Huyết Mạch Và Thủy Tổ


Người đăng: PhongLoiBaVu

Thiếu niên mở lớn đôi mắt như không tin những điều vừa nghe được là sự thật:

-Nếu huyết mạch của tôi phản tổ, trở về bản nguyên của thủy tổ Lạc Long Quân thì tại sao trong sách sử không thấy đề cập đến những người như vậy. Không phải các vua Hùng là dòng máu gần nhất với thủy tổ sao???

“Ha ha, cậu nghĩ huyết mạch phản tổ có thể dễ dàng như vậy sao.” Giáo sĩ cười
lớn.”Nếu đơn giản thế ta đã không gọi cậu là thiên sủng. Huyết mạch trực hệ là
cường đại, nhưng sẽ suy thoái dần. Chưa nói lúc Lạc Long Quân sinh con ra vẫn
chưa thành tiên, ta suy đoán vùng biển này có thể là nơi ngày xưa ông ta đã
phi thăng lên hoặc ít nhất có liên hệ đặc biệt. Vì thế, có thể ông ta đã lưu
lại gì đó cho hậu nhân, vật đổi sao dời đến hàng ngàn năm sau cậu được kế thừa
lại nó và thức tỉnh.”

“Vật kế thừa ư.” Thiếu niên nhỏ giọng suy ngẫm.”Những dân làng đều là người
thường và theo tôi được biết, cha mẹ của tôi cũng như vậy. Họ không có gì đặc
biệt để lại cho tôi cả, tất cả đều bị cơn bão cuốn trôi tất cả…”

“Đó chỉ là suy đoán của ta, không hẳn là chính xác hoàn toàn, dựa trên cơ sở
đúc kết thì cũng chỉ tương đối. Dù sao huyết mạch ẩn chứa rất nhiều điều bí
ẩn.” Giáo sĩ hắng giọng. “Như cậu vừa hỏi, thủy tổ của dân tộc cậu là tiên
nhân nhưng lịch sử sau này không người thừa kế thì có thể do nhiều lí do.Theo
ta biết, ngoài huyết mạch trực hệ không được kế thừa toàn vẹn thì còn nhiều
nguyên nhân khác nữa, chẳng hạn như bị ngoại nhân dùng nghi lễ hay tế đàn bí
thuật phá hoại chẳng hạn…”

Giáo sĩ hơi ngừng lại nhìn về phía thiếu niên, hắn đang trầm tư suy ngẫm:”

“Trong truyền thuyết kể lại, vào thời Thục Phán An Dương Vương dân chúng rất
mạnh mẽ nhưng sau đó bị giặc phương bắc dùng kế phá hoại từ bên trong, dẫn đến
nước mất nhà tan, sau này đô hộ cả ngàn năm mới quật khởi được, điều ông ta
nói có thể chính xác”.

“Đó là những chuyện trong quá khứ, còn hiện tại, thế giới ngày càng suy yếu
thiên địa linh khí”. Giáo sĩ tiếp tục.”Chính vì thế, việc tu hành ngày càng
trở nên khó khăn, đó là lý do chủ yếu việc tu sĩ ngày càng thưa thớt ít xuất
hiện. Nên người như cậu mới có thể bị dân làng hiểu lầm và xa lánh kì thị như
vậy. Nếu cậu xuất thân trong một môn phái hoặc tổ chức tu chân thì đã có đãi
ngộ khác hoàn toàn.”

– Môn phải tổ chức tu hành ư?

“Phải.” Giáo sĩ gật đầu.”Đó là tổ chức do những tu sĩ tụ tập lại với nhau để
hỗ trợ việc tu hành. Không phải ai cũng may mắn có được linh căn, nhưng với
người có được linh căn cũng không dễ dàng để kích hoạt được nó thức tỉnh. Bởi
điều này vô cùng tốn kém và khó khăn. Cậu có được thủy linh căn tuyệt phẩm
thức tỉnh hoàn mỹ là thiên đại may mắn đó, hiểu chứ?” Giáo sĩ ánh mắt lấp láy
hâm mộ pha chút ghen tị.
Thiếu niên hơi cúi nhìn cơ thể mình như thể đánh giá rồi thấp giọng hỏi, có
chút hoài nghi:

“Những môn phái tổ chức đó ở đâu? Sao chưa từng có ai nghe nói đến?”

“Việc tu hành khó khăn do biến đổi thiên địa có từ cả ngàn năm nay và ngày
càng nghiêm trọng. Tất cả những môn phái tổ chức đều rút vào trong bí mật,
người tu sĩ hiếm thấy trong đời thường là hiển nhiên. Hầu hết họ chuyển thành
những thế lực ngầm, đứng sau các vương triều, quốc gia để khống chế, phục vụ
cho những lợi ích của tu sĩ.”

“Thật vậy sao?” Thiếu niên ngạc nhiên.

“Xác thực. Những danh tướng hay người nổi tiếng với những khả năng bất phàm
xuất hiện trong sử sách đều có liên quan với tu tiên giới, họ được đào tạo bởi
bàn tay của những tu sĩ. Hoặc bản thân đã từng là tu sĩ từ giới tu tiên quay
trở về cuộc sống phàm trần, do không đủ khả năng tiếp tục theo đuổi con đường
trường sinh, hoặc có thể do 1 mục đích lớn hơn. Chẳng hạn như tạo ra chiến
tranh, lật đổ 1 quốc gia hay thể chế chẳng hạn…”

-…

“Thế giới này rộng lớn và bí ẩn hơn xa những gì cậu biết và tưởng tượng được.
Nếu cứ ở làng chài nhỏ bé này, cậu mãi mãi không thể có ngày bay xa. Hơn nữa
cuộc sống bị xa lánh này chắc chắn không phải là điều cậu mong muốn. Hãy đi
cùng với ta, để có thể khai phá chính bản thân cậu, không để uổng phí tài năng
mà thượng thiên đã ban cho. Ta sẽ đưa cậu đến với giáo hội Ánh Sáng.”

“Giáo hội Ánh sáng? Đó là môn phái của ông phải không?”

“Đúng vậy. Đó là tổ chức của tôi, hoạt động theo hình thức giáo phái. Nhưng
khác với những tổ chức thế lực khác, giáo hội Ánh sáng không tham gia trực
tiếp vào chính trị của các quốc gia, thể chế. Thay vào đó, chúng tôi đứng ở
phía trung lập, điều hòa quyền lợi của các bên, hạn chế tổn hại đến dân thường
nếu xảy ra giao tranh. Điều này cậu cũng có thể nhận biết trong những ngày vừa
rồi. Ngoài kia có vô số người tu hành có quan niệm sai lệch, họ thường coi rẻ
phàm nhân. Và tệ đoan hơn, có thể có những hành động bất chấp sinh mạng mọi
người, chúng tôi gọi đó là những tu sĩ hắc ám, ở phương đông gọi họ là ma đạo.
Chức trách của những giáo sĩ chúng tôi còn là tiêu diệt những mầm họa như vậy.
Cậu nghĩ sao? Có muốn tham gia cùng chúng tôi không?

“Tôi cần suy nghĩ.” Thiếu niên đáp lời.”Những điều ông vừa nói có quá nhiều
thông tin mới mẻ.”

Giáo sĩ gật đầu:

“Tôi hiểu. Đêm ngày mai, tôi sẽ quay lại và hướng dẫn cậu kiểm soát năng lực
của mình. Cậu có lẽ đã học trộm được chút ít võ thuật từ trong làng phải
không? Nhưng chừng đó là chưa đủ, còn rất nhiều năng lực tiềm ẩn trong người
cậu chờ khai phá. Dù ngày mai câu trả lời thế nào, thì ít ra nó cũng sẽ giúp
cậu không còn gây nguy hiểm ngoài ý muốn với mọi người nữa.”

“Đêm mai?”

– Phải, hôm nay đã nói khá nhiều, cậu cần thời gian hấp thu. Hơn nữa, bờ biển
còn nhiều người qua lại không tiện. Đêm trăng tròn ngày mai, dân làng tổ chức
lễ hội truyền thống trong vùng, mọi người sẽ tụ tập ở đó. Ta sẽ tới tìm cậu.

Giáo sĩ nói rồi quay bước rời đi. Thiếu niên nhìn theo, rồi khẽ quay người
hướng ra biển, ánh mắt sáng lên:

– Tu tiên giới.

Thiếu niên đứng trước bờ biển suy nghĩ hồi lâu. Thế giới tu hành quả như Giáo
sĩ nói thì thực sự chính là điều hắn luôn mong mỏi tìm kiếm. Tuy nhiên, sau
lúc háo hức ban đầu, rất nhanh hắn đã bình tâm lại. Bởi hắn vẫn có chút vướng
bận trong lòng khi phải rời xa làng chài nhỏ bé này. Nơi này mặc dù không chào
đón, tuy nhiên hắn đã sinh ra và lớn lên tại đây. Vẫn còn 1 người đối xử tốt
với hắn dù có chút e ngại, là lão Trưởng Làng. Lão vốn cô độc không con cái,
có thể lão đã coi Thiếu niên thành con cháu của mình để quan tâm. Nhưng lão
còn trách nhiệm với dân làng, nỗi sợ hãi trong lòng cả một cộng đồng không
phải lời nói một người là có thể xua đi được. Bởi thế, việc lão nhờ cậy Giáo
sĩ giúp đỡ là phương pháp vẹn toàn cho tất cả.

Thiếu niên hiểu mọi chuyện, hắn vẫn luôn để ý mọi thứ quanh mình, chỉ là không
nói rõ ra. Từ cách đây khá lâu, hắn đã có thể khống chế năng lực của mình, còn
phát triển nó mạnh hơn với rất nhiều tác dụng . Nhưng càng là như vậy, hắn lại
càng không dám nói với ai. Hắn chỉ âm thầm bảo vệ mọi người từ trong bóng tối.
Không một ai trong làng biết rằng, những đám tặc phỉ, trộm cướp hoành hành
quanh vùng này đều bị chính tay hắn tiễu trừ. Kể cả những hải tặc cư trú tại
những đảo xa chuyên cướp bóc ngư dân đi biển, chỉ cần hắn biết có đe dọa tới
an nguy làng chài, thì đều bị hắn âm thầm tìm đến tiêu diệt. Hắn có thể làm
được vậy, suy nghĩ kĩ lại, có lẽ không ngoài những gì Giáo sĩ đã nói, hắn có
huyết mạch truyền thừa Thủy Linh Căn hoàn mỹ.

Trăng treo cao trên biển tỏa ánh sáng rực rỡ. Thiếu niên khẽ lắc đầu rũ bỏ mọi
suy nghĩ. Sắp tới có lẽ phải rời xa vùng biển quen thuộc 1 thời gian dài, hắn
muốn dạo quanh nơi này 1 vòng. Thiếu niên nhẹ bước xuống biển, sóng lớn ào ào
vỗ bờ nhưng trước mặt hắn lại trở nên vô cùng ôn hòa hiền dịu, không dám cuồng
bạo 1 chút nào. Nếu để người thấy điều kì quái như vậy hiển nhiên lại thêm
phiền phức, Thiếu niên nhanh chóng phi người biến mất vào đáy biển sâu. Ở dưới
này như thể là nhà hắn, Thiếu niên có thể di chuyển vô cùng nhanh nhẹn và
thoải mái, cơ thể hắn tự hành hấp thu dưỡng khí trong nước, không cần hít thở.


Lạc Tiên Ký - Chương #2