Nỗi U Sầu Tưởng Như Không Thể Dứt


Người đăng: duongtongdainhan@

Ánh mắt lạnh nhạt quan sát xung quanh, An Mạn Xuyên uống một ngụm, thứ chất
lỏng chua chát trôi xuống cổ họng, không quá bỏng rát ....
Cả du thuyền dường như dừng lại, im lặng đến lạ thường.
Một đôi trai gái xuất hiện.

Chàng trai mặc vest hiệu khuôn mặt hoa mỹ đúng chất công tử.
Cô gái thanh thoát dịu dàng thùy mị nết na đẹp đúng chất.
Họ giống như đôi uyên ương bước ra từ trong tranh vậy.

Nhìn thấy cô gái, An Mạn Xuyên cười nhạt.

" Y Vân, lâu rồi không gặp ."

Cô gọi cô ấy thân thiết, giống hệt như khoảng thời gian đó chỉ là họ đã không
còn như trước mà thôi.

Kỷ Y Vân khẽ giật mình quay đầu nhìn cô, ánh mắt có chút xao động, cô ấy không
thay đổi quá nhiều, nhất là đôi mắt đó.

Nụ cười trên môi Duật Diệc Hoàng khựng lại.

Không đợi họ phản ứng lại, Lê Hiểu Mẫn tiếp lời.

" Cô ấy tới chúc mừng các cậu " Hiểu Mẫn cười nhẹ, đưa tay nâng ly rượu.

"..Và cũng tới thành toàn cho các người..."

Câu đằng sau Hiểu Mẫn nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để Kỷ Y Vân và Duật Diệc Hoàng
nghe được.
Khuôn mặt vốn ửng hồng của Kỷ Y Vân phút chốc tái xanh, Duật Diệc Hoàng thì
cũng không khá hơn.

"Duật tiên sinh, tôi đến đây với tư cách là bạn của Y Vân, anh không phiền chứ
?"

Ánh mắt của An Mạn Xuyên đầy giễu cớt, ánh mắt thể hiện ý cười.

Gáy Duật Diệc Hoàng chợt lạnh toát, cô ta đã thôi gọi anh là " Hoàng ", thay
vào đó là một cách gọi hoàn toàn xa lạ.

Bây giờ, có lẽ anh không thể nói gì hơn.

A Xuyên, xin lỗi, anh không thể..không thể bảo vệ em.....

Chỉ trách anh quá yếu đuối.

Cuộc sống này thực tế vô cùng.

Kỷ Y Vân nhìn người bạn mình thân nhất, ánh mắt cô ấy lạnh lẽo giống hệt như
lần đầu gặp mặt.

Khác một chút, lần này là tràn ngập thất vọng.

Bản thân từng hứa sẽ bảo vệ cậu ấy mà giờ chính bản thân lại đem đau khổ đến
cho Mạn Xuyên.

Cô biết bản thân không xứng.

Mạn Xuyên, xin lỗi, chính là bất đắc dĩ, xin cậu, xin hãy tha thứ....

Kỷ Y Vân muốn nói rất nhiều nhưng mọi thứ cứ như vậy nghẹn nơi cổ họng, ánh
mắt tràn ngập bi thương.

"C...Cám ơn..."

Kỷ Y Vân ngửa cổ uống cạn ly rượu vang nâu đỏ, chất lỏng vốn chua chát trôi
xuống yết hầu lại hóa đắng ngắt.

Cô lại sắp khóc rồi, không thể như vậy được. Như vậy, có lẽ không tốt nhưng vì
Mạn Xuyên....

Lễ cưới diễn ra bình thường, cho đến khi hai người họ hôn nhau vẫn không xảy
ra vấn đề gì cho đến khi....

Kỷ Y Vân đột nhiên tái mặt chạy vào phòng trong.
Duật Diệc Hoàng luống cuống chạy theo, sắc mặt tái nhợt rồi còn dặn dò gì đó.

Bọn họ rốt cuộc quen biết từ khi nào ? Tại sao lại có vẻ quen thuộc như vậy ?

Hôn lễ kết thúc trong nháy mắt.

Tại sao Duật Diệc Hoàng lại lo lắng khi quan sát cô như vậy ?

Rốt cuộc đã có chuyện gì mà An Mạn Xuyên này chưa biết ?


Lãng Luyến Hoa Sinh Từ - Chương #3