Chương 117: Muốn chơi phải chơi cho đến chết.



Liêu Thiên Cửu nghĩ đến chỗ đắc ý, khóe miệng đã lộ ra một tia vui mừng, dường như hắn nhìn thấy chính mình đã thay thế được Đường Thiết Sơn, trở thành lão đại Nam Thành! Ngay khi Liêu Thiên Cửu phát hiện bản thân có chút đắc ý vênh váo, lập tức mỉm cười kiềm chế lại, cảnh giác nhìn Lâm Bắc Phàm, nói:



- Lâm lão đệ quả nhiên là người làm việc lớn! Tuy nhiên việc này chỉ cần một mình Lâm lão đệ cũng đủ rồi, tìm ta làm gì?



- Em vĩnh viễn không dám coi thường thực lực của Đường Thiết Sơn, cũng không muốn làm những việc mà mình không có nắm chắc. Nếu lần này không thể trực tiếp chơi chết Đường Thiết Sơn, như vậy cái mạng của em không sai biệt lắm cũng xong luôn.



Lâm Bắc Phàm xin hút một điếu thuốc, rồi nói tiếp



- Em hy vọng Cửu ca có thể ra một phần lực, vào lúc Đường Thiết Sơn làm nhà cái, anh dùng toàn bộ gia tài đánh cuộc em thua.



Liêu Thiên Cửu không nói gì, rất hiển nhiên hắn đang tự hỏi. Nếu lấy toàn bộ gia tài của mình đặt cuộc, nếu hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Lâm Bắc Phàm, như vậy tài sản của mình sẽ tăng lên gấp bội, việc này quả thật là một chuyện tốt không bình thường!



- Người đặt cược càng nhiều, tiền bạc đổ vào đặt cược càng nhiều thì Đường Thiết Sơn chết càng thảm. Ngược lại, nếu không ai đặt cược, Đường Thiết Sơn vẫn như cũ sống rất thoải mái! Cửu ca không chỉ nên đặt cược toàn bộ gia sản, em còn hy vọng Cửu ca có thể tận hết khả năng thu góp tiền tài đặt cược, đương nhiên, trong lòng Cửu ca cũng hiểu được, tiền tài đặt cược càng nhiều thì anh thu lại được cũng càng nhiều.



Kiếm tiền có ai là không thích chứ? Hơn nữa còn làm cho tài sản của bản thân tăng lên gấp hai lần! Nói Liêu Thiên Cửu không động tâm đó là giả, chỉ có điều Liêu Thiên Cửu cũng sợ hãi, đánh cuộc thắng chẳng những kiếm được tiền, mà còn trở thành lão đại Nam Thành. Đánh cuộc thua vậy thì Liêu Thiên Cửu hắn chơi xong rồi.



- Cửu ca, hiện tại anh có ba đường lựa chọn!



Lâm Bắc Phàm liếc nhìn Liêu Thiên Cửu một cái, không nhanh không chậm nói,



- Thứ nhất, đem em bắt lại đưa đến trước mặt Đường Thiết Sơn, kể lại tất cả những lời em vừa mới nói cho Đường Thiết Sơn. Cứ như vậy anh liền có thể mượn tay Đường Thiết Sơn diệt trừ em, đương nhiên cũng diệt trừ luôn Hồ Điệp Bang. Anh yên tâm, Đường Thiết Sơn tuyệt đối sẽ tin tưởng anh, bởi vì việc em tham gia Đại Hội Thần Bài lần thứ ba mươi sáu này và việc hắn ở bên ngoài mở cá độ đều thuộc loại cơ mật, em không nói, người khác không có khả năng biết.



Những lời nói này của Lâm Bắc Phàm đều là sự thật, nếu Liêu Thiên Cửu thực đi vào con đường thứ nhất, hắn thật sự gặp phải phiền toái! Tuy nhiên Lâm Bắc Phàm có lòng tin đánh thắng trận tâm lý chiến này, hắn tin tưởng Liêu Thiên Cửu luôn canh cánh trong lòng đối với Đường Thiết Sơn, tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội thật sự có thể chơi chết Đường Thiết Sơn!



Ngay cả Liêu Thiên Cửu là kẻ đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này cũng bị những lời nói của Lâm Bắc Phàm làm cho hết hồn! Ngơ ngác nửa ngày, người này vội nói:



- Lâm lão đệ, chú nói những lời này có phải là đang khinh thường nhân phẩm của Liêu Thiên Cửu anh không! Tuy rằng Liêu Thiên Cửu anh đi chính là hắc đạo, nhưng cũng là kẻ thức thời, chú cứ yên tâm, sự tình hôm nay sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết được.



Lâm Bắc Phàm mỉm cười, dập tắt tàn thuốc trong tay, nói:



- Con đường thứ hai, Cửu ca cứ xem như là em chưa từng tới đây. Em đi tham gia Đại Hội Thần Bài lấy cái quán quân, làm cho Đường tiên sinh kiếm được một khoản tiền to, tiền tài quyền thế lại một lần nữa lớn mạnh. Đương nhiên, em cũng có thể được phân được một ly canh, Đường tiên sinh cũng sẽ càng coi trọng em, chờ cho Đại Hội Thần Bài kết thúc, em và Cửu ca lại tìm một con đường, tiếp tục tranh đoạt mảnh địa bàn mà Đường Thiết Sơn không xem ở trong mắt.



Liêu Thiên Cửu sắc mặt khó coi. Hồ Điệp Bang trước mắt đã khiến bản thân đau đầu rồi, nếu Lâm Bắc Phàm thực sự hiển hiện thần uy trong Đại Hội Thần Bài, giúp Đường Thiết Sơn thu được khoản tiền lớn, như vậy Đường Thiết Sơn có thể trong một lúc cao hứng, liền trực tiếp chơi chết mình!



- Con đường thứ ba, Cửu ca đặt cược toàn bộ gia sản, mua em thua! Còn như em có thua hay không, vậy phải nhìn xem tài sản của Cửu ca có đáng cho em mạo hiểm hay không! Nếu em thua, Đường Thiết Sơn phá sản, như vậy hai huynh đệ chúng ta lại tìm một con đường, chỉ là lần này chúng ta muốn đoạt không phải là những mảnh địa bàn mà Đường Thiết Sơn không xem ở trong mắt, mà là cái danh hiệu lão đại Nam Thành.



Liêu Thiên Cửu hít vào một hơi thật sâu, tận lực khống chế tình cảm của bản thân, quay đầu lại yên lặng nhìn Lâm Bắc Phàm, thản nhiên nói:



- Cho dù chơi xong Đường Thiết Sơn rồi, như vậy Lâm lão đệ có từng nghĩ đến, chú đã không có Đường Thiết Sơn che chở, Liêu Thiên Cửu anh có thể dễ dàng chơi chết chú.



- Em đương nhiên là có nghĩ qua! Nhưng làm đối thủ của anh vẫn tốt hơn so với việc làm đối thủ của Đường Thiết Sơn đang trong thời kỳ vững mạnh.



Lâm Bắc Phàm khóe miệng cong lên, mỉm cười tà dị, tiếp tục nói



- Càng huống chi, trừ Đường Thiết Sơn, ở Nam Thành còn có một nhân vật hết sức quan trọng giúp em chống đỡ.



- Ai? Chú nói chính là Trương công tử?



Liêu Thiên Cửu nhíu mày nhìn Lâm Bắc Phàm đầy nghi hoặc.



Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu, nói:



- Trương Minh Thắng ở Nam Thành tuy rằng cũng là nhân vật, nhưng phải dựa vào hắn đối phó Cửu ca, em không khờ dại đến bực ấy. Người mà em nói đến Cửu ca cũng không xa lạ, đó chính là Giám đốc Công an Nam Thành, Long Thiên Hữu.



- Ông ta?



Điều này thật sự khiến cho Liêu Thiên Cửu chấn động mạnh.



- Chính là ông ta, ông ta có một đứa con gái tên là Long Yên Nguyệt, đã chuẩn bị hứa gả cho em, tương lai Long Thiên Hữu chính là nhạc phụ đại nhân của em. Đúng rồi, nếu Cửu ca không tin, bất cứ lúc nào cũng có thể đến khu phố Lệ Uyển hỏi thăm một chút, hiện tại em xưng hô với Long Thiên Hữu, đều gọi là nhạc phụ (cha vợ).



- Long Yên Nguyệt, hứa hứa gả cho chú? Điều đó không có khả năng! Ở Kim Ngọc Thiên Đường, chú để cho Đường Thiết Sơn giết chết Địa Chủ ngay ở trước mặt Long Yên Nguyệt, Long Yên Nguyệt hận thấu xương đối với loại bại hoại như chú, như thế nào có thể hứa gả cho chú được?



Liêu Thiên Cửu tuy rằng cảm thấy không có khả năng, nhưng trong lòng thật có chút đắn đo không dám chắc. Hắn có loại cảm giác tên Lâm Bắc Phàm trước mắt này hình như không có vẻ như đang nói đùa với mình.



Lâm Bắc Phàm cười ha hả, nói:



- Là không có khả năng! Nhưng nếu nhược điểm của Long Thiên Hữu đang nằm ở trong tay em, vậy thì rất có khả năng!



- Nhược điểm? Chú bắt được nhược điểm của lão cáo già Long Thiên Hữu?



Liêu Thiên Cửu cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ sử dụng.



-Em không có, nhưng Cửu ca có đấy!



Lâm Bắc Phàm như cười như không nhìn Liêu Cửu Thiên, không nhanh không chậm nói,



-Được rồi, em cũng không đùa nữa! Anh mời sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn đến giết Long Yên Nguyệt, vì để cho anh hủy bỏ hợp đồng, Long Thiên Hữu chủ động đặt lại một băng ghi âm liên quan đến việc ông ta ăn hối lộ ở chỗ anh, em muốn cuộn băng ghi âm này.



Tên Lâm Bắc Phàm này quả nhiên không đơn giản, hình như biết được rất nhiều tin tức! Liêu Thiên Cửu đề cao cảnh giác, cười nói:



- Lâm lão đệ, điều này thì chú làm khó anh rồi, cuộn băng ghi âm kia không thể giao ra được, giao cho chú rồi anh lấy cái gì để áp chế Long Thiên Hữu?



- Cho dù anh có thể áp chế được Long Thiên Hữu thì anh có thể giết chết Đường Thiết Sơn sao? Long Thiên Hữu ở trước mặt Đường Thiết Sơn cũng không dám nói lấy một câu. Nếu như Cửu ca thực có lòng hợp tác với em, phải đáp ứng em hai điều kiện, thứ nhất chính là đặt cược bên ngoài đại hội, thứ hai là đưa cuộn băng ghi âm cho em.



Đến lúc này Liêu Thiên Cửu xem như đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Lâm Bắc Phàm. Tuy rằng vẻ mặt của Liêu Thiên Cửu vẫn y như trước bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong nội tâm, hắn sớm đã bội phục Lâm Bắc Phàm đến sát đất!Lâm Bắc Phàm này, người phi thường đây!



Tham gia Đại Hội Thần Bài, cố ý thua, trước đùa chết Đường Thiết Sơn! Sauk hi đùa chết Đường Thiết Sơn, Lâm Bắc Phàm trở thành con rể của Long Thiên Hữu, tự nhiên là có vốn liếng hợp tác với mình! Con mẹ nó thật đúng là một kẻ giỏi nắm bắt cơ hội mà vùng dậy! Chỉ có điều, chỉ cần trở thành con rể Long Thiên Hữu là có thể hô mưa gọi gió ở Nam Thành này sao? Chỉ sợ không thể! Chính mình đặt cược bên ngoài vòng thi, đặt lên toàn bộ gia sản, ba mươi triệu đấy! Sau khi gấp đôi thu được sáu mươi triệu, nếu mình xuất ra hai mươi triệu bện lại thành dây thừng, chẳng lẽ còn không thể đều trói chặt lãnh đạo lớn nhỏ trong thị ủy Nam Thành ở bên người sao? Đến lúc đó, Long Thiên Hữu hắn có khả năng lắm cũng chỉ làm đến chức Bí thư Thị ủy....



Liêu Thiên Cửu càng nghĩ càng hưng phấn, tiếp tục nghĩ nữa hắn lo lắng cho mình vui mừng quá sẽ lộ rõ trên nét mặt! Sau khi nỗ lực khống chế nỗi vui sướng như phát điên trong lòng, Liêu Thiên Cửu giả bộ khó xử, nói:



- Lâm lão đệ, trò chơi này không phải lớn như bình thường đâu!



- Đường đi em đã vẽ sẵn cả rồi, nên đi như thế nào vậy phải xem Cửu ca! Ba ngày sau, em sẽ lên đường sang Las Vegas, anh chỉ có thời gian ba ngày để suy xét.



Lâm Bắc Phàm nheo mắt, trên mặt lộ ra ý cười mơ hồ, thản nhiên nói,



- Cửu ca, con người em, hoặc là không chơi, đã chơi phải chơi đến chết.



Ba ngày, đủ để bản thân bình tĩnh suy nghĩ bố cục, cũng đủ để bản thân xác minh thật giả trong lời nói của Lâm Bắc Phàm! Liêu Cửu Thiên trong lòng run rẩy khẩn trương, nhưng ngoài mặt lại rụt rè gật gật đầu, nói:



- Lâm lão đệ yên tâm, tin tưởng anh sẽ cho chú một câu trả lời thuyết phục.



- Một khi đã như vậy,em sẽ không quấy rầy Cửu ca nữa.



- Nói chi vậy? Chớ đi chớ đi, tối nay anh mời khách, chúng ta không say không về.



- Hiện tại là lúc phi thường, nếu để cho người của Đường Thiết Sơn nhìn thấy, chỉ sợ sẽ sinh nghi ngờ!



Lâm Bắc Phàm đứng dậy, thấy Liêu Thiên Cửu cũng muốn đứng lên, hắn vội xua tay,



- Cửu ca, mọi người đều là người minh bạch, một ít khuôn sáo cũ liền miễn đi! Hy vọng Cửu ca nắm chặt thời gian suy xét cẩn thận. Em và Trương công tử đã một đoạn thời gian dài không tụ tập, hôm nay em tới mục đích chủ yếu là uống chén trà trưa này!



Thấy lão Đại rốt cục đã đứng dậy, hơn nữa trên mặt còn mỉm cười, Trương Minh Thắng cao hứng, vội đứng dậy đi qua đón Lâm Bắc Phàm.



-Thắng à, từ khi chúng ta quen biết đến nay vẫn chưa tụ tập vui vẻ cùng nhau lần nào!



Xem ra tâm tình của Lâm Bắc Phàm rất không tồi, hắn nới lỏng cà- vạt, hơi nhíu hạ mày,



- Bầu không khí của quán rượu này, tôi rất không thích, có chỗ nào chơi vui hơn không?



- Ta sát,



Nghe được lời thân thiết này của Lâm Bắc Phàm, Trương Minh Thắng khuôn mặt đỏ bừng xúc động, vung tay lên nói,



- Lão Đại, địa phương rách nát này thì có gì mà chơi chứ? Nếu lão Đại có thời gian, em mời lão Đại đến Kim Ngọc Thiên Đường chơi gái.



Ừm! Hôm nay làm được chuyện lớn như vậy, đã chết không ít tế bào não, cũng nên thư giãn thả lỏng một chút, dù sao hôm nay cũng không có ca trực! Lâm Bắc Phàm gật gật đầu, cười nói:



- Khách khí cái gì? Anh vẫn xem chú là huynh đệ mà.



-Được được được, đừng nói mấy lời huynh đệ hay không huynh đệ, em có thể làm tiểu đệ cho anh là tốt lắm rồi, nếu anh tiếp tục đùa giỡn nữa em liền ngã lăn xuống đây mất!



Trương Minh Thắng chạy đến bên cạnh chiếc xe Audi của mình, mở cửa xe, cung kính mời Lâm Bắc Phàm lên xe.



- Kim Ngọc Thiên Đường có trò gì vui?



Sauk hi lên xe, Lâm Bắc Phàm duỗi người ra nói.



-Trò vui rất nhiều, nhưng em cảm thấy nữ nhân của Kim Ngọc Thiên Đường là tốt nhất, thường xuyên có thể thấy minh tinh quen thuộc hạng hai hạng ba. Đương nhiên mấy đồ rách nát này không lọt vào mắt lão đại rồi. Lần này em dẫn lão Đại đi Kim Ngọc Thiên Đường, chủ yếu là bởi vì có một cô em cực phẩm ở Kim Ngọc Thiên Đường!



Trương Minh Thắng móc ra một bao Marlboro giá năm đồng tiền, điếu đầu đưa cho Lâm Bắc Phàm, sau khi giúp hắn châm lửa, vẻ mặt đáng khinh cười nói,



-Tướng người cân đối, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người! Càng quan trọng là cô em này rất thú vị, rót rượu trợ hứng thì có thể nhưng bán nghề mà không bán thân. Chẳng qua anh nói cô ta không bán thân, nhưng cô ta lại tự cấp cho mình một cái giá công khai.



- Có việc này sao?



Lâm Bắc Phàm chỉ là một tiểu nam nhân bình thường, nghe thấy có loại nữ nhân như vậy tự nhiên là cảm thấy hứng thú.



- Con người quả thật không tồi, sinh viên đại học Bắc Đại, chỉ có điều giá đưa ra rất cao, bao dưỡng một năm cần năm triệu nhân dân tệ.


Lãng Tích Hương Đô - Chương #117