Thượng Quan Long.


Người đăng: PhongLoiBaVu

Lạc Quân vui vẻ quay về, bỗng từ xa hắn nhận ra bóng dáng 1 người quen thuộc
đang chăm chú quét dọn sân lớn trước Túc xá của mình, là thiếu nữ sườn xám
xinh đẹp ở Tửu lâu. Hắn hơi ngạc nhiên, liền nhanh chóng tiến lại gần. Thiếu
nữ vẫn mải mê dọn dẹp không hay biết, Lạc Quân nhẹ nhàng lên tiếng:

-Cô đang làm gì ở đây thế này?

Thiếu nữ sườn xám hơi giật mình khiến chiếc chổi trong tay rơi xuống đất, nàng
lúng túng quay lại cúi người:

-Chào Chủ nhân. Mừng Ngài đã trở lại.


  • Gượm đã, ta không phải chủ nhân của ai cả. Nói cho ta biết sao cô lại xuất
    hiện ở túc xá của ta?

Thiếu nữ bối rối, nàng sợ hãi lắp bắp:


  • Chuyện này... mong Ngài đừng đuổi nô tì khỏi đây... Cầu xin Ngài…


  • Bình tĩnh lại nào.


Lạc Quân xua tay.


  • Ta không xua đuổi ai hết, không cần hoảng sợ nhưng ta cần biết có chuyện
    gì?


  • Vâng.


Thiếu nữ khẽ gật đầu, khẽ mở miệng:


  • Nô tì được Ngài Adam và Ngài Tam Hắc giúp đỡ đưa tới đây ạ.


  • Adam và Tam Hắc à?


  • Vâng. Để nô tì kể lại mọi chuyện mấy ngày trước cho Ngài.


Thiếu nữ chậm rãi lên tiếng. Chuyện là vào mấy ngày trước, Chiến đường có phân
mỗi tu sĩ 1 vài nô bộc theo yêu cầu. Bởi mỗi căn túc xá nơi đây thực tế đều
khá rộng rãi tựa như 1 tiểu viện, tu sĩ thì bận rộn tập luyện, có người 5 bữa
nửa tháng không về là bình thường. Như vậy, nếu để lâu ngày không chăm sóc tất
nhiên sẽ sinh bụi bặm, xuống cấp. Hơn nữa, một số tu sĩ có thói quen xuất phát
từ thượng lưu gia tộc hoặc chỉ đơn giản là ưa sạch sẽ, hoặc muốn ăn uống theo
khẩu vị riêng, tất nhiên Chiến đường cũng không cấm cản những điều này.

Nhưng có điều không thể tùy tiện yêu cầu bất cứ ai trong số phàm nhân tại
Chiến đường làm nô bộc riêng cho mình. Bởi phàm nhân nơi đây gần như tất cả
đều có gốc gác từ những tu sĩ đang hoặc đã từng phục vụ Chiến Đường. Có thể là
họ hàng, người quen biết hoặc chính hậu nhân không có linh căn. Họ được thu
dụng vào làm việc thường là do tu sĩ gửi gắm vào bảo hộ trước những biến động
của binh biến ngoài phàm giới, hoặc tiếp xúc với giới tu tiên tìm kiếm 1 cơ
hội tốt hơn.

Hầu hết những phàm nhân này được giao những việc tương đối nhẹ nhàng, như làm
việc tại tửu lâu, chăm sóc dược điền… tự cấp tự túc. Cho nên, nếu có làm nô
bộc cho 1 ai đó cũng là bản thân tự nguyện đề đạt, Chiến đường chỉ đưa ra đề
nghị chứ không ép buộc.

Tất nhiên với những tinh anh trọng tâm quyền lợi sẽ lớn hơn nhiều khi có yêu
cầu cần hạ nhân, nô bộc. Chẳng những Chiến đường sẽ tận lực hỗ trợ, mà bản
thân những phàm nhân này nếu được đề nghị hầu hết đều chủ động nguyện ý. Một
số phàm nhân có thể không muốn nhưng về lâu dài khi chỗ dựa của họ không may
vẫn lạc, hoặc biến mất... vì nguyên nhân nào đó thì có thể sẽ rất khác. Khi đó
sẽ tệ hơn rất nhiều.

Thiếu nữ sườn xám không may lại rơi trường hợp thứ 2. Tu sĩ thân thích của
nàng tuy chưa vẫn lạc nhưng đột nhiên mất tích đã lâu. Chiến Đường tuy vẫn duy
trì quyền lợi của nàng nhưng tình cảnh không mấy khả quan khi nhan sắc bị
không ít kẻ dòm ngó.

Một trong số đó là kẻ đã từng bị Lạc Quân trừng trị - Mã Thái Hoa, hắn vẫn
chưa chết tâm. Do bị thương nhẹ nhất, cách đây mấy ngày hắn đã bình phục và
lại tìm đến Tửu lâu. Tất nhiên, sau khi bị Lạc Quân trừng trị, hắn không còn
dám lỗ mãng như lần trước. Có điều, lần này hắn đến với mục đích khác. Đó là
đề nghị nàng theo làm hạ nhân nô bộc, nhưng không phải cho hắn, mà là cho chủ
tử của mình - một tinh anh trọng tâm.

Thiếu nữ đời nào chịu nghe theo 1 kẻ như họ hắn, nàng kiên quyết 1 mực từ
chối. Bất quá, Mã Thái Hoa cũng không phải kẻ hiền lành, đã có người chống
lưng, hắn 1 lần nữa định cường ngạnh. May mắn cho thiếu nữ là lúc ấy Tam Hắc
và Adam có mặt. Dưới áp bách từ 2 người họ, Mã Thái Hoa không dám làm gì, hắn
chỉ đành buông lời đe dọa và hậm hực quay về.

Sau đó, Tam Hắc đề nghị thiếu nữ lựa chọn làm hạ nhân cho Lạc Quân, thứ nhất
để tạm tránh phiền phức từ họ Mã. Thứ 2 là Lạc Quân cũng là 1 trong những tinh
anh trọng tâm, Chiến Đường sẽ không nhúng tay vào phân tranh nếu chủ tử của họ
Mã lại muốn can thiệp vào. Nếu là người khác, có lẽ Thiếu nữ còn suy nghĩ
nhưng nàng đã tiếp xúc với Lạc Quân, cảm giác về hắn rất tốt nên thiếu nữ
nhanh chóng tiếp nhận.

Lạc Quân nghe đến đây thì đã hiểu lí do Adam và Tam Hắc đến tìm hắn tại Diễn
Luyện Trường mấy ngày trước. Hắn hơi trầm ngâm, trước giờ chỉ quen sống 1
mình, lần này thêm người, lại là 1 cô gái, hắn có điểm không quen. Nhưng tình
cảnh của nàng đáng thương, nếu thật không tiếp nhận thì chắc chắn nàng sẽ bị
Chiến Đường đưa đi làm hạ nhân nô bộc, mà khả năng lớn là rơi vào tay chủ tớ
Mã Thái Hoa. Vậy thì, kết cục có thể nghĩ.


  • Mong Ngài hãy đồng ý thu nhận nô tì. Cầu xin Ngài.

Thiếu nữ mắt ướt lệ run rẩy quỳ xuống, Lạc Quân không đành lòng khẽ vươn tay
ngăn lại.


  • Được rồi, từ giờ hãy ở lại đây.


  • Đa tạ Chủ nhân.


Thiếu nữ gạt lệ vui mừng, môi hé nở nụ cười tươi như hoa sáng sớm.


  • Gọi tên ta được rồi, ta tên Lạc Quân. Còn nàng?


  • Nô tì không dám. Nô tì tên Liên Hoa, thưa Chủ Nhân.


Lạc Quân có chút không quen với tình cảnh mới, hắn hơi lắc đầu:


  • Tùy nàng xưng hô vậy. Nơi này khá rộng, ngoài phòng ta ở nàng có thể tùy
    tiện chọn 1 nơi, tự sắp xếp theo ý mình.


  • Vâng, thưa Chủ Nhân, người có yêu cầu gì không để nô tì đi làm ạ.


  • Ta không có yêu cầu gì hết nên cứ tự lo cho bản thân là được rồi.


  • Vâng. Buổi sáng nay 2 vị Adam và Tam Hắc có ghé qua đây để xem Ngài có về
    chưa. Nô tì nghe họ nói là hôm nay Diễn Võ Đường thông báo có sự kiện đặc
    biệt...


  • Ừm. Ta sẽ đi tìm 2 người bọn họ.


  • Vâng.


Liên Hoa cúi người thi lễ, lúc ngẩng lên thì thân ảnh Lạc Quân đã đi xa. Nàng
thở ra 1 hơi nhẹ nhõm, may mắn đã lựa chọn đúng người, nàng cúi xuống nhặt cây
chổi lên, từ giờ đến lúc Chủ Nhân trở về, nhất định nàng sẽ thu dọn nơi này
trở nên thật sạch sẽ mới mẻ.

Lạc Quân rời khỏi Túc xá, Diễn Võ Đường có sự kiện đặc biệt là thông tin khiến
hắn chú ý. Hắn có dự cảm mông lung nên nhanh chóng triển khai thân pháp Phi
Vân Bộ, hóa thành cái bóng lao tới.

Diễn Võ Đường có thể coi là bản đơn giản của Ngoại vi Diễn Luyện Trường. Nơi
này cũng khá rộng lớn, được chia làm 2 khu vực: Tập Luyện buổi sáng ở phía
đông chú trọng vào lý thuyết do A Nhất làm quản sự chính ở đó. Và Đối Luyện
buổi chiều ở phía tây với những võ đài thực hành chiến đấu do A Nhị chủ trì.

Với khu vực Đối Luyện, tu sĩ đạt đến Đoán Thể trung kì sẽ bắt đầu vào danh
sách sắp xếp lên đài so đấu. 7 ngày phải thực chiến ít nhất 1 trận. Bình
thường sẽ là tu sĩ cùng giai so chiêu, chủ yếu là để chia sẻ kinh nghiệm, sửa
chữa khuyết điểm, thực sự không phải rất hấp dẫn. Nhưng hôm nay khác biệt, tất
cả mọi người đều tụ về võ đài trung tâm náo nhiệt bàn tán tranh luận.

Thu hút như vậy là bởi khu vực trọng tài, ngoài chủ vị là A Nhị, kế bên hắn
còn có 1 người khác đồng thời xuất hiện ngồi ngang hàng. Đó là 1 người Hoa,
vóc dáng khá thư sinh nhưng tu vị thâm hậu, là Luyện Khí Hậu Kì đỉnh, đã có
hơi hướng Viên Mãn, có thể không lâu nữa sẽ Tụ Nguyên. Đáng nói là phía sau
thư sinh còn đứng vài tên tu sĩ thủ hạ, đều là Đoán Thể hậu kì, đặc biệt 1 kẻ
trong đó dáng vẻ đáng khinh, khúm lúm đầy nịnh bợ mà Lạc Quân biết mặt, Mã
Thái Hoa.


  • Các ngươi có ai biết người kia là ai không? Hắn lại có thể bình tọa cùng
    quản sự A Nhị.

Một tên tu sĩ mới thắc mắc.


  • Ta biết, đó là tinh anh trọng tâm của Chiến Đường. Hãy nhìn, tiêu chí đặc
    biệt thanh kiếm dưới quyền trượng trên áo của hắn sẽ rõ, tương tự như của quản
    sự. Ngươi không biết bởi bọn họ không tới đây cùng thời gian với chúng ta.

Một người có vẻ thông hiểu lên tiếng.


  • Tinh anh trọng tâm?


  • Phải, đó là những nhân vật được các trưởng lão đánh giá cao. Tinh anh trọng
    tâm đều đã là Luyện khí kì trước khi đến đây. Được tập luyện riêng với những
    ưu đãi đặc biệt, mạnh mẽ cực kì.


  • Hèn gì tên họ Mã đáng ghét kia lại xun xoe thành chân chó theo đuôi người.
    Ta nhớ hôm đầu mới tới, hắn và đám tiểu đệ vô lại bị người đánh cho tàn...


  • Suỵt, đừng nhiều lời.


Một người khác tham gia.


  • Đám các người đầu gỗ chỉ chăm chú tu luyện mà không biết nắm bắt thông tin.
    Người kia là Thượng Quan Long, thượng phẩm linh căn, mới gần 30 đã là luyện
    khí hậu kì đỉnh, mạnh mẽ cực kì. Người này ưa thu nhập thủ hạ, cũng nổi tiếng
    là hành xử bao che khuyết điểm vô lối. Nghe nói đã thu tên họ Mã làm thuộc hạ
    nên lần này mới ra mặt tới đây.


  • Vậy là...


  • Lần này e là có kẻ bị ngược công khai. Chờ xem sẽ biết là ai.


Mặc đám tu sĩ bên dưới bàn tán xì xầm, ở trên đài trọng tài, Thượng Quan Long
dáng vẻ lười biếng 1 bộ lên tiếng:


  • A Nhị huynh, cũng không còn sớm, ta xem là nên bắt đầu trò vui giải trí rồi
    sau đó chúng ta còn bàn chuyện chính sự.


  • Ừm.


A Nhị gật đầu.


  • Mọi người chú ý, bắt đầu tiến hành thi đấu. Hôm nay sẽ khác biệt 1 chút,
    lần này có Thượng Quan huynh đài là Luyện khí sĩ tinh anh trọng tâm đến dự
    khán, hơn nữa còn mang tới bất ngờ thú vị cho mọi người đối luyện.

Bên dưới đài trọng tài mọi người xôn xao bàn tán. Thượng Quan Long nhàn nhã
hớp 1 tách trà được Mã Thái Hoa khúm núm dâng lên. A Nhị khẽ phất tay ra hiệu
mọi người yên lặng.


  • Được rồi, mọi người không cần ồn ào. Ta sẽ gọi tên trong danh sách.

Hắn nhìn xuống 1 vòng tu sĩ bên dưới như lựa chọn, rồi cất giọng:


  • TamPla, ngươi là người đầu tiên hôm nay.


  • Ta ư?


Đám đông tách ra để lộ thân hình Tam Hắc đứng lẫn trong đám người đang tròn
mắt ngạc nhiên.


  • Phải, là ngươi. Theo báo cáo, ngươi đã đột phá lên Đoán Thể trung kì mấy
    ngày gần đây. Lên đi. Đừng lề mề.

Tam Hắc tuy không thoải mái trước lựa chọn này nhưng vẫn bất đắc dĩ chậm rãi
đi lên. Hắn có năng lực đặc biệt cảm ứng nên ngay khi ngang qua đài trọng tài,
ánh mắt khoái trá của Mã Thái Hoa nhìn tới liền khiến hắn bỗng ngờ ngợ nhận ra
hình như có bẫy rập ở đây. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì A Nhị đã nhàn nhạt
tiếp tục:


  • Được rồi, giờ ta sẽ giới thiệu đối thủ cũng là bất ngờ lần này cho ngươi
    được học hỏi. Thượng Quan huynh, mời.

Thượng Quan Long gật đầu, vẫn điệu bộ lười biếng, nhẹ phất tay:


  • Viên Lực, lên đi.


  • Vâng.


Tên đại hán cao lớn phía sau chắp tay nhận lệnh rồi nhanh nhẹn phóng vụt lên
sàn. Kẻ này người cũng như tên, tay dài quá gối, cơ bắp nở nang nhưng mặt mũi
tựa khỉ vượn vậy.


  • Ta phản đối, kẻ này tu vị đã là Đoán thể hậu kì. Tam Hắc hắn còn mới đột
    phá Đoán Thể trung kì mấy ngày. Như thế nào lại gọi là thí luyện công bình.

Kẻ lên tiếng phản đối là Adam, hắn vạch đám đông bước tới nhìn thẳng lên đài
trọng tài chất vấn. Thượng Quan Long khẽ nhíu mày, A Nhị thì mặt không biểu
tình:


  • Công bình chỉ dành cho kẻ yếu, nếu đã là tinh anh Chiến đường thì phải có
    bản lĩnh đối đầu.


  • Quản sự quả là chí lí, nói rất hay.


Mã Thái Hoa đứng phía sau bỗng mở miệng phụ họa tâng bốc, rồi hắn nhìn chỉ tay
về phía Adam.


  • Kẻ này ngu ngốc to gan nghi ngờ, đề nghị Quản sự nghiêm hình trách phạt răn
    đe ạ.


  • Hừ, đồ khốn làm chân chó nhà ngươi, đừng tưởng ta không biết ngươi âm mưu
    gì cho chủ của mình.


Tam Hắc trên đài lập tức lớn tiếng mắng chửi. Hắn đã đoán được trận đấu hôm
nay do 1 tay Thượng Quan Long sắp xếp, dưới sự chỉ điểm của Mã Thái Hoa nhắm
vào mình và Adam vì đã phá hỏng việc tìm hạ nhân.


  • Quản sự, nếu muốn thi đấu, hãy tìm người ngang sức. Ta có thể thay thế Tam
    Hắc chiến với hắn.

Adam ở dưới đài trọng tài đã nổi nóng, hắn lần nữa hướng ánh mắt lên đề nghị.
A Nhị vừa định lên tiếng thì bỗng Thượng Quan Long bên cạnh bất ngờ cười lớn:


  • Ha ha ha, Được lắm, 1 kẻ hiếu chiến như thế không nên làm hắn thất vọng. A
    Nhị huynh, không bằng chấp thuận cho hắn đi.

A Nhị gật đầu, ngay lập tức Adam phóng vọt người lên đài. Hắn vội quay qua Tam
Hắc:


  • Xuống đài đi, ngươi còn chưa ổn định cảnh giới. Để ta đối đầu với hắn.


  • Adam huynh, ngươi…


Tam Hắc chần chừ.


  • Ha ha ha, ta còn chưa nói hết mà, làm sao hắn có thể xuống.

Tiếng cười khinh thường của Thượng Quan Long lần nữa cất lên.


  • Trận này sẽ chuyển sang Song đấu.


Lạc Tiên Ký - Chương #18