- Chương 2


Người đăng: Trích Tinh Thảo

A Thái hay nhắc đi nhắc lại, rằng nếu cô ta không để tóc dài, thì sẽ là loại
ngớ ngẩn. Bởi vì khi con gái khiêu vũ chỉ có 2 thứ có thể bay lượn (như nick
của cô ấy: Khinh vũ phi dương), đó là tóc và váy. Mái tóc "phi dương" bay
lượn, đương nhiên là rất đẹp. Nhưng nếu váy mà cũng bay lượn, tức biểu thị cô
ấy cố ý khêu gợi. Nhưng tôi cho rằng cô ấy không như mọi người. Sách viết rằng
người thuộc Hổ Cáp có một trực giác rất nhạy bén, nên tôi rất tin vào giác
quan thứ 6 của mình. Còn A Thái, mặc dù anh ta có thể nhìn ngay ra số đo vòng
một của các cô và phán đoán đó là áo trong cỡ A hay cỡ B, hoặc có thể chỉ cần
vài ngày để một cô gái nằm dài trên giường mình, nhưng chưa chắc anh ta đã có
thể thực sự thấu hiểu người ta. Thái còn hay dẫn danh ngôn của Shakespeare:"
Phụ nữ là để yêu, chứ không phải để hiểu” để chứng minh rằng hiểu được phụ nữ
không phải là điều kiện để có thể “tiếu ngạo tình trường". Thực tế, câu nói
này rất có lý. Trước đây tôi đã từng một mình ở chung nhà với 4 cô gái, khổ
không kể xiết. Mọi việc dù rất nhỏ trong cuộc sống, đều phải giúp đỡ họ, bởi
các cô chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, đâu dễ biết dầu muối gạo củi. Để giữ
gìn danh dự cho họ, tối nào tôi cũng phải điểm danh. Nếu tôi có hành động “quá
đà", người ngoài tất cười tôi "bảo vệ tự ăn cắp". Nếu tôi giữ gìn lễ nghĩa,
người ta lại bảo tôi hâm, hoặc tặng tôi danh thiếp của bác sĩ chuyên khoa bài
tiết. Tối mùa hè, họ tắm xong, trong tôi lại một trận trời đất giao tranh. Cái
gọi là nhìn thấy mà ăn không được. Ở với họ được 2 năm, tôi chỉ rút ra được
một kết luận, ấy là bất luận một cô gái trong sáng, đáng yêu, dịu dàng, đoan
trang hay liễu yếu đào tơ đến đâu, thì tư thế vén gấu váy đếm lông chân của họ
cũng giống nhau cả. Thậm chí họ còn dám gọi tôi đưa hộ giấy qua khe dưới cửa
buồng vệ sinh.

Đến lúc để Khinh vũ phi dương xuất hiện rồi. Từ khi cô ấy có trục trặc về đầu
óc để có thể viết mail cho tôi bảo rằng tôi rất thú vị, tôi luôn mong thấy cô
ấy online. Nhưng rất tiếc, chúng tôi toàn là đi chệch qua nhau. Vì vậy tôi chỉ
có thể trả lời mail cho cô ấy. Để chứng minh khả năng tiên đoán của cô ấy, tôi
sẽ cố gắng rèn luyện để trở thành một người thú vị. Vì thế tôi gửi mail cho cô
ấy, cô ấy mail trả lời, tôi lại trả lời mail trả lời của cô ấy, cô ấy lại trả
lời thư tôi trả lời cô ấy. Thế là, câu nói "Oán oán tương báo, biết bao giờ
kết thúc" đã linh nghiệm. Mặc dù nói oan gia nên giải, không nên kết, nhưng
oán thù giữa tôi và cô ấy lại ngày một sâu thêm.

Thực ra điều khiến tôi chú ý đến cô ấy, cũng là một plan của cô ta:

"Tôi múa nhè nhẹ, giữa đám người chen lấn. Ánh mắt lạ lùng của anh nhìn tôi,
ái ngại cũng được, vui thích cũng chẳng sao, chẳng thể làm bước chân tôi lúng
túng. Bởi điều khiến tôi cất điệu múa, không phải là ánh mắt chú ý của anh, mà
bởi sự trẻ trung trong tim tôi."

Tôi không thể liên hệ một cô gái như vậy với khái niệm khủng long. Nhưng nếu
quả thật cô ấy là khủng long, tôi cũng muốn để khủng long này được bữa no nê.
Ấy là chết dưới miệng khủng long, là quỉ cũng phong lưu. A Thái có lẽ nhìn ra
sự khác lạ của tôi, nên không ngừng khuyên giải. Tình cảm trên mạng, chơi cho
vui thôi, đừng bao giờ thành thật. Bởi những thứ ảo, chẳng bao giờ dám phơi
bày dưới nắng mặt trời. Hãy để Thượng đế là thượng đế, Caesar là Caesar. Mạng
là mạng, hiện thực là hiện thực. Bởi vì mỗi một người nấp đằng sau những ID
bằng chữ cái tiếng Anh, chưa nói đó là người tốt hay hư, đẹp hay xấu, đến đó
là nam hay nữ cũng chưa chắc, tình yêu tình báo nỗi gì?

Cũng không nên trách A Thái bạc tình và phiến diện. Từ khi anh ta bị bồ đá năm
20 tuổi, anh ta bắt đầu đùa cợt với nữ nhi. Thường nói: kẻ bị rắn cắn một lần,
10 năm trông thấy dây gàu vẫn còn kinh. Thế nên từ sau khi bị rắn cắn, Thái
học được cách lột da rắn, lại còn thích ăn chả rắn. Hơn nữa, những cô bạn quen
qua mạng của Thái lại chẳng thiếu nhưng kẻ đi tìm sự mới lạ trong chốc lát. Có
người mới quen lần đầu đã hỏi ngay: "Chàng có muốn lên giường?". Thế là đáp:
"Mỹ nhân khó tìm, có thân đã tốt". Vậy nên trừ khủng long ra, cậu ta thông
thường sẽ trả lời rằng: "chỉ mong nàng có niềm vui, tiểu sinh tôi đâu dám chối
từ". Bên kia lại hỏi " Your place or my place?". Anh ta lại trả lời: "Muốn tha
muốn giết tùy ý nàng, quan trọng là ở với ai, chứ không phải là ở chỗ nào". A
Thái ghê thật, đến cả những lúc như thế, vẫn còn "chi hồ giả dã" một phen. Ghê
hơn nữa là, thường thì anh ta mang các cô ấy về phòng, đuổi tôi lang thang ra
đầu đường.

Trong một đêm sâu, khổ sở ngồi làm các phương trình, tiếng mèo hoang gọi tình
bên ngòai phòng thí nghiệm vọng vào đứt đoạn. 3 tiếng dài, một tiếng ngắn,
chắc là 3h 15phút sáng. Tôi lên mạng lượn một chút. Thông thường thời điểm này
số người lên mạng là ít nhất, nhưng số kẻ đang chán chường hoặc thiếu vắng
khác giới chiếm nhiều nhất. Nếu gặp được một đôi cô khác người để “nhìn rừng
mơ chống cơn khát”, cũng gọi được là thú vị. A Thái nói rằng, sự phòng vệ của
các cô càng về đêm càng lỏng lẻo, càng dễ để bạn đánh hết bóng.


Lần Đầu Tiên Thân Mật - Chương #2