Thổ Lung Phù.


Người đăng: PhongLoiBaVu

Phía dưới chúng nhân lập tức ồn ào hẳn lên.


  • Song đấu ư?


  • Mới mẻ a, lần đầu có thể loại này.


  • Là 2 người bọn ta đấu với tên khỉ tay dài này.


Tam Hắc chỉ vào Viên Lực lớn tiếng hỏi. Hắn cố ý chọc tức nhưng có vẻ không
được như ý, họ Viên tuy tức giận nhưng im lìm không phản bác. Thượng Quan Long
nở nụ cười khinh thường, khẽ phẩy tay:


  • Ha ha ha, như thế đâu có thú vị. Báo Ảnh lên.


  • Vâng.


Lại 1 thân hình nữa phóng vụt lên đài. Đây là 1 tên tu sĩ tuy nhỏ người nhưng
mặt mày đầy hung dữ, trên người loang lổ vết xăm như 1 con kim tiền báo. Hơn
nữa tu vi của hắn còn cao hơn Viên Lực 1 chút, là Đoán Thể hậu vì viên mãn.


  • Thượng Quan đại nhân anh minh a, hắc hắc.

Mã Thái Hoa trông thấy thế lập tức mã thí nịnh bợ hết lời. Trong khi đó trên
võ đài, phải đối mặt thêm 1 tên đối thủ mạnh mẽ khiến Adam có chút khần
trương, hắn nắm tay lại xúc thế chuẩn bị. Tam Hắc cũng bị áp lực đè nặng, bất
quá yếu thế thi yếu thế nhưng miệng lưỡi của hắn nhất định không chịu kém hơn:


  • Ngươi và ngươi, cha mẹ hết tên hay sao mà một cái lại gọi là mèo bệnh, một
    cái thì kêu khỉ ốm, ha ha ha, đúng là cùng họ hàng với tên khốn ngựa chết kia
    rồi.


  • Hừ, vẫn còn to mồm chọc tức bọn ta.


Viên Lực lần này có vẻ không nín nhịn được nữa. Hắn nhe hàm răng ố vàng cười
gằn đáng sợ.


  • Thằng mọi đen thui, nên biết trên võ đài thí luyện ngoại trừ đánh chết thì
    bất kể kết quả. Lát nữa, ta sẽ bẻ từng cái, từng cái răng của ngươi ra rồi lại
    bắt ngươi nuốt ngược vào bụng thưởng thức, ha ha ha.


  • Quản sự, hắn đe dọa ta.


Tam Hắc 1 dáng vô sỉ lập tức bắt lấy cơ hội.


  • Chúng Ta muốn từ bỏ trận đấu này.

Hắn quay xuông đám đông phía dưới lớn giọng.


  • Mọi người thấy không, bọn họ định ép người, giết người a…


  • Hừ, câm ngay. Đừng giở trò hề ra nữa.


A Nhị quát lớn trấn áp.


  • Theo luật, tu sĩ tinh anh từ Đoán Thể trung kì còn thuộc danh sách lần này
    tới Chiến đường, ít nhất phải chiến 1 trận trong vòng 7 ngày. Nếu ngươi bất
    tuân theo, ta sẽ báo lên Hình đường thủ tiêu tư cách của các ngươi.

A Nhị mặt vô cảm liếc nhìn Tam Hắc, hắn lấy chế tài của Chiến đường thì không
ai dám có dị nghị:


  • Hơn nữa, đây chỉ là giao đấu với những tinh anh lần tuyển chọn trước để chỉ
    giáo kinh nghiệm mà thôi. Đặc biêt, ngươi là người duy nhất chưa chiến 1 trận
    nào, rất…


  • Nhầm rồi Quản sự.


Một giọng nói vang lên cắt ngang. Kẻ đến không ai khác chính là Lạc Quân. Với
thân pháp Phi Vân Bộ tiểu thành, không mất mấy thời gian hắn đã từ Túc xá đến
được Diễn Võ trường, vừa kịp chứng kiến mọi việc. Adam và Tam Hắc trên đài
mừng rỡ, Mã Thái Hoa thì hơi co người lại, hắn ra dấu cho Thượng Quan Long
nhận biết kẻ mới tới. Trên đài trọng tài, A Nhị khẽ cau mày khó chịu:


  • Hừ, ngươi là ai mà nói ta nhầm lẫn.


  • Ha ha, ngươi trí nhớ quá kém rồi. Ta nghĩ chức Quản sự này ngươi đừng nên
    làm nữa thì hơn.


Ồn ào. Mọi người không nghĩ kẻ mới tới lại cả gan nói ra như vây, đám đông xì
xầm bàn tán. Chuyện Lạc Quân được Hồ trưởng lão tuyển chọn làm tinh anh trọng
tâm rất ít người biết. Ngoài Adam và Tam Hắc được chính Lạc Quân nói cho hay,
ngay cả A Nhất và A Nhị chỉ biết tu vi của hắn là Luyện khí kì mà thôi, còn
chưa có thông báo chính thức. Vừa rồi không phải A Nhị không nhớ, mà là thói
quen bề trên hỏi lại nhưng không nghĩ đối phương vừa tới liền vỗ mặt hắn như
vậy.


  • Hay lắm Lạc Quân.

Adam và Tam Hắc đồng thanh lên tiếng. A Nhị giận dữ quát lớn:


  • Hỗn láo.

Lạc Quân không chút để ý, hắn điềm nhiên tách đám đông chầm châmj bước tới.
Với hắn, kẻ đối đầu với hảo hữu cũng là đối đầu với bản thân mình, không cần
phải cho mặt. Hắn khẽ nhếch miệng:


  • Phiền Quản sự kiểm tra lại danh sách đợt này, ngoài Tam Hắc ra, ta cũng là
    người mới chưa từng đấu 1 trận nào ở đây, tên ta là Lạc Quân. Vậy nên, nếu
    muốn làm cái gì theo luật thì ta đều đủ tư cách. Cảm phiền, ta muốn hoàn thành
    cho xong.

Lạc Quân không đơị đối phương có ý kiến, vừa rứt lời hắn lập tức phi thân lên
đài. Hắn quay qua 2 người Adam và Tam Hắc:


  • Cả hai khong sao chứ?


  • Ha ha, không sao. Lạc huynh đệ ngươi đã tu luyện hoàn thành.


Lạc Quân nhẹ gật đầu thay câu trả lời. Tam Hắc thì ha hả cười lớn, hắn lại gần
Lạc Quân đấm nhẹ vào vai chào hỏi rồi bất ngờ quay qua hướng Viên Lực điểm
ngón tay khiêu khích:


  • Tới đây chơi với ta con khỉ đột.

Viên Lực lập tức nộ khí xung thiên nhưng được Báo Ảnh đưa tay ngăn lại. Tên
này đã là hậu kì viên mãn, sắp sửa đột phá Luyện Khí nên cảm giác bén nhạy hơn
nhiều. Hắn mơ hồ cảm giác được kẻ mới tới nguy hiểm dù không phóng xuất tu vi,
lập tức cẩn trọng, không dám có chút nào khinh suất. Lạc Quân thấy vậy hơi
liếc nhìn 1 chút rồi sau đó hắn hướng lên vị trí Thượng Quan Long ngồi, tay
khẽ chỉ:


  • Quản sự, kẻ kia cũng đến đây cùng một thời điểm với chúng ta. Tu vi của hắn
    chắc ngươi cũng biết, hơn nữa chắc chắn là chưa thi đấu lần nào có phải không?
    Tại sao lại để kẻ hèn nhát trốn tránh trên đài cao được. Theo luật, hắn cũng
    phải xuống đây thi đấu.

Kẻ bị điểm mặt tất nhiên không phải Thượng Quan Long mà là kẻ đứng sau lưng
hắn, Mã Thái Hoa. Họ Mã lập tức cứng người không dám lên tiếng. Thượng Quan
Long bấy giờ vẻ lười biếng đã biến mất, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh nhìn Lạc
Quân đánh giá. Rõ ràng hắn đã động nộ. Ngón tay tuy chỉ Mã Thái Hoa nhưng cũng
là khiêu khích hắn.


  • Hay, đúng vậy. Thế mới công bằng chứ.


  • Đúng vậy. Ta biết người này, hắn đến cùng 1 lúc với chúng ta.


  • Mã Thái Hoa đúng là chưa đấu trận nào. Không lí gì hắn lại được đứng trên
    đó. Xuống đi.


Đám tu sĩ bên dưới nhao nhao kích động đồng tình. A Nhị giọng lạnh tanh chằm
chằm gằn giọng với Lạc Quân:


  • Hừ, ngươi nghĩ muốn gì thì sẽ được sao? Tu vi của ngươi…


  • Quản sự, chỉ là giao đấu với những tinh anh để trao đổi kinh nghiệm mà
    thôi, hắc hắc. Không phải chính Ngài đã nói thế sao, ha ha ha,


Tam Hắc lập tức chặn họng bằng chính những lời lúc trước của A Nhị phát ra.
Hắn quay xuống đám đông:


  • Mọi người thấy thế nào? Tam đấu không phải thú vị hơn sao?


  • Phải, phải.


Dưới đài chúng tu sĩ lập tức ứng thanh.


  • Tam đấu. Chúng ta muốn xem tam đấu.


  • Đúng thế, Tam đấu. Họ Mã xuống đi…


Trên đài, Mã Thái Hoa mặt tái mét nhìn Thượng Quan Long:


  • Đại nhân... thuộc hạ…


  • Kẻ mới đến, có chút bản lĩnh... Thú vị lắm. Cầm thứ này đến đối phó hắn...
    Xuống đi.


Thượng Quan Long rút ra 1 vật nhỏ giao cho Mã Thái Hoa, miệng khẽ thì thầm.
Sắc mặt của họ Mã lập tức biến chuyển, vội vã vui mừng tạ ơn. Hắn lập tức
phóng xuống dưới đài, tụ lại với 2 tên kia. A Nhị liếc nhìn Thượng Quan Long
thâm ý rồi hắng giọng:


  • Được, ta tuyên bố lần này là Tam Đấu. Bắt đầu.

Theo hiệu lệnh của hắn, trận pháp quanh võ đài khởi động. 1 màn sáng trong
suốt bao trọn lấy võ đài, giảm lực phá hoại từ phía trong lan ra. Trên võ đài,
ba tên Mã, Viên, Báo chia theo hình chữ phẩm. Mã Thái Hoa sau khi có được đồ
vật Thượng Quan Long giao đột ngột cho trở nên vô cùng cuồng ngạo. Hắn dẫn đầu
bước lên khiêu khích:


  • Hắc hắc hắc, tiểu tử mặt trắng, lần trước bị ngươi chấn gãy 2 tay. Lần này
    ta sẽ hoàn trả cả vốn lẫn lời.

Lạc Quân hừ nhẹ, khinh thường mở lời với hạng người này. Hắn khẽ động thân,
bước tới trước 1 bước, khí tức tỏa ra lập tức chấn lùi cả 3 tên. Mã Thái Hoa
rùng mình sợ hãi, nào còn dám nhiều lời, vội vã vận sức vào vật nhỏ trong tay
ném tới:


  • Chết đi.


  • Nguy hiểm, cẩn thận.


Lạc Quân quát lớn, vẫy tay đẩy lui 2 người Tam Hắc lại phía sau. Dị vật khiến
hắn thất kinh như vậy không phải là ám khí mà hóa ra lại là 1 trương bùa nhỏ
bé. Kì lạ thay, ngay khi được phóng ra lá bùa lập tức trướng lớn. Nó lơ lửng
trên không trung rồi nhanh như tia chớp tỏa ra uy áp khóa chặt vị trí của Lạc
Quân lại. Dưới nền võ đài ầm ầm rung động rồi đột nhiên mọc lên hàng loạt
thạch trụ vây kín hình thành 1 lồng giam. Khí hậu thổ từ lá bùa liên tục tuôn
xuống mang đến trọng lượng cực lớn đè ép tu sĩ bị vây khốn. Hơn nữa còn không
ngừng gia tăng chồng chất theo thời gian, áp lực tăng mạnh như bị hàng tấn đất
đá đè lên. Nếu Lạc Quân không phản ứng nhanh đẩy lui thì bây giờ 2 người Adam,
Tam Hắc chỉ với tu vị Đoán Thể đã bị ép trọng thương hoặc tàn phế.


  • Là Thổ Lung Phù - Nhị Giai cao cấp bùa chú.


  • Bùa chú Nhất giai có thể vây khốn Đoán Thể kì tu sĩ, Nhị Giai tương đương
    với Luyện khí sĩ. Hiếm có lợi hại như vậy phù cũng có thể cho thuộc hạ sử
    dụng, Thượng Quan Long đại thủ bút a.


Dưới đài lập tức sôi trào tán thán, giá trị tấm bùa này rất lớn. Mã Thái Hoa
ngửa đầu cười to:


  • Ha ha ha, tiểu tử ngu ngốc, dám 1 mình hứng chịu Thổ Lung Phù. Dù cho ngươi
    là Luyện khí kì cũng bị tươi sống đè ép như chó chết. Ở trong đó lắng nghe 2
    thằng tạp chủng hảo hữu bị trừng trị nhé. Dám phá hoại chuyện tốt của Thượng
    Quan đại nhân, lần này 1 lượt tính toán.


  • Có bản lĩnh thì tới đây.


Adam giận dữ quát lớn. Lạc Quân vừa rồi có thể tránh thoát nhưng lúc Mã Thái
Hoa phóng bùa đã âm hiểm hướng vào vị trí của hắn và Tam Hắc khiến Lạc Quân
bắt buộc phải lựa chọn bị giam giữ. Tình thế thay đổi bất ngờ, Adam lập tức
hóa thành hình quái vật gào thét. Nửa tháng này hắn có nhiều tiến bộ, ẩn ẩn
muốn đột phá đến Đoán Thể hậu kì xu thế, khí tức không yếu.


  • Để ta.

Báo Ảnh quát lớn 1 tiếng, nhanh như tia chớp cuốn lấy Adam. Song thủ của hắn
mang theo 1 đôi thiết trảo kì lạ như vuốt thú, thân pháp nhanh nhẹn, uyển
chuyển tựa như 1 con báo mạnh mẽ trong rừng già thoắt ẩn thoắt hiện vờn quanh
con mồi. Phía bên này,Viên Lực chậm rãi tiến lại, hắn nhe hàm răng vàng lởm
chởm cười lớn dữ tợn:


  • Thằng mọi đen, tới đây chơi với ta nào, ha ha ha.


  • Ông không chơi với con khỉ mồm thối nhà ngươi.


Tam Hắc làm bộ bịt mũi rồi vội vàng lùi lại phía sau. Hắn tu vị yếu, hơn nữa
cận thân chiến đấu không phải là sở trường. Sở dĩ hắn được tuyển làm tinh anh
là bởi năng lực đặc biệt - giao tiếp với vong hồn. Ở Đoán Thể kì, hắn có thể
triệu hồi ra vong linh chiến đấu. Chỉ thấy Tam Hắc trong miệng liên tục lẩm
nhẩm bí ẩn chú ngữ, tay vung vẩy ấn quyết kì lạ. Xung quanh hắn lập tức hiện
lên khí tức âm lãnh rồi nhanh chóng tụ lại thành hình ba bộ khô lâu kì quái.

Khô lâu tay cầm đao cốt, kiếm cốt có màu sắc hơi khác nhau 1 chút, đại biểu
cho thân phận thực lực. Một bộ đạt Cốt binh cao giai tương đương Đoán Thể hậu
kì, hai bộ còn lại là trung giai ứng với Đoán Thể trung kì. Với tu vi mới vào
trung kì mà lúc này Tam Hắc có thể triệu hồi vượt cấp, quả thật là không tệ.
Bất quá, hắn giờ này hơi thở phì phò mệt mỏi, mồ hôi vã ra như tắm, có vẻ đã
dốc hết sức lực.


  • Hộc, hộc… Đoán Thể sơ kì triệu hồi được một bộ, Trung kì hết sức mới được
    ba bộ, may mắn lần này xuất hiện vượt giai nhưng thật là… Hộc… mệt chết ta…
    Lên, xử lí con khỉ và con ngựa đê tiện kia để ta còn nghỉ ngơi.

Tam Hắc ra lệnh 1 tiếng, khô lâu há miệng gào rú nhưng do chúng là vong linh
nên không có âm thanh phát ra, bộ dáng trông cực kì quái dị. Chúng vung đao
kiếm ào ào lao bổ tới.

Mã Thái Hoa rút ra 1 cây roi dài được giấu sau lưng rồi cất tiếng:


  • Viên huynh, ngươi dẹp 3 con âm binh này, ta đi bắt thằng đen thùi kia, được
    chứ?


  • Hừ, đừng láu cá. Cảnh cáo ngươi, thằng mọi đen kia là của ta.


  • Ha ha ha, nếu đã như vậy ta nào dám tranh, cùng lên.



Lạc Tiên Ký - Chương #19