Đêm Hội Máu


Người đăng: PhongLoiBaVu

Lễ hội trong làng được bắt đầu từ sáng sớm và nhộn nhịp dần khi mặt trời lên
cao. Càng lúc người dân càng tụ họp về đông đúc hơn. Lão quan huyện và thân
tín đến làng vào giữa trưa, ra sức quát tháo mọi người làm chỗ này, chỗ kia,
hạch sách đủ điều khiến không ít người khó chịu. Nhưng họ cũng phải nín nhịn
lại, trưởng làng cũng ra sức trấn an mọi người, dù sao dân không dây dưa được
với quan, nhất là trong cái thời buổi này. Đến chiều tối muộn khi tắt nắng thì
2 cỗ xe ngựa sang trọng cùng hàng lính hầu cũng tới, nhưng tên Quan Thủ lĩnh
vẫn chưa xuất hiện. Có lẽ do phải chờ đợi quá lâu để đón tiếp quan trên, tên
Thư Lại thân tín thì thầm với lão Huyện quan, giọng bất mãn:


  • Bẩm quan, những viên quan Tây này thật hách dịch, phách lối. Chúng ta đã
    long trọng tiếp đón, phục vụ hết sức như vậy mà còn lề mề, thật khinh người
    quá mức. Lần nào chúng cũng chạng vạng mới xuất hiện, ban ngày thì trốn trong
    phủ không đi ra, chỉ ham luyến nữ sắc. Hơn nữa những nữ tử được chỉ định phục
    vụ đó, cả Nguyễn cô nương_ả đào nổi tiếng nhất vùng cũng hình như đều mất
    tích. Hạ quan đã phải rất vất vả mấy ngày nay để giữ kín tiếng.

"Suỵt, im ngay." Huyện quan khẽ gắt."Ngươi thì biết cái gì, những viên quan
Tây này không phải bình thường. Đồng liêu của ta truyền tin nói 5 người họ
dính đầy máu tanh, giết người không chớp mắt ở những miền khác, thế mới có thể
bình loạn quân nổi dậy. Đừng nói chỉ là vài nữ tử hay ả đào Nguyễn cô nương
của ngươi, ngay cả bản thân ngươi, dù có là em vợ ta cũng nên biết điều, đừng
để xảy ra sơ sót. Nếu không thì, ta cũng không chắc có bảo vệ được ngươi hay
không đâu. Giờ họ đến vùng này, chúng ta cứ tận lực làm theo ý họ. Hiểu chưa?"


  • Dạ, dạ.

Tên thư lại tuy cúi đầu vâng dạ nhưng sắc mặt thì ngược lại bất mãn vô cùng.
Nguyễn cô nương là ả đào hay nhất vùng này, cũng là nhân tình bí mật của hắn
hết mực sủng ái. Nhưng rút cục, nàng lại bị dâng lên và giờ biến mất. Hắn có
thể đoán được chuyện gì xảy ra, hắn hận những viên quan tây mới đến này. Nhưng
bây giờ, hắn không thể làm gì khác, dù hắn không những là thân tín, còn là em
vợ của quan huyện cũng không đảm bảo hắn sẽ được bình an nếu có chuyện xảy ra.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ xa xôi thì có tiếng xe ngựa dừng lại. Đó là 1 cỗ xe
lớn, sang trọng hơn tất cả. Cửa xe từ từ mở ra và đám quan tây cũng bước
xuống. Tên Thủ lĩnh vẻ lười nhác, hắn khẽ đưa tay hơi nghiêng che ánh mặt trời
cuối cùng còn sót lại đang hắt vào mắt hắn. Tên thư lại thấy cảnh này, tuy mặt
cúi xuống nhưng mũi khẽ xì nhẹ 1 cái. Hắn không biết rằng ngay lúc đó, tên
quan Tây đầu lĩnh tuy ở xa nhưng lập tức nhíu mày. Hắn chậm rãi tiến lại gần,
thái độ hết sức điềm nhiên, bỗng nhưng hắn dí sát mặt lại gần tên Thư lại, mắt
long lên đỏ lừ đầy đáng sợ:


  • Ta tới quá trễ phải không? Hay ta làm ngươi khó chịu?

"Dạ, không dám, thưa quan trên." Phịch 1 tiếng, tên thư lại sợ hãi quỳ rạp
xuống đất lạy lục. "Đón tiếp chờ đợi các Ngài tới là vinh hạnh của chúng tôi
ạ. Xin quan trên chớ trách phạt, tiểu Lại nào dám ạ."

Tên đầu lĩnh hừ khẽ, sát ý tỏa ra dàn dụa khiến tên thư lại rét lạnh, mồ hôi
toàn thân túa ra như tắm. Cảm giác áp bách này khiến hắn không dậy nổi 1 suy
nghĩ nào, như thể đang bị 1 con quái thú tàn ác nhìn chằm chằm vào, hắn thấy
mình như 1 con sâu kiến. Bỗng:

"Hừ, đồ khốn này. Ngươi dám làm Quan trên mất hứng à." Tên Huyện quan bất ngờ
đá mạnh vào tên Thư lại đang quỳ khiến hắn dúi dụi xuống đất."Ngươi gan chó
thật lớn a. Cút. Từ ngày hôm nay, ta tuyên bố ngươi đã bị cắt toàn bộ chức vụ,
lập tức cút khỏi Huyện nha, đừng để cho ta và các quan thấy mặt ngươi nữa, rõ
chưa?"

"Vâng, đội ơn quan, đội ơn các quan, tiểu nhân lập tức cút ạ." Tên thư lại 3
hồn 4 vía phục hồi đôi chút, sắc mặt tái xám xanh mét, hắn vội vàng khấu đầu
như bổ củi, vừa bò thụt lùi ra sau. Cảm giác sát khí của tên quan tây thủ lĩnh
yếu bớt, hắn lồm cồm đứng dậy rồi nhanh chóng bỏ chạy. Nếu không có tên Quan
huyện đâm ngang cứu hắn đúng lúc vừa rồi thì hẳn là hắn đã mất mạng. Cũng
không phải là bị người sát hại mà đơn giản chỉ là bị sợ hãi vỡ tim mà chết.


  • Ha ha, còn xin Quan đừng nhọc lòng tức giận vì đám tiểu nhân mắt chó này.
    Hẳn là hắn cũng không dám có ý làm quan mất vui.

Tên Huyện quan vội vàng xun xoe:


  • Thưa, tiệc rượu và mọi thứ đều chuẩn bị xong, mời các Ngài vào đình làng
    thưởng thức.


  • Được. Ta ghét cái nóng oi bức xứ này. Chỉ có rượu và các cô gái đẹp mới làm
    dịu đi được, ha hả, đi thôi.


Tên quan đầu lĩnh cười lớn một cách đê tiện rồi phất tay ra hiệu bước đi. Hắn
cũng không thèm để tâm chuyện vừa rồi, chỉ là 1 con kiến hôi gây chút khó chịu
cho hắn mà thôi. Nhưng lúc này, con kiến đó đang từ 1 gốc cây phía xa, 2 tay
nắm chặt run rẩy, nhìn lại với ánh mắt căm hận:


  • Hừ, đồ chó Tây dương càn quấy, lấy của ta Nguyễn cô nương còn hại ta thảm
    hại như vậy. Đã không còn gì để mất thì ông mày thử cho ngươi nếm trải tư vị
    bị chiếm đoạt thế nào.

Tên thư lại nghiến răng thốt ra ngoan thoại rồi quay người biến mất, hắn cũng
không biết rằng hành động trong lửa giận của mình gây ảnh hưởng lớn đến sau
này như thế nào.
Trong làng lúc này, các nghi lễ cầu khấn long trọng đến thần linh diễn ra ổn
thỏa. Về chiều tối là thời điểm để dân làng chơi các trò chơi dân gian, tụ họp
uống rượu của các hương thân phụ lão, nhảy múa ca hát giao lưu của thanh niên
nam nữ. Trong đình làng, tên đầu lĩnh đang nhàn nhã thưởng rượu, ánh mắt háo
hức nhìn về phía những thiếu nữ đang ca múa bên ngoài, thi thoảng lóe lên yêu
mị. Hắn quay sang lão huyện quan vẫy tay ra hiệu:
- Ngươi nói không sai, những cô gái này quả thật câu dẫn người.
- Ha ha ha, hạ quan nào dám nói sai. Ngài nhìn, kiếm đâu ra những thôn nữ
khỏe mạnh mà vẫn gợi tình như thế chứ, hắc hắc hắc.
- Tốt, ta ghi nhận, ngươi sẽ không thiệt thòi.
- Đa tạ quan, là vinh hạnh của hạ quan được giúp thôi mà.
- Ừm, trăng đã lên, rượu cũng ngà ngà rồi, ta cần người hầu hạ sưởi ấm đêm
nay. Ngươi biết làm thế nào rồi chứ?
"Vâng, hạ quan sẽ đi sắp xếp ngay." Tên quan huyện khúm núm vâng dạ rồi bước
vội ra ngoài. Hắn đi đến phía Trưởng làng cùng các hương lão để ra lệnh. Ở
những làng khác, hắn làm việc này không ít lần rồi. Mọi thứ chỉ đơn giản là
dọa dẫm và bố thí chút ít lợi lộc rơi xuống là mọi việc suôn sẻ ngay. Nhưng
lần này, không như hắn nghĩ, lão trưởng làng phản ứng kịch liệt, dẫn đến mọi
người chú ý, ồn ào bàn tán chửi bới.
"Ta không bao giờ đồng ý." Lão trưởng làng lớn tiếng."Các người là quan trên
đến đây, chúng ta đã lấy lễ khách đối đãi, đừng hòng xâm phạm đến con cháu
làng chúng ta."


  • Đúng thế, các ngươi không thể muốn làm gì thì làm.


  • Chúng ta thà chết không tuân theo.


Dân làng ào ào xông lên phản đối, đám lính hầu lập tức xông lên ngăn cản giằng
co.


  • Hừ, lão tưởng mọi việc phải cần theo lão đồng ý mới được sao? Lính đâu.
    Tên quan huyện hừ lạnh ra lệnh, đám lính hầu lập tức ra tay trấn áp. Hành động
    của chúng rất nhuần nhuyễn vì đã được thực hiện quá nhiều lần.
    Trong đình làng mấy tên quan tây bình thản như nhìn trò vui. Bất quá khi thấy
    dân làng phản ứng mãnh liệt, từ giằng co đã chuyển thành bạo động, tên thủ
    lĩnh khẽ nói:- Những kẻ ở làng này có vẻ cứng đầu, nên cho chúng biết chút ít
    lợi hại để răn đe.

"Ân." 4 tên đằng sau hắn gật nhẹ đầu. Bình thường bọn chúng không nói, biểu
hiện vô cùng lãnh đạm với mọi việc. Nhưng sau khi lĩnh mệnh bỗng chốc thay
đổi, ánh mắt trở nên phiến đỏ như loài dã thú. Chúng chậm rãi đi về hướng dân
làng đang cùng đám lính huyện đánh nhau. Ống tay áo của chúng căng phồng lên
rồi vỡ nát, lộ ra đôi tay dài đầy lông lá, móng tay thì vươn dài ra sắc như
dao cạo. Bọn chúng tiến lại phía dân làng, bất chấp những gậy gỗ dao rựa chém
xuống đầu. Chỉ thấy chúng hơi vung tay lên đã chấn vỡ nát hết tất cả. Tiếng la
hét vang lên liên tục mỗi nơi chúng đi qua, người gãy tay đứt chân nằm la liệt
dưới đất, máu chảy lênh láng khắp nơi. Đám lính huyện nhân cơ hội đó nhanh
chóng lao tới bắt giữ những cô gái trẻ rồi di chuyển lên xe ngựa nhốt lại. Tên
thủ lĩnh tây dương 1 mình đứng trong đình làng, hắn nhếch miệng cười tà dị.


  • Có chừng này con mồi có lẽ sẽ có biến chuyển cho công pháp của ta, ha ha.
    Hắn nói rồi lãnh đạm cất bước rời đi, 4 tên thủ hạ cũng nhanh chóng bám theo.
    Chúng bỏ lại trên đất là những dân làng bị trọng thương. Không còn một ai còn
    đứng được, chỉ có đám quan huyện đang chỉ huy lính hầu thu dọn vơ vét. Những
    tiếng khóc la rên rỉ vì đau đớn theo gió lan xa.
    Nơi chòi nhỏ ngoài bờ biển, Thiếu niên đang chờ giáo sĩ đến theo hẹn. Nhưng
    lúc này, trong lòng hắn cảm giác máy động không tốt. Hắn đứng vọt dậy, lao
    người thật nhanh trở vào trong làng. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng đầy thê
    thảm, đêm hội tưởng chừng như tràn ngập tiếng cười vui vẻ đã không còn. Hắn
    trợn mắt nhìn về phía đám quan huyện đang đứng giữa đình:

  • Các người muốn chết.

Hắn lạnh lùng gằn từng tiếng, bàn tay hắn co lại, hơi nước trong không khí
nhanh chóng tụ lại thành hình 1 thanh đao sắc bén. Hắn lao tới như 1 cơn lốc,
thanh đao vung lên liên tục, máu tươi văng tung tóe . Mỗi lần hạ xuống va chạm
thì những thanh đao, kiếm, giáo mác của đám lính bỗng như trở thành giấy vụn
bị cắt rời đứt đoạn. Tên quan huyện mặt cắt không còn hột máu nhìn thiếu niên
tung hoành như hổ vào bầy dê, hắn lắp bắp:


  • Giết. Giết nó đi. Bảo vệ ta. Tất cả tiến lên.

Nhưng những tên lính bình thường chỉ quen ức hiếp dân chúng làm sao ngăn nổi 1
thức tỉnh giả đang nổi giận. Những thanh đao thương bằng thép chỉ vừa chạm đến
thủy đao của thiếu niên liền vỡ vụn đứt gãy, càng không nói tới cơ thể máu
thịt. Chỉ chừng vài hơi thở xuống dưới, tên lính cuối cùng cũng gục ngã. Thiếu
niên chầm chậm tiến lại phía tên quan huyện, đưa tay bóp cổ nhấc thân hình mập
mạp của hắn lên khỏi mặt đất.


  • Đừng, đừng giết ta.

Tên quan huyện run rẩy van xin.


  • Ta là quan huyện, là bề trên, ngươi không thể, đụng đến ta được.

"Không thể đụng đến ngươi." Thiếu niên trầm giọng."Được, ta không đụng." Bàn
tay của thiếu niên khẽ buông ra.


  • Thật, thật sao. Ta...


  • Ọc, ọc, ọc...


Không đợi tên Quan huyện nói hết câu, từ bốn phía xung quanh, nước trong ao,
giếng quanh đình được một lực hút vô hình điều động cuốn thẳng vào lão quan
huyện. Sau đó màn nước xoay tròn thành 1 quả cầu bọc lão vào bên trong. Hết
thảy xảy ra trong chớp mắt, gương mặt tên quan mập mạp càng thêm kinh hoảng,
hắn điên cuồng giãy dụa trong đó được vài cái rồi buông lỏng tay chân, bỏ mình
tắt thở. Thiếu niên mặt không cảm xúc, hắn quay người bước về phía lão trưởng
làng đang nằm trên đất không xa. Hắn đỡ lão ngồi dựa lên:


  • Trưởng làng, người không sao chứ?

"Ta không sao." Lão trưởng làng run rẩy, cố gắng nhấc tay lên chỉ:"Mau, mau
đuổi theo cứu dân làng, bọn quan tây bắt rất nhiều người..."

"Được." Thiếu niên gật đầu không dài dòng. Hắn đặt lão trưởng làng dựa lưng
vào vách tường gần nhất. Những người bị thương nhẹ lúc này cũng gắng gượng bò
dậy giúp đỡ dân làng ở gần. Không ít ánh mắt hướng về thiếu niên mang theo hy
vong. Con gái, chi, em gái của họ đều đã bị bắt đi.


  • Ta sẽ đưa họ trở về!

Bỏ lại tiếng nói đầy chắc chắn, thân ảnh thiếu niên vùn vụt lao đi.


Lạc Tiên Ký - Chương #4