Trước Đêm Hội.


Người đăng: PhongLoiBaVu

Lúc này trên bờ, tại 1 trang viện rộng lớn ở cách xa bờ biển xuất hiện 1 loạt
thân ảnh. Đi đầu không ai khác chính là Giáo sĩ John, phía sau ông ta là hàng
chục giáo sĩ khác với thần thái nghiêm trọng. Họ nhanh chóng tỏa ra bao vây
lại toàn bộ khu vực xung quanh, vũ khí đủ loại được mang ra sử dụng, chắc chắn
đây là sự chuẩn bị cho 1 cuộc chiến lớn. Giáo sĩ John phất tay ra hiệu rồi dẫn
đầu chúng tu sĩ phá cửa trang viện tràn vào trong. Một khung cảnh như địa ngục
hiện ra, trên mặt đất xác người chết nằm la liệt, máu me vương vãi khắp
nơi.Không khí bốc lên từng đợt tanh nồng, kèm theo khí tức âm lãnh rợn người
hết sức đáng sợ khiến vài người trong chúng giáo sĩ khẽ nhăn mặt. Nơi đây đã
trải qua 1 cuộc thảm sát điên cuồng, không một người sống. Tuy nhiên, tất cả
tu sĩ vẫn hết sức thận trọng. họ chậm rãi tản ra tra xét như đang tìm kiếm 1
điều gì đó. Sau một hồi lâu, giáo sĩ John phát ra hiệu lệnh triệu tập tất cả
lại sân lớn trung tâm trang viện. Mọi người nhanh chóng tụ lại, nhưng tất cả
đều lắc đầu trước ánh mắt chờ đợi của ông ta. Giáo sĩ John xiết nắm tay tức
giận:

– Vất vả truy tìm dấu vết đến đây mà lại để cho hắn trốn thoát.

Một tu sĩ lên tiếng :

– Thưa, phía dưới hầm có chục bộ thi thể bị hấp khô với khí tức lưu lại mạnh
hơn rất nhiều so với trước đây. Nhưng kì lạ là ra đến đây lại hoàn toàn biến
mất.

– Hắn đã dùng bí pháp đặc biệt để che giấu khi rời đi. Kẻ này ngày càng mạnh
hơn, thật sự đáng lo. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hắn trước khi quá trễ.
Để 1 nhóm ở lại dọn dẹp nơi này, thanh tẩy linh hồn cho những người đã chết.

– Vâng.

-Còn nữa, mai là lễ hội lớn ở vùng này. Ta nghĩ rất có thể hắn sẽ lại gây án. Tất cả chia ra tìm kiếm tại mọi ngôi làng, lưu ý bất cứ điểm gì khả nghi, lập tức truyền tin báo cáo.

– Rõ.

=============================================================================

Ngày trăng tròn tháng này là lễ hội truyền thống của ngư dân cả vùng từ hàng
trăm năm nay.Kết thúc mùa đánh cá, tất cả mọi người, từ nam,nữ, già, trẻ, lớn,
bé đều tụ hội trong làng để mừng mùa cá bội thu. Họ cảm tạ thần linh, tổ tiên
và cầu nguyện cho những tháng ngày tiếp theo được bình yên no ấm. Trong mùa lễ
hội này, theo thông lệ cũng có sự góp mặt của quan lại và các nhà quyền quý
quản lý trong vùng, với tư cách khách mời hoặc giám sát. Trong phủ đệ của lão
quan huyện đang có 1 bữa tiệc với những người khách đặc biệt, đó chính là 5
viên quan tây. Lão quan mập mạp khúm núm nâng chén rượu nịnh nọt:

– Thưa chư vị quan trên, cảm ơn các Ngài đã cho tệ phủ vinh dự đón tiếp và
chiêu đãi tận tình gia chủ.Tất cả quan lại chúng tôi, và đám dân đen, đều rất
sung sướng được các Ngài che chở trong những tháng ngày tới đây. Không còn
phải lo lắng bọn phản động nổi dậy như những miền khác. Thật sự là thiên đại
vinh hạnh, hạ quan mời các vị 1 ly.

“Ngươi hiểu như thế là tốt.” Viên quan Tây Thủ lĩnh vội phẩy tay ra hiệu cho
tên quan huyện ngồi xuống như không muốn nhìn thêm vẻ mặt đáng chán ghét ấy
thêm nữa. Hắn quay sang há mồm, đón chén rượu từ nữ tử ngồi bên mình vừa tiếp
đến.

– Ực, ực, khà, được lắm, cái thứ rượu trắng đất An Nam này tưởng nhạt nhẽo mà
uống vào thật nồng, thật cay a, ha ha. Quả thật là giống như nữ nhân đất này,
có dư vị, có dư vị, hắc hắc hắc.

Tên quan tây vẻ mặt hèn mọn mồm thốt ra lời, đôi tay cũng nhào nặn trên người
thị nữ 2 bên, bất chấp ánh mắt đông đảo mọi người trong phòng và vẻ mặt của
các nàng hầu đang đau đớn khó chịu.

” Bọn ta đã chinh chiến khắp các miền thuộc đàng trong, đàng ngoài trên đất An
Nam này.” Hắn nhướng mắt, hướng về lão quan huyện và đám ti chức ngồi dưới.”
Phong trào Cần Vương của đám ô hợp khởi nghĩa từ bắc tới nam đều bị đánh dẹp
tan nát. Đám ô hợp đó làm sao có thể chống lại được sức mạnh và hỏa lực của đế
quốc chúng ta.”

“Vâng, vâng, quan trên nói phải ạ. Súng ống và đại pháo của các ngài quả thật
là vô địch.” Lão quan huyện vội vàng nịnh bợ, đám ti chức hạ cấp cũng không
quên hùa theo đồng tình sôi nổi.

– Hắc, hắc, đúng vậy, tất cả các ngươi, đám người ngồi đây rất là may mắn khi
thông minh đi theo chúng ta. Các ngươi vẫn có thể nắm giữ chức quyền, ăn sung
mặc sướng, không như đám người ngu ngốc khởi nghĩa phải đói rét kham khổ,
chống lại chúng ta là nhận lấy cái chết.
.
“Vâng, vâng, chúng hạ quan đội ơn trên rất nhiều.” Tên quan huyện vừa lau mồ
hôi vừa ra sức xiểm nịnh.”Hạ quan biết các ngài vất vả công vụ, nên hôm nay
mới mở tiệc tẩy trần chiêu đãi, xua đi mệt nhọc cho các ngài. Hơn nữa, còn
chuẩn bị sẵn những điều bất ngờ đêm mai, bảo đảm các ngài hào hứng.”

– Hử, thật vậy sao, ngươi làm ta tò mò rồi đấy.

– Dạ, các ngài không biết rồi, đêm trăng tròn ngày mai là lễ hội lớn nhất vùng
của ngư dân. Chúng sẽ tụ tập, tổ chức mừng vui, hạ quan đã dặn thuộc hạ năm
nay đặc biệt tổ chức linh đình để đặc biệt mời các quan trên đến tham dự.

– Lễ hội của ngư dân ư?

“Vâng, không phải khoe khoang với các Ngài. Vùng đất này, từ xưa đến giờ được
truyền tụng là có hậu duệ của thủy tổ dân tộc chúng tôi, là Lạc Long Quân và
Âu cơ đến khai phá, định cư. Các cô gái ở đây được thừa hưởng dòng máu truyền
đời, có hương vị và tư sắc đặc biệt vô cùng.” Tên quan huyện đưa ánh mắt bỉ ổi
hướng về những tên quan tây.

” Thật vậy sao? Ha ha ha, tốt.” Tên quan tây vỗ bàn hào hứng.” Đêm mai chúng
ta muốn tham dự lễ hội này.”

– Dạ vâng, hạ quan sẽ sai người đi chuẩn bị ngay ạ. Tin chắc ngày mai sẽ để
cho Ngài được vui vẻ.

” Hắc hắc hắc, ta rất mong đợi đấy.” Tên thủ lĩnh quan tây ngửa đầu cười lớn,
ánh mắt khẽ lóe lên tia sáng khác lạ.

Ngày hôm sau đến sớm, những người dân thôn làng tất bật chuẩn bị cho lễ hội
không mảy may hay biết những gì sắp xảy ra. Từ sáng tinh mơ, tất cả mọi người
đã thức dậy chăng đèn kết hoa, dựng rạp và đồ vật cho nghi lễ. Tiếng nói cười
rộn rã, tiếng kêu gọi í ới khắp nơi. Những bất ổn về những cuộc nổi dậy ở các
miền đất khác chưa lan đến đây, những lo lắng hay suy nghĩ thường ngày bỏ lại,
họ hào hứng tập trung cho lễ hội truyền thống của mình. Thiếu niên từ sớm đã
đi vào đình làng, hắn biết mọi người e ngại lại gần mình nên chủ động đi từ
nửa đêm, 1 mình dựng các cọc gỗ, treo cờ, dựng rạp. Những công việc nặng nhọc
cần sức của nhiều người được hắn hoàn thành nhanh chóng. Khi những bước chân
đầu tiên vang trên đường làng phía xa tiến lại, hắn lặng lẽ bước đi trở về.
Hắn hơi ngạc nhiên khi phát hiện bóng dáng lão trưởng làng đứng đợi mình ở căn
chòi nhỏ, có lẽ lão đứng đó đã lâu.
“Ta biết con vào làng giúp mọi người.” Lão trưởng làng mở miệng trước.”Có lẽ
nhiều người cũng biết, họ cũng cảm kích những điều con làm, tin ta đi, không
phải mọi người ghét bỏ con, nhưng…”

“Họ sợ hãi, tôi hiểu.” Thiếu niên đạm mạc.

– Haizz, đúng vậy, ta…ta đã nó chuyện với Giáo sĩ John, nhờ ông ta đến giúp đỡ
con, không biết….?

– Ông ấy đã đến nói chuyện và muốn tôi đi cùng. Tôi đang suy nghĩ, có lẽ đó là
sự lựa chọn tốt.

– Thật vậy sao? Tạ ơn trời đất, tạ ơn giáo sĩ thật là người tốt, ông ấy…

“Không cần cảm tạ ông ta quá mức, không phải vì lời nhờ vả giúp đỡ của Người
mà ông ta đến đâu, dù không có ai nói, ông ấy cũng chủ động tìm đến thôi.”
Thiếu niên cắt ngang lời lão trưởng làng, trong bụng thầm nghĩ .” Ngay từ
trước đó nhiều ngày, ta đã biết có người quan sát. Nhưng ông ta không có ý
xấu, hơn nữa xác thực giúp đỡ dân làng, dù sao những gì ông ta nói cũng có lý,
ta cần đi tìm hiểu chính bản thân mình”.

– Vậy, ừm, được rồi, đêm nay là lễ hộ của làng, con hãy vào tham gia với mọi
người.

“Không, sẽ làm mọi người sợ hãi mất vui mà thôi. Khi lễ hội kết thúc, tôi sẽ
đến dọn dẹp, có thể là lần cuối cùng. Dù sao cũng cám ơn người trong những năm
này đã giúp đỡ.” Thiếu niên
giọng chân thành, ánh mắt biết ơn khẽ nói.

“Ừ, vậy ta đi về làng trước, hôm qua có người của huyện nha đến báo, có thể sẽ
có quan trên đến làng ta dự lễ đêm nay. Chúng ta cần chuẩn bị nhiều hơn, nếu
có sơ sẩy gì thì không tốt, ta đi đây.” Lão trưởng làng quay bước đi, thiếu
niên hướng mắt nhìn theo dáng lưng hơi còng xuống vì lo nghĩ trách nhiệm của
lão, lòng máy động thương cảm. Ở làng này, lão nhìn hắn từng bước lớn lên,
cũng là người duy nhất quan tâm hắn, dám lại gần nói chuyện với hắn, kể chuyện
và dạy bảo cho hắn. Dù lão cũng từng bị thương đôi lần khi hắn khi hắn mất
kiểm soát năng lực. Sau này tuy có chút e ngại khi năng lực của hắn ngày càng
mạnh nhưng lão vẫn để tâm tìm cho hắn 1 hướng đi mới. Phần tình cảm này hắn
khắc ghi trong lòng.


Lạc Tiên Ký - Chương #3