Thiếu Niên Kì Lạ.


Người đăng: PhongLoiBaVu

Thế kỷ 19, với sự phát triển của khoa học kĩ thuật và những tri thức mới từ
các nước phương Tây, việc giao thương giữa những quốc gia Âu-Á trở nên dễ dàng
hơn rất nhiều. Hầu hết các nước Tây Âu đều có đội thuyền vượt đại dương, mang
theo nhiều của cải cùng các thương gia tới mọi vùng đất mới. Không chỉ thế,
giáo sĩ thuộc các giáo hội cũng theo cùng để truyền đạo và trí thức ngôn ngữ
đến khắp thế giới. Châu Á là một điểm đến quan trọng từ hàng trăm năm nay của
họ, không chỉ vì nơi đây đất đai rộng lớn, sản vật phong phú cùng dân cư đông
đúc, mà còn bởi những bí mật ẩn giấu đầy mê hoặc từ hàng ngàn năm qua.

Tại một bến cảng Việt Nam cũng đang tấp nập những thương thuyền tới lui neo
đậu. Trên bến cảng, những người dân chăm chỉ làm việc mưu sinh, hàng hóa qua
lại tới lui, tiếng cười nói giao dịch rộn rã. Có điều sôi động là thế nhưng họ
tuyệt nhiên không lại gần khu vực gần những con thuyền lớn xa hoa . Họ chỉ
quanh quẩn nơi chợ cá, ở khu hàng hóa để giao dịch hay những con thuyền nhỏ
của mình phía xa. Bởi từ khi các nước phương Tây mạnh mẽ xâm lấn, những chính
sách quy định mới tạo ra của những kẻ có quyền thế nịnh bợ phương Tây vô cùng
phân biệt đối xử người dân nghèo bản xứ. Vì những điều đó nhan nhản hiển hiện
khắp nơi nên thời gian dài nhiều kẻ coi đó là hiển nhiên. Nhưng không phải
người phương Tây nào cũng hành xử như vậy, vẫn có những giáo sĩ vào những thôn
làng nghèo không chỉ để truyền giáo mà còn dạy học, chữa bệnh cho mọi người.

Ở ngôi làng nhỏ ven biển lúc này đang có 1 cuộc phát chẩn của những giáo sĩ
như vậy.

– Ngài John, lương thực và thuốc đã được gửi đến gần hết người dân trong làng.
Rất cảm ơn các Ngài đã giúp đỡ dân làng chúng tôi.

Ông lão Trưởng Làng vừa nói vừa đi tới gần 1 người giáo sĩ đang đứng quay
lưng, mắt nhìn ra bờ biển phía xa.

– Ta đã biết.

Người giáo sĩ khẽ quay lại đáp lời.Ông ta có khuôn mặt cương nghị với vóc dáng
cao lớn, thật sự là cao lớn. Vốn dĩ người châu Âu đã cao lớn hơn người châu Á
nhưng ông ta còn to lớn hơn bình thường vài phần. Giáo sĩ lại hướng ánh mắt
tiếp tục nhìn ra bờ biển, nơi con thuyền đánh cá của dân làng đang cập bờ. Ánh
mắt của ông ta hướng vào 1 Thiếu niên, kẻ vừa kéo thuyền cập bến, đang 1 mình
thu dọn đống ngư cụ và những chiếc lưới đánh cá lớn. Những ngư dân quanh đó
len lén rời ra xa, Thiếu niên thấy vậy cũng không bận tâm, lủi thủi ôm tất cả
tiến vào bờ. Thiếu niên này có điểm kì lạ, mái tóc dài đen bóng nhưng không xơ
rối, làn da trắng sáng khác hẳn những gì nên có của 1 cư dân vùng biển. Chưa
kể nó có sức khỏe đáng kinh ngạc khi 1 mình ôm đống đồ nặng mà vẫn bước đi
trên cát 1 cách nhẹ nhàng.

“Ngài John, đây đã là lần thứ 3 mà Ngài tới đây quan sát nó. Đứa nhỏ này, Ngài
thấy sao về đề nghị của chúng tôi” Lão Trưởng Làng ngập ngừng.

– Đứa nhỏ này thật sự đặc biệt, có trong mình điều gì đó phi thường. Nhưng ta
vẫn chưa hiểu tại sao nó lại bị người Làng các ngươi xa lánh như vậy?

– Haizzzz, thật tình không dám giấu Ngài, đứa trẻ này là tai họa của làng
chúng tôi..!!!

– Tai họa ư???. John nhướng mày.

– Vâng, ngay lúc nó cất tiếng khóc chào đời, trời bỗng nổi bão lớn, sóng thần
ập vào nơi đây phá hủy toàn bộ thuyền bè neo đậu ven biển của làng chúng tôi.
Không chỉ thế, rất nhiều nhà cửa và dân làng cũng bị nước cuốn trôi mất tích,
kể cả cha mẹ của nó. Nhưng thằng bé mới sinh ấy, nó vẫn khỏe mạnh và bình yên
vui vẻ trong sóng dữ.

-…

– Tôi hiểu Ngài đang nghĩ gì. Khi tìm được thằng bé, lúc đó nó đang trôi nổi
trên nước lớn và cười vui vẻ… tôi và dân làng đều nghĩ chỉ là may mắn chiếu
soi giúp đỡ thằng bé sống sót. Nhưng sau đó, rất nhiều điều kì lạ xảy ra khi
nó lớn lên. Thằng bé có thể điều khiển nước . Nhất là mỗi khi nó vui hay buồn,
đều có chuyện xảy ra, mà đều là thủy tai. Dường như thằng bé bị Hải thần ghét
bỏ? Không, chính xác thì nó làm mọi người nơi đây bị Hải thần ghét bỏ. Nên từ
lúc nó 3, 4 tuổi đến giờ, nó bị mọi người sợ hãi và xa lánh dần.

– Từ 3, 4 tuổi ư? Vậy làm sao nó có thể sống đến giờ. John quay qua trầm ngâm.

– Thằng bé rất thông minh. Nó chỉ cần nhìn 1, 2 lần là có thể học được theo,
hơn nữa nó có sức khỏe phi thường, ngay từ nhỏ đã hơn 1 người lớn trưởng
thành. Tuy những năm này tôi theo dõi nó lớn lên nhưng nỗi sợ hãi trong dân
làng quá lớn, không cách gì cho nó hòa nhập được với mọi người trong làng cả.
Vạn nhất có gì thì…

Lão Trưởng làng dừng lại khẽ bồi hồi.

– Tôi xin Ngài, Ngài John. Tôi biết Ngài là 1 giáo sĩ vĩ đại. Chỉ từ việc có
thể nói được thành thạo ngôn ngữ của chúng tôi sau vài ngày và những tri thức
phi thường mà Ngài chia sẻ. Tôi biết, Ngài có thể giúp đỡ thằng bé. Nó không
đáng bị đối xử như vậy. Ngài thấy đây, dù bị mọi người xa lánh nhưng nó vẫn
chủ động giúp đỡ. Nó là 1 đứa bé tốt.

John nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ. Chân máy ông ta hơi nhăn lại.

“Tôi biết Ngài có điều khó nghĩ nên không dám giấu diếm điều gì.” Lão Trưởng
Làng tiếp lời .”Nhưng tôi biết Ngài có cách. Tôi sống đến từng này tuổi cũng
coi là có mắt nhìn người. Trong Ngài ẩn chứa 1 điều gì đó bí ẩn mạnh mẽ ngoài
tầm những giáo điều giảng dạy, nên tôi mới mạnh dạn đưa ra đề nghị giúp đỡ từ
Ngài.”

– Hưm, thật vậy sao?

Giáo sĩ mở mắt quay sang nhìn lão Trưởng làng ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh đã
bình ổn trở lại.”Ta không nói là khó khăn gì khi giúp đỡ Thiếu niên này, ngược
lại ta rất sẵn lòng. Nãy giờ ta chỉ đang suy tư về thân thế của nó mà thôi.
Được rồi, ông về đi, ta sẽ tới gặp nó 1 lát. Có điều ông Trưởng Làng à, có
những thứ ông thấy không hẳn là đúng đâu.”

Lão trưởng làng im lặng, khẽ gật đầu rồi thở dài quay bước trở vào trong làng.
Lão không thể nghe thấy những tiếng lẩm bẩm của Giáo sĩ John đang nói 1 mình
lúc này:

– Ông không nói sai về ta nhưng Thiếu niên này ư? Tai họa! Thật không ngờ,
Tuyệt phẩm thủy linh căn hoàn mỹ thức tỉnh. Đây có lẽ là một điềm báo trước
của số phận.

Giáo sĩ lại lặng im suy nghĩ,hồi lâu sau đó ông ta cất bước.

“Xoạt, xoạt…” Tiếng bước chân trên cát lạo xạo phía xa tiến lại không làm
thiếu niên bận tâm. Hắn vẫn chăm chú sửa lại những chỗ hư hại trên tấm lưới
đánh cá.
“Chào cậu.” Giáo sĩ lại gần cất tiếng .”Ta có thể ngồi đây trò chuyện được
chứ?”

Thiếu niên không đáp, cũng không đoái hoài ngoảnh mặt lại. Với hắn, giáo sĩ
như thể chưa từng tồn tại.
“Ta đã nghe trưởng làng kể chuyện về cậu, và ta đã quan sát cậu trong khoảng
thời gian gần đây.” Giáo sĩ vừa nói vừa phủi cát trên tảng đá gần đấy ngồi
xuống.” Thiếu niên, ta muốn giúp đỡ cậu. ”
“Giúp đỡ tôi?” Thiếu niên dừng tay, hắn khẽ ngẩng mặt .”Như những thầy trừ tà
trướcđây? Ông có biết họ có kết cục thế nào không?”

“Ta đã nghe nói tới. Họ đều bị thương nặng, đứt chân gãy tay và cả bạo thể mà
chết.”

“Đúng vậy. Vì họ cưỡng ép trói buộc làm bùa phép lên người tôi nên…” Thiếu
niên lắc đầu quay mặt lại tấm lưới .”Tôi đã thấy các ông giúp đỡ dân làng
những ngày qua, tôi không muốn làm tổn thương ông, ông đi đi.”

Giáo sĩ nhíu mày, không nói tiếp. Bỗng ông ta bất ngờ cúi xuống rút ra 1 con
dao bạc dưới giày, rồi lẹ như chớp đâm tới hướng lưng thiếu niên.”Xoẹt,
xoẹt..” 2 tiếng sắc lạnh vang lên. Nhưng không hề có máu tươi văng ra, trên
đất chỉ có 1 mảnh ống tay áo bào rơi xuống. Chỉ thấy Thiếu niên đang cầm lưỡi
dao bạc trên tay phải, một tầng hơi nước mờ ảo bám vào lòng bàn tay ngăn không
cho lưỡi dao bén nhọn làm tổn thương hắn. Thật ngạc nhiên kì lạ, bất quá Giáo
sĩ lại chăm chú vào tay trái của hắn hơn, từ khủy tay đến đầu ngón tay đang
bao trùm 1 làn nước mỏng vươn dài ra như 1 cây đao cong cực kì sắc bén, chính
nó đã chém đứt ống tay áo của ông ta.
“Ha ha, thật tuyệt vời!” Giáo sĩ vui mừng vỗ tay thốt lên.”Quả thật là tài
năng!”

“Ông điên à?” Thiếu niên tức giận quát mắng.

Giáo sĩ xua tay, bước lùi lại nói:”Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn thử sức mạnh của
cậu mà thôi. Thật không thể tin được! Cậu quả là thiên sủng!”

“Thiên sủng??? Ông không thấy tất cả dân làng đều kêu tôi là tai họa của mọi
người ư?” Thiếu niên hơi hòa hoãn, hắn vứt trả lại con dao nhưng trong giọng
nói tràn đầy sự chua xót.”Ngay từ khi nhận thức được tôi đã biết mình không
bình thường, tất cả những người xung quanh đều e ngại tôi. Ngay cả khi tôi
muốn giúp đỡ người khác cũng có thể vô ý gây hại cho họ. Đây là sủng hạnh của
trời cho ư?”

– Đó là do dân làng và chính bản thân cậu không biết trong mình đang có những
gì. Ở phương tây chúng ta gọi cậu là một thức tỉnh giả. Mỗi thức tình giả đều
có những sức mạnh trong người khác nhau, nhưng chung quy đều vượt khỏi hiểu
biết của người thường. Cái không hiểu thường khiến mọi người e ngại, mà ở cậu
còn là thứ sức mạnh to lớn không được kiểm soát. Chính nó đã khiến mọi thứ trở
nên nguy hiểm hơn. Nhưng nếu cậu biết ở những thời kì trước, người như cậu
được dân chúng kính ngưỡng nhìn lên. Thậm chí ở 1, 2 ngàn năm trước, có thể
trực tiếp được tôn lên làm vua.

“Vua ư?”. Thiếu niên kinh ngạc.

Giáo sĩ gật đầu mỉm cười.” Phải, theo ta được biết ở vùng đất này vào thời kì
vua Hùng, người như cậu chắc chắn được tôn lên làm vua. Cậu nghe nói về truyền
thuyết Lạc Long Quân của dân tộc mình rồi chứ? 50 người con xuống biển, 50
người con lên núi. ”
“Ừm.” Thiếu niên gật đầu. “Tôi có nghe trộm thầy đồ giảng bài ở trong làng 1
lần về tích này, nhưng thế thì liên quan gì đến tôi, truyền thuyết không phải
theo ý ông là có thật đó chứ? Thần tiên tồn tại trên đời này sao?”

“Cậu nghĩ sao?” Giáo sĩ không trả lời mà hỏi ngược lại.”Cậu có nghĩ cái thứ
trên tay mình là ảo giác không? Cái thứ đó có thể tồn tại thì truyền thuyết
cũng có thể là thực sự. Thần tiên không hẳn là không có, nhưng theo 1 cách
khác.” Giáo sĩ cúi người cất con dao vào trong giày của mình, khẽ mỉm cười
nhìn về phía thiếu niên.”Thật ra, khả năng của cậu không phải chưa từng xuất
hiện qua. Ta được biết đã từng có 1 danh tướng trên đất này có thể ở dưới nước
hàng giờ chiến đấu không hề trở ngại .”

“Tôi biết, đó là danh tướng Yết Kiêu.” Thiếu niên hào hứng.” Tôi đã nghe trộm
được từ lớp học của thầy đồ .”

“Lại nghe trộm.” Giáo sĩ mỉm cười.” Đúng vậy, chính là vị tướng đó, nhưng ông
ta có điểm khác cậu. Thủy linh căn của ông ta không có được kích hoạt và phản
tổ huyết mạch như cậu.”

“Thủy linh căn!!! Phản tổ huyết mạch!!! Đó là cái gì???”

“Nói ra sẽ rất dài dòng khó hiểu, ngồi xuống đi, ta sẽ giải thích cho cậu từng
chút một.” Giáo sĩ khoát tay.

“Nghe này, thế giới tồn tại những vị thần tiên như cậu được nghe kể không phải
chỉ là do trí tưởng tượng tạo ra. Mà nó dựa trên những gì có thật_những con
người vô cùng cường đại, sức mạnh to lớn của họ vượt qua tất cả những gì con
người bình thường có thể chạm đến được. Phương đông này gọi họ là những tu sĩ,
những người theo đuổi trường sinh và những sức mạnh kì bí. Những tu sĩ tài
năng có thể mở ra những quyền năng khủng khiếp, có thể bay lượn, dời núi lấp
biển…”

“Như Sơn tinh, Thủy tinh…” Thiếu niên lẩm bẩm trong miệng.

– Đúng vậy, đó là những tu sĩ đại năng, được người phàm tôn vinh như thần núi,
thần nước, thần sấm sét….Họ tu luyện những pháp thuật, thần thông đến mức cao
siêu, có thể điều khiển những nguyên tố trong thiên nhiên, tuổi thọ của họ có
thể kéo dài ra gấp vài lần bình thường…”

– Thật vậy sao???

“Ha ha, thật sự, hơn nữa còn không chỉ ở phương đông. Ở phương tây chúng ta
cũng có những tu sĩ như vậy. Họ có thể là những vị thần ở đỉnh Olympia, có thể
là những vị thần ở sông Nin…với những quyền năng tương tự như thế. Tại giáo
hội của ta từ hàng trăm năm nay vẫn nghiên cứu về những điều tồn tại xung
quanh họ, đến bây giờ vẫn không ngừng nghỉ. ”

– Thế bây giờ bọn họ ở đâu? Không phải họ đã chết chứ?

– Tu sĩ là những kẻ tìm kiếm sự bất tử nhưng không phải ai cũng tìm thấy. Khi
thọ nguyên của họ khô cạn, thì họ cũng phải tan về với cát bụi như người bình
thường, có điều chậm hơn mà thôi. Chỉ có 1 số ít tu sĩ, nhờ may mắn và tài
năng nghịch thiên mới có thể lách qua ranh giới sinh tử, tìm đến chốn vĩnh
hằng. Phương tây chúng ta gọi họ là Siêu thoát giả, còn ở phương đông được gọi
là Tiên. ”

Thiếu niên chăm chú lắng nghe, khẽ thầm thì:

-Thành Tiên ư?

“Tinh thuần thủy linh căn rất hiếm thấy, có điều trong lịch sử cũng ghi nhận.
Nhưng có thể đạt đến mức phản tổ trở về bản nguyên tuyệt phẩm thì huyết mạch
truyền đời thứ nhất phải có người trở thành Tiên.” Giáo sĩ giọng nói trở nên
trang trọng.”Từ lúc đến đây ta đã cảm nhận được sự khác biệt của cậu. Sau khi
được trưởng làng nói chuyện, ta cũng đã tìm hiểu rất nhiều tư liệu về vùng
đất, cũng như những tu sĩ từng tồn tại trên mảnh đất này. Ta dám khẳng định
Thủy tổ của dân tộc trên đất Việt này- Lạc Long Quân là 1 Siêu thoát giả, đã
phi thăng vị diện phàm giới để trở thành Tiên.”

– Thủy tổ Lạc Long Quân!”

– Đúng, huyết mạch truyền đời của 1 vị tiên nhân rất khó phản tổ, nhưng nếu
thật sự được kích hoạt thì sẽ khiến trời đất rung chuyển. Đó có thể lí giải vì
sao lúc cậu sinh ra lại khiến bão tố nổi lên, sóng thần dữ dội.

“Không thể nào đâu”. Thiếu niên kinh ngạc thốt lên.


Lạc Tiên Ký - Chương #1