Chương 106: Tai họa này hơi bị lợi hại đấy!



Điều này không những chỉ là Liễu Vi mà ngay cả Lâm Bắc Phàm cũng cảm thấy hoảng sợ. Thì ra cô gái này có đòn sát thủ, vì muốn chính mình và Liễu Vi tách ra mà không tiếc tự hạ thanh danh. Nước quá trong sẽ không có cá, người quá đê tiện thì chẳng có ai chơi, tai họa này hơi bị lợi hại đấy.



Nhà Long Yên Nguyệt và Lâm Bắc Phàm chỉ cách chưa tới ba mươi bước chân, hơn nữa ngay từ đầu Long Thiên Hữu và vợ đã chú ý đến những hành động của con gái, Long Yên Nguyệt lớn tiếng ồn ào, sao hai lão không nghe thấy được chứ?



Long Yên Nguyệt chính là đứa con độc nhất của Long gia, nghe thấy có người dám không cần con gái của chính mình, phản ứng đầu tiên của Long thái thái là phản, con mẹ nó phản hết rồi! Dù bầu trời Nam Thành có đổ sụp xuống cũng không có kẻ nào dám đến ức hiếp Long gia, vậy thì thằng oắt con kia quá kiêu ngạo rồi.



Long Thiên Hữu cũng muốn đập bàn tức giận, nhưng vừa nghĩ tới kẻ kia là Lâm Bắc Phàm thì lão già này vội co vòi lại. Tên Lâm Bắc Phàm kia cực kỳ si tình với con gái mình, sao lại nói không cần con mình được? Ngược lại con gái của mình hoàn toàn không biết chuyện người ta, bây giờ lại làm um xùm chuyện này lên thì rõ ràng có chút kỳ quặc. Đúng, xem ra chuyện này không thể xử lý theo cảm tính được, cần phải tỉnh táo.



- Ông này, người ta đang ức hiếp con gái của ông đấy!



Long thái thái cầm lấy móc phơi đồ giống như một con hổ cái phát điên nhìn chằm chằm vào Long Thiên Hữu.



- Nếu ông không nói rõ ràng trước sau chuyện này cho tôi biết, lão nương sẽ không để yên cho ông đâu. Nếu Long Yên Nguyệt nhà ta có bất kỳ tổn thất gì, dù ông có nói rõ chuyện này, tôi cũng không tha đâu. Giờ có muốn qua đó không? Hôm nay lão nương muốn hỏi ông có qua đấy không?



"Ôi! Bà vợ này, lúc trước khi yêu nhau thì hiền lành dịu dàng, nhưng sau này...Nghĩ lại thì nước mắt đầy mặt. Ghê tởm chính là Tiểu Nguyệt và bà vợ chính mình lại có cùng tính cách, ngoài đời thì là một phó cục trưởng giỏi giang, nhưng sau lưng...Long Thiên Hữu cảm thấy thảm thương khi đưa Lâm Bắc Phàm đến đây. Một chàng thanh niên tốt, hơn nữa lại rất si tình với Tiểu Nguyệt, nhưng con gái mình lại.......



- Còn đứng đó làm gì nữa? Không thấy con gái đang gọi sao?



- Đừng kéo tai anh, ôi ôi...Không phải anh đang đi theo em sao?



.......



Khi đến trước cửa nhà Lâm Bắc Phàm thì Long thái thái đã đổi thành một bộ mặt cực kỳ hiền hậu. Bà gõ cửa, sau đó cười ha hả quét mắt nhìn ba người Lâm Bắc Phàm, cuối cùng lại tập trung ánh mắt lên người Lâm Bắc Phàm rồi nói:



- Thật vui vẻ! Cậu chính là Tiểu Lâm sao?



- Mẹ, mẹ...Hu hu hu...Lâm Bắc Phàm không quan tâm đến con, hu hu hu.......



Bản lĩnh diễn kịch của Long Yên Nguyệt đã thuộc loại xuất chúng, cô gái này khóc thật, vành mắt đỏ ửng, nước mắt rơi lã chã. Lúc này nhìn nàng giống như những vai diễn vì yêu mà muốn chết trong phim truyền hình. Nếu không sao nàng lại có thể tạo ra cảm xúc cực kỳ đau thương như vậy được?



- Nói bậy, Tiểu Nguyệt nhà chúng ta rất xinh đẹp, hơn nữa lại còn thùy mị và hiền lành, sao lại có kẻ nào không muốn con chứ?



Long thái thái giữ chặt cánh tay Long Yên Nguyệt, bà ngồi xuống ghế sa lông bên cạnh, sau đó dùng ánh mắt quét về phía Long Thiên Hữu.



Long Thiên Hữu lại càng hoảng sợ, lão vội vàng ho khan vài tiếng rồi trầm giọng nói:



- Trong tiểu khu mà làm náo loạn, còn ra thể thống gì nữa?



- Hu hu hu...Mẹ...Hu hu hu.......



Long Yên Nguyệt thấy cha không đi vào vấn đề chính thì càng khóc càng lớn.



Lâm Bắc Phàm cũng không nói gì, hắn cảm thấy chột dạ. Trước đây hắn từng ở trước mặt Long Thiên Hữu nói mình yêu Long Yên Nguyệt thế nào, mà lúc đó Long Thiên Hữu cũng coi chính mình là con rể tương lai, nhưng không ngờ Long Yên Nguyệt lại vô sỉ đến mức độ này! Xem ra chính mình đã xem thường ngôi sao tai họa này rồi, hôm nay nhất định phải đối phó thật tốt, dù thế nào cũng không được làm tổn thương Vi Nhi.



- Chuyện này, rốt cuộc là thế nào?



Long Thiên Hữu cũng chỉ biết dùng bộ mặt nghiêm nghị để làm chuyện xấu, bởi vì Long thái thái ở trước mặt người ngoài thì chính là một người mẹ người vợ hiền hậu giống như một người phụ nữ chỉ biết lo chuyện nội trợ. Ngươi không thấy nụ cười trên mặt Long thái thái cực kỳ hiền lành sao?



Liễu Vi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng muốn biết rốt cuộc đầu cua tai nheo chuyện này là thế nào.



- Thế nào là thế nào?



Lâm Bắc Phàm hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn Long Thiên Hữu mà mặc không đổi sắc tim không đập loạn rồi dùng giọng dõng dạc nói:



- Kẻ khác muốn hãm hại Long Yên Nguyệt, chú vì muốn cháu bảo vệ Long Yên Nguyệt mà đến tận cửa nhờ trợ giúp. Chú nói chỉ cần cháu bảo vệ tốt cho con gái thì sẽ gả nàng cho cháu, điều này có phải thật không? Chuyện chú đi đến Kim Sắc Hải Ngạn tìm cháu thì Vi Nhi cũng biết.



- Điều này.......



Lâm Bắc Phàm nói rất đúng, nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Bắc Phàm phải nói hắn yêu mến Tiểu Nguyệt mức độ nào, mình mới đồng ý.



- Thế này là sao? Không ngờ chú đường đường là Giám đốc công an Nam Thành mà cũng dám làm chuyện ức hiếp kẻ lương thiện. Nhưng chú là Giám đốc mà cháu chỉ là một dân đen, cháu biết rõ phải bắt buộc đồng ý chuyện này, cho nên lúc đó chỉ có cách đáp ứng thôi.



Lâm Bắc Phàm hình như cực kỳ oan ức, hắn cúi đầu xuống rồi nói tiếp:



- Cháu mạo hiểm tính mạng cứu Long Yên Nguyệt, điều này Long Yên Nguyệt hoàn toàn hiểu rõ. Sau khi Long Yên Nguyệt đã bình an, cháu muốn trở về Nam Thành làm việc, nhưng Long Yên Nguyệt lại đứng trước mặt cháu nói bậy, nội dung lời nói rất khó nghe, cháu cũng không muốn nhắc lại.



Long Thiên Hữu cảm thấy rất bực bội, nhưng lão lại không dám nổi giận! Một là lão đến đây thì đã biết rõ con gái mình không bị Lâm Bắc Phàm ức hiếp, nếu như giữa hai người nhất định có một người không chịu nói đạo lý thì chắc chắn người đó là con gái của mình chứ không phải Lâm Bắc Phàm. Hai là Long Thiên Hữu cũng sợ, ai biết được tên Lâm Bắc Phàm này nặng nhẹ thế nào? Nếu qua mặt hắn thì sợ rằng tất cả mọi người đều đi tong hết.



- Giám đốc Long, sáng hôm nay khi cháu chuyển đến nhà mới thì đã gặp chú, nhưng chú thì sao? Chú lại quay đầu bước đi, chú sợ gì chứ? Chú sợ cháu sẽ chuyển vào ở trong nhà, sợ cháu chây lì ở mãi nhà chú chẳng chịu đi phải không?



Lâm Bắc Phàm nở nụ cười tự giễu cợt, sau đó hắn dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Long Thiên Hữu:



- Giám đốc Long, tuy chú quyền cao chức trọng nhưng điều này không liên quan đến lòng tự tôn của cháu. Lúc này cháu nó cho chú biết, đừng tưởng mình là Giám đốc mà giỏi lắm, nói không chừng Lâm Bắc Phàm cháu rèn luyện hằng ngày vẫn còn cao hơn so sới chú! Từ khi bắt đầu cháu đã không nghĩ tới chuyện làm con rể nhà chú, hôm nay cháu chuyển vào tiểu khu Lệ Uyển chẳng qua chỉ là mua một nhà mới mà thôi.



Lâm Bắc Phàm khoa chân múa tay, vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như cả nhà Long Thiên Hữu hợp sức lại ức hiếp hắn vậy. Liễu Vi ở bên cạnh cảm thấy cực kỳ đau lòng, nhưng trước mặt cả nhà Long Thiên Hữu cũng không dám làm ra những hành vi quá thân mật. Cô dịu dàng kéo vội góc áo Lâm Bắc Phàm.



- Tiểu Lâm Tử, trong chuyện này có chút hiểu lầm, lúc trước là cháu.......



- Hiểu lầm sao? Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do chứ? Chú là Giám đốc công an muốn nói gì mà chẳng được, dù chú nói cháu giết người thì cũng phải chịu. Nhưng chú đừng nghĩ có thể uy hiếp được cháu, hôm nay dù thế nào, cùng lắm thì chú bắt cháu giam vào nhà lao vài năm.



Nếu là ngày thường thì sợ rằng Long Thiên Hữu đã vỗ cho Lâm Bắc Phàm một bạt tai, nhưng lúc này lão không dám làm gì Lâm Bắc Phàm. Vì muốn xuống đài mà lão cáo già này đành phải nghiêm trang nói:



- Nói bậy, hễ là người có quốc tịch Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa thì đều là công dân Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Pháp luật đất nước đều công bằng đối với mọi người, quốc gia chúng ta tôn trọng vào bảo đảm nhân quyền, dù là công dân nào cũng được hưởng những quyền lợi từ hiến pháp và pháp luật. Dù ta là Giám đốc công an cũng không thể vu oan cho cháu được, điều này thì cháu cứ yên tâm, cho nên nếu có chuyện gì thì hai ta cùng nhau tranh luận là được.



- Phải không đấy? Giám đốc Long hiểu rõ pháp luật nhưng có điều cháu lại là một người cực kỳ thiếu kiến thức.



- Cháu không hiểu về pháp luật à, sao không đi tìm hiểu?



Long Thiên Hữu dùng ánh mắt rèn sắt chỉ tiếc không thành thép nhìn Lâm Bắc Phàm, lão cáo già bi phẫn nói:



- Đã là công dân Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, sao lại không biết hiến pháp chứ? Phải biết rằng những kẻ không biết hiến pháp sẽ rất dễ nguy hại đến tình hình an ninh trật tự công cộng. Thân là Giám đốc công an Nam Thành, chú phải có trách nhiệm phổ cập lại một vài kiến thức pháp luật cho cháu biết. Tất cả công dân Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa vừa tròn mười tám tuổi, không phân biệt dân tộc, chủng tộc, giới tính, nghề nghiệp, xuất thân gia đình, tín ngưỡng tôn giáo, trình độ giáo dục, tài sản bản thân, kỳ hạn cư trú, đều có quyền bầu cử và ứng cử, nhưng ngoại trừ những người bị tước đoạt quyền lợi chính trị.......



- Khụ!



Âm thanh ho khan của Long thái thái đã cắt ngang lời nói của Long Thiên Hữu, sau đó bà nở nụ cười hiền lành với Lâm Bắc Phàm rồi nói:



- Tiểu Lâm Tử, có vẻ Giám đốc Long đã ức hiếp cậu rồi, hơn nữa Tiểu Nguyệt nhà chúng ta cũng đã làm phiền cậu. Tuy cô tin cậu nhưng cũng không thể nghe theo lời nói của một bên được.



Long Thiên Hữu thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần không bắt mình đưa đầu ra là được, cứ để bà nương này và Lâm Bắc Phàm đấu đá với nhau cho đẹp.



- Tiểu Nguyệt, đừng khóc nữa, nghe mẹ nói! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?



Long Yên Nguyệt sụt sịt mũi, xoa xoa hai mắt, lợi dụng cơ hội này liếc về phía Lâm Bắc Phàm. Khi thấy Lâm Bắc Phàm dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm thì Long Yên Nguyệt cũng không khách khí mà trừng mắt nhìn lại, sau đó nàng ra vẻ cực kỳ đau thương rồi run rẩy nói:



- Con gái không sợ cường quyền, chỉ chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng nên đắc tội với một đại nhân vật. Kẻ kia ghi hận trong lòng nên mời sát thủ đến Nam Thành. Tuy Lâm Bắc Phàm này chỉ là một tên bảo vệ bình thường nhưng thân thủ lại không tầm thường. Ba ba đã vì an toàn của con mà đi tìm sự trợ giúp từ Lâm Bắc Phàm.



Khi nghe thấy có sát thủ muốn động đến con gái mình, vẻ mặt Long thái thái trở nên tái xanh. Lúc này bà quay đầu liếc về phía Long Thiên Hữu, ánh mắt kia giống như đang muốn nói: "Ông ơi là ông, có vẻ xương cốt vẫn còn cứng rắn lắm! Không ngờ chuyện lớn như vậy mà còn dấu cả vợ mình!"



- Nào ngờ tên Lâm Bắc Phàm này nói muốn cứu con cũng được nhưng phải gả cho hắn làm vợ. Người này vì muốn để ba ba tin tưởng mà cố ý nói hắn yêu con thế nào, nhiệt tình với con ra sao.



Long Yên Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Bắc Phàm:



- Kẻ này đúng là lưu manh, không biết cảnh giới vô sỉ đã đạt đến mức độ nào rồi. Hắn lại hướng về phía Vi Vi tỷ tỏ ra ân cần, thậm chí còn lừa gạt cả tâm hồn thiếu nữ của Vi Vi tỷ, nhưng mặt khác hắn còn muốn hãm hại con.



- Chuyện này có phải là như vậy không?



Long thái thái quay đầu nhìn Long Thiên Hữu, bà dùng giọng nói u ám hỏi một câu.



Long Thiên Hữu cảm thấy rất nhức đầu, Tiểu Nguyệt rõ ràng không yêu mến Lâm Bắc Phàm, vốn những lời nói vừa rồi của Lâm Bắc Phàm đã tạo cơ hội cho Tiểu Nguyệt cắt đứt quan hệ với hắn. Nhưng tình hình trước mặt đã nói rõ, Tiểu Nguyệt hình như đang muốn lôi kéo Lâm Bắc Phàm, vậy đây rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra? Khi bị ánh mắt tràn đầy sát khí của lão bà cưỡng bức, Long Thiên Hữu bắt buộc phải khuất phục, lão gật đầu nói:



- Đúng vậy!



Tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được câu trả lời của Long Thiên Hữu không được tình nguyện.



- Tiểu Lâm Tử, đây là do cậu không đúng, đã ảnh hưởng đến mối si tình của Tiểu Nguyệt nhà ta rồi.



Long thái thái có chút tức giận nói.



- Vi Vi tỷ, chị đã thấy chưa? Bây giờ chắc chị đã biết tên Lâm Bắc Phàm này là loại người gì rồi chứ?



Long Yên Nguyệt dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Liễu Vi rồi nói.



Lâm Bắc Phàm nhún vai, hắn móc từ trong túi quần ra một điếu thuốc rồi châm lửa, sau đó hít vài hơi thật sâu, vẻ mặt lộ ra nụ cười tự giễu.



- Ôi! Xem ra lão đại bắt đầu ra tay rồi. Long Yên Nguyệt ơi là Long Yên Nguyệt, dù người có vô sĩ và da mặt có dày thế nào thì vẫn còn rất non so với lão đại.



Tất cả tình cảnh xảy ra đều được Tiểu Kim nhìn thấy, lúc này trong lòng nó cực kỳ cảm khái.......


Lãng Tích Hương Đô - Chương #106