:


Người đăng: duongtongdainhan@

Trong phòng, Kỷ Y Vân nhìn thứ chất lỏng tanh nồng trên tay, có lẽ còn dính
trên cả váy.
Duật Diệc Hoàng bước vào, ánh mắt đau xót.

" Y Vân, tại sao .....lại phải khổ như vậy ? "

Anh nhìn người con gái trước mặt, cô sau khi trang điểm càng trở nên lộng lẫy
hơn nhưng dường như vẻ đẹp ấy không dấu đi đượ sự nhợt nhạt bất thường trên
gương mặt cô.
Hình ảnh chiếc váy cưới vốn kiều diễm trắng thanh thoát liền bị một loại chất
lỏng tựa chu sa nhiễm lên trông nổi bật vô cùng....

Kỷ Y Vân cười khổ.

" Anh Diệc Hoàng, thực xin lỗi, liên lụy anh ...."

Em biết bản thân ngu ngốc nhưng - A Xuyên nhất định sẽ không chấp nhận cho em
ra quyết định này, cậu ấy nhất định bắt em tiếp tục sống với cái xã hội bẩn
thỉu này.

A Xuyên, xin lỗi, không thể kiên cường như cậu rồi.

Khóe mắt Kỷ Y Vân chảy dòng lệ nóng hổi ướt nhòa. Có lẽ, đây là lần cuối cùng
cô được khóc.

Đúng lúc này An Mạn Xuyên tới nơi trông thấy một màn này. ánh mắt dường như
không thể tin được, rốt cuộc mấy năm qua Y Vân đã phải chịu những điều gì
khiến cô ấy.....

" Y Vân...Tại sao ? "

Ngước mắt nhìn An Mạn Xuyên, cô cười thật tươi - nụ cười mà cậu ấy thích nhất,
Mạn Xuyên sau khi tớ đi rồi nhất định sẽ phù hộ cậu....

Sống tốt nhé.

Thấy Y Vân như thế, An Mạn Xuyên càng hoảng hốt, cô quỳ rạp bên cạnh Kỷ Y Vân.
Sự việc đã khiến cô đoán ra phần nào của .....đám cưới này.

Lê Hiểu Mẫn đứng ở bên ngoài, đôi mắt nhìn Kỷ Y Vân từ lạnh lẽo hóa bi thương.

Con bé ngốc.

Nó luôn sống vì người khác....mà không, hai người họ luôn sống vì người kia
tựa cặp song sinh vậy.

Đúng vậy, cặp song sinh thân thiết nhất thế gian.

Khóe mắt không tự chủ ướt đẫm. Lê Hiểu Mẫn quay mặt.

An Mạn Xuyên không thể tin đây là sự thật. Không thể, không thể.....thà rằng
bảo cậu ấy đám cưới với Duật Diệc Hoàng còn hơn là sự thật tàn nhẫn này.

Tại sao ?

" Y Vân à, nói với mình không phải sự thật đi, Y Vân à....?

Cô ôm lấy một Kỷ Y Vân sắp cạn kiệt sức sống, ý thức dần trở nên mơ hồ.

" Đừng như vậy mà, tại sao lại làm thế ?"

An Mạn Xuyên gào lớn, bi thương tột cùng. Kỷ Y Vân cười nhẹ, cô lúc này như
đóa hồng trắng sắp tàn nhưng hiện tại cô đẹp một cách dị thường, nét đẹp u
buồn.

" A Xuyên - lâu lắm rồi nhỉ, xin lỗi vì năm đó đã....khụ..khụ..đột ngột biến
mất như vậy "

Cô đưa tay lên chỉ về hướng các vì sao tuyệt đẹp trên bầu trời.

Mạn Xuyên hiểu được - đó là cô đang nhớ về những ngày cắm trại, họ cùng nhau
đếm sao, Kỷ Y Vân lúc đó cười thật xinh đẹp.

Lòng An Mạn Xuyên lại càng đau như cắt, cô ôm chặt Y Vân của cô, ngẹn ngào.

" Không cần xin lỗi, cậu nói đi, tại sao lại làm vậy"

Lần này Kỷ Y Vân không trả lời, ánh mắt cô tối đi, cánh tay như muốn nắm những
ngôi sao kia rơi xuống.

A Xuyên - thực xin lỗi, không thể cùng cậu làm bạn cả đời được rồi.

Không, không.

" Tàn nhẫn, thật tàn nhẫn, Y Vân !"

Lần này thì cô khóc rất nhiều, ngước mắt dào dạt không ngừng. Kỷ Y Vân vẫn nằm
đó, nụ cười giữ nguyên trên môi, thật xinh đẹp.

Cơ thể lạnh dần.

Để lại An Mạn Xuyên đang gào khóc ôm cơ thể Kỷ Y Vân lạnh dần. Cô đã sớm thấy
việc này có chút kì lạ, tại sao lại không phát hiện sớm hơn ?

Cô đã bỏ lỡ người bạn này, để cô ấy ra đi.

Tại sao lại như vậy ? Y Vân ?

Ánh mắt cô thống khổ nhìn Kỷ Y Vân.

Duật Diệc Hoàng đứng trong phòng trong thấy từ đầu đến cuối. Đến cuối, anh thở
dài nhìn An Mạn Xuyên.

" Mạn Xuyên, cô ấy làm vậy chỉ muốn em không quá đau khổ...."

Chỉ là cô ấy đi sớm hơn những gì đã dự tính. Mạn Xuyên, Y Vân làm vậy là muốn
em sống tốt hơn.

Ánh mắt An Mạn Xuyên tràn ngập sương mù, lạnh lẽo vô cùng.

Mọi người đều lừa gạt cô, muốn tốt cho cô ? Tại sao ?

Có lẽ do cô quá ngu ngốc, nếu nhận ra sớm hơn thì Y Vân...đã không phải ra đi
như vậy.


Lãng Luyến Hoa Sinh Từ - Chương #4