Vòng đấu loại thứ nhất, Đường Thiết Sơn ở bên ngoài làm cái lời được gần hai triệu, hai triệu RMB (nhân dân tệ của Trung Quốc) không phải là rất nhiều nhưng cũng đủ đem anh bạn Thiết Đầu vui sướng đến nỗi cười không khép miệng lại được. Hắn biết rằng càng vào vòng trong, đám đại phú hào đặt cược tiền càng lớn, đương nhiên bản thân mình cũng sẽ kiếm được càng nhiều! Đại đa số mọi người chắc hẳn là đặt Lâm Bắc Phàm thua, cho dù là bản thân Đường Thiết Sơn nếu như không biết rõ gốc gác, hắn cũng sẽ không tin Lâm Bắc Phàm này là một chú ngựa ô (ý nói yếu tố bất ngờ trong các cuộc thi đấu).
Đặc biệt là sau khi nghe Trương Minh Thắng kể lại biểu hiện của Lâm Bắc Phàm, Thiết Đầu anh bạn gần như đem Lâm Bắc Phàm trở thành thiên nhân (người trên trời).
Tình huống bất ngờ ở sòng bạc là không có nhiều, những người ngay từ đầu đặt cược Lâm Bắc Phàm thua và biết mình thua tiền, còn thật lo lắng Đường Thiết Sơn sẽ không làm tiếp nữa. Ngay khi bọn họ phát hiện ra Đường Thiết Sơn vẫn cầm cái như cũ, vẻ mừng rỡ lộ hết cả ra ngoài, đều đặt cược. Sau mười hai tiếng đồng hồ, số tiền đặt cược đã lên đến năm triệu, đương nhiên trên cơ bản là đều đặt cược Lâm Bắc Phàm bị loại khỏi vòng đấu. Nhìn bộ dạng của đám người này, quả thực là tính toán làm cho tiểu Lâm ca thua toàn bộ, một đường xin cơm trở về Trung Quốc.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Lâm Bắc Phàm liền nghênh đón vòng thi đấu của ngày thứ hai.
Tuyển thủ tham gia Stud khoảng bốn trăm người, sau vòng đấu loại đầu tiên còn dư lại khoảng hai trăm người. Hai trăm người còn lại này, cứ tám người ngẫu nhiên ngồi vào một bàn chơi, phương pháp và quy tắc chơi không thay đổi, đều là mười vạn tiền vốn cho mỗi người, bốn người thua hết tiền vốn trước thì bị loại khỏi vòng đấu, bốn người còn lại thì thành công thăng cấp tiến vào vòng sau.
Không ít phú hào Trung Quốc khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm xuất hiện cả đám đều gật đầu ý chào hỏi. Cho dù hôm nay tên tiểu tử này bị loại thì sao chứ, ít ra ngày hôm trước hắn đã làm cho đồng bào mở mày mở mặt! Còn như đám bạn bè quốc tế, khi nhìn thấy tiểu Lâm ca thì cả đám đều mang theo nụ cười như vui sướng trên tai họa của kẻ khác. Bọn họ rất muốn biết, khi bị loại tiểu Lâm ca còn có thể cười kiêu ngạo như thế kia nữa hay không...
Sau khi ngồi vào bàn chơi, Tiểu Lâm ca chẳng thèm nhìn bảy tên tuyển thủ khác lấy một cái, tự châm cho mình một điếu thuốc. Phía sau đôi mắt sâu thẳm của tiểu Lâm ca, tản mát ra vẻ u buồn hơn nữa còn mang vẻ đau thương, hắn dường như đang trầm tư suy nghĩ.
Vì để phục vu cho tuyển thủ càng thêm chu đáo, phàm là những tuyển thủ không bị loại, trong quá trình thăng cấp sẽ không thay đổi người phục vụ. Người phục vụ của Lâm Bắc Phàm vẫn là cô gái tóc vàng xinh đẹp gợi cảm, Carole. Trước mắt, Carole đang dùng đôi mắt to tròn nhìn tiểu Lâm ca, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cô biết tiểu Lâm ca nhất định là đang suy nghĩ một cái gì đó rất quan trọng.
Sau một hồi, tiểu Lâm ca gật gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười như đã hiểu, dường như hiểu được cái gì đó, hắn quay sang nhìn Carole một cái, khẽ cười nói:
- Kỳ thật vừa rồi tôi đang tự hỏi một cái vấn đề, vấn đề này đã quấn lấy tôi rất lâu rồi.
- Tôi biết.
Carole nhìn tiểu Lâm ca với ánh mắt nóng bỏng,
- Vấn đề đó là gì mà có thể làm khó được tiên sinh vậy?
- Mặc dù con người tôi không đòi hỏi sự hoàn mỹ, nhưng hoàn mỹ dù sao vẫn tốt, trước đây tôi luôn tự hỏi trên thế giới này rốt cuộc là có sự hoàn mỹ hay không. Ví dụ như bề ngoài của một người, tỷ như một đồ vật nào đó, tỷ như tâm linh của một con người, khi chúng ta không thể tìm ra thêm một khuyết điểm hoặc là khuyết thiếu, như vậy có phải là đã đạt đến sự hoàn mỹ rồi hay không?
Vì không để cho Carole nghi ngờ mình khoác lác, tiểu Lâm ca quay đầu đi, giống như đang lẩm bẩm tự nói một mình,
- Trước đây ta cho rằng trên thế giới này có sự hoàn mỹ, ta cảm thấy ta không thể nào đạt tới được cảnh giới hoàn mỹ mà cảm thấy tiếc nuối! Nhưng hiện tại ta đã biết, trên thế giới này bất luận vật gì cũng không có sự hoàn mỹ! Thử nghĩ một chút, vật hoàn mỹ nhất định phải không được có bất kỳ khuyết điểm gì, nhưng sự vật ngay cả khuyết điểm cũng không có còn có thể xem như là hoàn mỹ sao?
Tên mập mắt ti hí ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, trong lòng đối với lão đại sùng kính như nước triều dâng, sóng sau lại cao hơn sóng trước.
Carole tương tự cũng bị rung động mãnh liệt, người đàn ông này quả thực là rất quyến rũ, đơn giản là quá hoàn mỹ... Không, thế giới này không có sự hoàn mỹ! Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, người đàn ông này chính là hoàng tử bạch mã ở trong lòng mình. A, trời ơi, chẳng lẽ mũi tên của Cupid (vị thần tình ái) đã bắn trúng mình rồi? Chẳng lẽ mình phải theo người đàn ông này đến Trung Quốc, quốc gia phương đông cổ xưa mà thần bí đó...
Về phần bảy vị tuyển thủ trên chiếu bạc, mỗi người đều không thích tiểu Lâm ca, bởi vì tiểu Lâm ca từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn bọn họ lấy một cái! Hơn nữa, càng khiến cho bọn họ căm tức chính là, trận đấu chính thức sắp bắt đầu rồi vậy mà tên khốn này lại còn lấy ra một cuốn sách để đọc.
Đúng vậy, tiểu Lâm ca đã lấy ra cuốn 'Cuộc phiêu lưu của Robinso Crusoe' bằng tiếng Anh, rất thoải mái, tùy ý lật tới lật lui, làm cho người ta có một loại cảm giác như tràn trề học vấn, lại giống như một con mọt sách đờ đẫn.
Phong cách của tiểu Lâm ca có hàng ngàn hàng vạn bộ dạng, đám người ngồi xem ở đây dường như muốn nôn ra máu. Đám người ngoại quốc ngày hôm qua chịu thiệt trên người Lâm Bắc Phàm hận không thể đấm cho Lâm Bắc Phàm một đấm phát tiết nỗi hận trong lòng! Về phần một ít đồng bào Trung Quốc thì âm thầm sảng khoái không thôi, tên mọt sách này có thể phách lối đến mức này cho dù thua cũng rất là hãnh diện.
Trận đấu chính thức bắt đầu, Trương Minh Thắng lùi ra ngoài vòng ngăn cách, Carole thì tận tụy với công việc đứng ở bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
- Được rồi, tiểu thư Carole, tôi muốn được thoải mái nói chuyện với cô.
Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn Carole, phong độ bay bay nói:
- Chỉ có điều, xin báo với người chia bài để hắn không làm ảnh hưởng đến câu chuyện của chúng ta, chỉ cần tôi không có ý theo cược vậy thì mỗi một ván tôi đều lựa chọn bỏ qua. Nói một câu khó nghe là, cá nhân tôi cảm thấy nói chuyện với Carole tiểu thư còn thú vị hơn rất nhiều so với Stud.
Trời ơi! Người đàn ông phương đông này là đang tỏ tình với mình sao? Nghe nói đàn ông phương đông thì rụt rè hơn rất nhiều so với phương tây, nhưng thực tế chứng minh cũng có ngoại lệ. Mặc dù Carole rất kích động nhưng có lẽ là không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc thi của Lâm Bắc Phàm, trên thực tế, cô cũng hi vọng Lâm Bắc Phàm tiếp tục thăng cấp. Bởi vì như vậy cô mới có cơ hội tiếp tục gặp mặt Lâm Bắc Phàm.
- Tiên sinh, tuy rằng tôi rất thích cùng ngài nói chuyện, nhưng tôi càng hi vọng ngài có thể thăng cấp tiến vào vòng tiếp theo.
- Có thể được một người phục vụ xinh đẹp giống như Carole, tôi nghĩ đây đã là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi đến LasVegas này của tôi. Còn như có thăng cấp vào vòng tiếp theo hay không tôi cảm thấy không quan trọng! Đương nhiên, tôi không có ý bỏ qua trận đấu.
Lâm Bắc Phàm thoáng trầm ngâm một lát, mỉm cười nói:
- Carole tiểu thư, có thể tìm một chủ đề không quá nhàm chán hay không?
Không nhàm chán? Nhất định là một cái chủ đề tao nhã! Nhưng như thế nào mới là chủ đề tao nhã đây!? Carole lo lắng chủ đề mình đưa ra cũng không vượt quá bàn chơi, trong lúc nhất thời có chút nôn nóng. Cũng may Carole cái khó ló cái khôn, nhìn thấy cuốn "Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe" trong tay Lâm Bắc Phàm, nói:
- Kỳ thật lần đầu tiên đọc cuốn "Cuộc phiêu liêu của Robinson Crusoe", tôi cũng rất thích.
Tiểu Lâm ca gật đầu, tiện tay chỉ vào một đoạn anh văn trên trang sách, không suy nghĩ nói:
- Ví dụ như đoạn này, nếu chúng ta tĩnh tâm trở lại thì có thể nhìn xuyên qua được mặt ngoài câu chữ mà đi vào nội tâm của nhân vật chính.
- Thật sao? Có thể nói một chút không?
Đôi mắt to của Carole chớp chớp mê người.
- ''Certainly, you may try to realize...'' Câu anh văn này có nghĩa là:"Đương nhiên, ngươi có thể thử nhận thức một chút..."
Tiểu Lâm ca luyện tập suốt cả một đêm hôm qua, gần như đều có thể đọc làu làu, sau khi biểu diễn một chút trình độ Anh văn thông thạo của mình, hắn lập tức mỉm cười xin lỗi, nói:
- Xin lỗi, ở nước ngoài tôi thật sự là không có thói quen nói tiếng Anh, hay là Carole tiểu thư dùng tiếng Trung phiên dịch đoạn này một chút.
Anh văn của người này quả nhiên trôi chảy! Một tia nghi hoặc còn tồn tại trong lòng Carole sớm hóa thành hư không, cô ta nhiệt tình mà lớn mật nhìn Lâm Bắc Phàm, nói:
- Đây là vinh hạnh của tôi. Đoạn văn này nếu như dùng tiếng Trung phiên dịch thì là: Tôi miên man suy nghĩ, suốt đêm không ngủ. Đến sáng sớm bởi vì suy nghĩ quá độ, tinh thần mệt mỏi mới mơ màng ngủ thiếp đi. Tôi ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại cảm thấy trong lòng đều yên ổn hơn trước rất nhiều so với trước đây. Tôi bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ vấn đề trước mắt, cuối cùng đưa ra một kết luận như sau: Nếu hòn đảo nhỏ này phong cảnh xinh đẹp, sản vật phong phú, lại cách đất liền không xa thì không có khả năng không có dấu vết con người giống như tưởng tượng trước đây của tôi. Trên đảo mặc dù không có cư dân nhưng thuyền của đất liền phía đối diện thì hoàn toàn có khả năng cập bờ tới đảo này. Người trên đảo này, có khả năng là một số người có mục đích nhất định, một số có thể bị ngược gió mà đưa tới nơi này... Phiên dịch không tốt, xin thông cảm nhiều hơn.
Còn nói phiên dịch không tốt, cô không phiên dịch ông đây còn thật không hiểu ý tứ của đoạn này là cái gì đấy! Lâm Bắc Phàm gật đầu, nhân cơ hội này bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Carole, nghiêm túc nói:
- Rất tốt, xuyên qua mặt ngoài câu văn, cô có thể cảm nhận được điều gì?
Carole suy nghĩ một hồi, nghi hoặc nói:
- Tâm trạng của nhân vật chính lúc này vô cùng lo lắng, mâu thuẫn, dường như còn có một chút sợ hãi?
- Đọc nhiều suy nghĩ nhiều, cô tự nhiên có thể cảm nhận được hương vị độc đáo ở trong đó!
Tiểu Lâm ca nắm vững nguyên tắc nói nhiều tất sai sót, đối với nghi vấn của Carole không hề trả lời, hơn nữa lập tức thay đổi đề tài, cười nói:
- Rất lâu trước đây từng được nghe nói con gái của phương tây nhiệt tình hiếu khách, nếu có thể thật hi vọng có thể cùng ăn tối với tiểu thư Carole.
Những người khác đánh bạc đổ mồ hôi nhễ nhại, duy nhất chỉ có tiểu Lâm ca là trò chuyện vui vẻ, nhưng chỉ riêng về khí thế tiểu Lâm ca là vô địch!
Đám người đồng bào đối với tiểu Lâm ca đơn giản là tán thưởng, mọi người khi nhìn về phía đám người nước ngoài không khỏi thẳng lưng ưỡn ngực lên không ít! Đương nhiên bọn họ cũng mong đợi tiểu Lâm ca có thể diễn một tràng kỳ tích giống như ngày hôm qua.
Còn như đám người quốc tế, trong lòng phẫn nộ đã không có từ ngữ nào để diễn tả được. Nhìn tiểu Lâm ca mỗi ván đều ném đi một ngàn tiền vốn, một số kẻ thiếu chút nữa lên cơn đau tim, bọn họ thật hi vọng tiểu Lâm Ca Show Hand, mau chóng thua sạch rồi cút khỏi đây!
Về phần bảy tuyển thủ ngồi cùng bàn với tiểu Lâm ca, đối với tiểu Lâm ca đều khinh bỉ vạn lần, thật không biết loại người như vậy như thế nào lại tới tham gia Đại Hội Thần Bài, hơn nữa người này còn thăng cấp một cách kỳ tích nữa!
Cuối cùng, sau khi ném đi ba vạn tiền vốn, Lâm Bắc Phàm đợi được một cơ hội, ngay khi người chia bài muốn lấy đi bài của tiểu Lâm ca thì tiểu Lâm ca vung tay lên, nói:
- Chờ đã! Tôi đột nhiên nghĩ đến một việc, nếu hôm nay tôi thăng cấp vậy thì ngày mai tôi còn có thể nhìn thấy tiểu thư Carole xinh đẹp hào phóng mà nhiệt tình trong sòng bạch này, đúng không?!
Trong lòng Carole lại nghĩ cho dù anh không thăng cấp, sau này tôi cũng sẽ cho anh cơ hội gặp mặt! Song Carole đương nhiên vẫn hi vọng Lâm Bắc Phàm thăng cấp. Sau khi nghe Lâm Bắc Phàm nói như vậy, Carole vội vàng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nếu tiên sinh có thể thăng cấp vậy đó chính là vinh hạnh của Carole! Vô cùng hi vọng Lâm tiên sinh có thể được vận may giống như ngày hôm qua.
- Nói với người chia bài, ván này mỗi lần đổi lượt tôi muốn đặt ra tiền cược lớn nhất, thẳng cho đến Show Hand.
Tiểu Lâm ca từ đầu đến cuối đều không nhìn bàn bài lấy một cái, hơn nữa còn mỉm cười nhìn Carole, vô cùng lịch sự,
- Ván này đánh là vì cô.