dập máy.



Ở nước ngoài xa xôi, một ông già dáng còng, mặc chiếc áo dài màu xám đứng trên ban công ngẩng đầu nhìn vầng trăng non trong trời đêm, lẩm bẩm một tiếng:



- Lang Tà, Lang Tà, mười lăm năm không gặp rồi?


Lãng Tích Hương Đô - Chương #141