Hình Đường Thưởng Phạt.


Người đăng: PhongLoiBaVu

Người tới là Hồ trưởng lão, A Nhất và A Nhị 2 bên theo hầu phía sau. Mọi người
lao xao ôm quyền thi lễ, Hồ trưởng lão khoát tay rồi đi tới gần Adam cất
tiếng:


  • Ngươi không sao chứ?


  • Vâng, đã ổn.


Tuy Adam tay còn xoa thái dương để phục hồi tỉnh táo nhưng hắn vẫn gật đầu.


  • Ngươi có dòng máu loài Orc, khi hóa hình da thịt vững chắc, man lực kinh
    người, có thể tăng 1 tiểu cảnh giới. Nhưng khi đó tâm trí dễ bị kích động nổi
    nóng, hơn nữa phương thức chiến đấu quá thô sơ. Thiện cận chiến mà không nắm
    giữ võ kỹ hữu dụng, quả thật chỉ thành bia thịt cho người. Tuy nhiên, tính
    cách ngươi bộc trực, dũng khí đáng khen, ta cho ngươi 1 cơ hội đến võ kĩ các
    lựa 1 môn phù hợp mà không cần cống hiến.

Thấy Hồ trưởng lão lời nói đơn giản mà có thể điểm trúng khuyết điểm của mình,
hơn nữa còn có trọng thưởng đi kèm, Adam mừng rỡ ôm quyền tạ ơn. Hồ lão rít
tẩu thuốc, khẽ khoát tay rồi đi tới phía Mặt Nhọn đang co giật trên đất. Độc
lực hắn dính tuy mạnh nhưng đó vẫn là thứ chỉ dùng trong chốn giang hồ phàm
nhân, tuy đau đớn nhưng chưa nguy cấp. Với tu sĩ Đoán Thể, cơ thể đã thuế
biến, sức kháng cự tăng mạnh không dễ mất mạng ngay. Thương thế của hắn nặng
nề là do kinh mạch bị 1 chưởng của Lạc Quân phá hư, độc lực thừa cơ công phá
phủ tạng.

Hồ trưởng lão đảo mắt sang 2 tên A Ngưu và Cao gầy cũng đang nằm lăn lộn trên
đất phía xa đánh giá. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mã Thái Hoa, miệng
khẽ hừ nhẹ:


  • Tự gây nghiệt, ngu ngốc.


  • Hồ... Hồ… minh chủ, xin hãy cứu bọn thuộc hạ…


Mã Thái Hoa lập tức quỳ rạp dưới đất khấu đầu van xin khiến Lạc Quân khẽ
nhướng mày ngạc nhiên. Hồ lão là minh chủ của đám họ Mã, tức là trước đây ông
ta từng là minh chủ của Nghĩa Hòa Đoàn. Chỉ thấy Hồ lão nhàn nhạt mở miệng:


  • Đã đi vào tu đạo thì không còn quan hệ ngoài phàm tục giới.


  • Vâng, vâng, Thuộc hạ... không… đệ tử ghi nhớ.


  • Hừ, các ngươi đã từng tung hoành bên ngoài thế nào ta không quan tâm. Nhưng
    nơi đây không thể mang theo quy tắc bên ngoài. Nếu còn để ta thấy gây ra hồ
    nháo lớn thì đừng trách hình đường xử nặng. Rõ chưa?


  • Dạ… vâng... rõ.


  • A Nhất, A Nhị, đưa chúng đến chỗ Bành Nhị Nương chữa trị. Sau khi bình phục
    đưa tới Hình đường chịu phạt.


  • Tạ ơn Hồ minh ch… Trưởng lão.


Mã Thái Hoa như được đại xá. Hắn vội vàng đứng dậy bước theo sau A Nhất, 3 tên
còn lại thì được 1 nhóm tu sĩ phàm nhân theo chỉ đạo của A Nhị khiêng đi. Hồ
trưởng lão liếc mắt vòng quanh rồi lớn tiếng:


  • Tất cả giải tán, nửa giờ nữa sẽ tập hợp tại Diễn Võ Trường kiểm tra và tập
    luyện.

Rồi quay qua Lạc Quân, mắt hơi nheo lại:


  • Tiểu tử, bản lĩnh không nhỏ. Không dùng linh khí, chỉ sử dụng tu vị Đoán
    Thể mà có thể chế phục đám họ Mã. Hơn nữa còn làm rất gọn gàng. Có điều, ngươi
    hạ thủ đủ nặng a.


  • Với địch nhân, tôi chưa bao giờ xem nhẹ cả.


Lạc Quân cất tiếng.


  • Địch nhân? Các ngươi cùng chung 1 đường, cùng là tinh anh của giáo hội.
    Ngươi thực nghĩ như vậy?

Lạc Quân không đáp lời, xem như xác nhận. Hồ trưởng lão thấy thế ánh mắt hơi
long lên nhìn chằm chằm Lạc Quân, giọng nói chuyển biến khiến chúng nhân tuy
đang rời đi cũng phải ngưng bước chú ý:


  • Ngươi nghĩ mình phế đi 4 người bọn hắn là không phải chịu trừng phạt?


  • A Nhất và A Nhị đã xuất hiện từ sớm. Thậm chí tôi đoán Trưởng lão cũng đã
    theo dõi ngay từ khi Adam giao chiến. Vậy Ngài nghĩ thế nào?


Lạc Quân không e ngại, ánh mắt nhìn thẳng và hỏi ngược lại. Hồ trưởng lão
không đáp, ông ta khẽ đưa tẩu lên rít 1 hơi thuốc rồi nhàn nhạt cất lời:


  • Tiểu tử, theo ta đến Hình đường.

Nói xong liền quay người cất bước. Mọi người xôn xao ngạc nhiên bàn tán:


  • Này cũng quá bất công chứ.


  • Trưởng lão là muốn trừng phạt hay thưởng cho Lạc Quân?


  • Ngươi mắt bị mù sao? Hẳn nhiên là trừng phạt rồi.


Adam vội vàng bước lại trước mặt Lạc Quân ôm quyền vẻ áy náy:


  • Cảm tạ huynh đệ ngươi khi nãy đã ra tay cứu giúp. Ta…


  • Huynh không cần nghĩ nhiều. Ta chỉ bất mãn đám họ Mã mà thôi.


Lạc Quân khoát tay. Thiếu nữ sườn xám và Tam Hắc lúc này cũng chạy lại gần.
Nàng cúi người thi lễ:


  • Cảm tạ các Ngài đã cứu nô tì.


  • Không có gì.


Lạc Quân kiệm lời chỉ gật đầu, Adam xua tay lên tiếng.


  • Sau việc này chắc hẳn sẽ không có kẻ nào càn quấy nữa đâu, cô có thể yên
    tâm.

Tam Hắc thì nhìn theo hướng Hồ trưởng lão, khẽ xì 1 tiếng. Hắn mở miệng giọng
bất mãn:


  • Đừng đi Lạc Quân. Hồ trưởng lão thưởng cho Adam thì không nói. Nhưng ông ta
    đã cứu bầy trâu ngựa kia còn kêu ngươi tới Hình đường trừng phạt thì quá bất
    công. Ta xem đừng đi là hơn.


  • Tại sao lại không đi? Còn chưa có nói là thưởng hay phạt cơ mà, ha ha.


Lạc Quân khẽ bật cười.


  • Yên tâm đi. Ta đi trước, lát nữa gặp lại.


  • Lạc Quân huynh đệ nhớ bảo trọng.


Adam với theo dặn dò. Lạc Quân không quay đầu lại, tay khẽ vẫy ra hiệu đã
nghe.


  • Ngài ấy là người tốt, chắc chắn sẽ không việc gì.

Thiếu nữ sườn xám khẽ thở ra thì thầm.


  • Hừ, tí nữa không chừng ta lại phải đến Hình đường khiêng hắn về ấy chứ.
    Thật là…

Tam Hắc nhìn theo bóng lưng Lạc Quân lầm bẩm. Nhưng lập tức hắn liền ngậm
miệng khi thấy ánh mắt của Adam và Thiếu nữ nhìn qua. Hắn ngượng ngùng giả lả
cười lớn.


  • Ta đi Diễn Võ trường trước đây, hẹn gặp lại, ha ha.

Hình Đường ở khu trung tâm, tuy phân bố ít nhân sự do thời nay tu luyện khó
khăn, nhưng chỉ bằng kiến trúc hùng vĩ vẫn toát ra vô cùng uy nghiêm. Ở đại
môn là tượng long hổ cực lớn canh giữ 2 bên tỏa ra khí thế bức người. Bước vào
bên trong, mọi thứ từ cảnh vật, hình cụ, tranh tượng đều được bố trí với mục
đích càng thêm bá khí áp bức. Hiển nhiên với những kẻ vào Hình đường, nếu tồn
nhược tâm yếu đuối bị trách phạt thì càng hoảng càng kinh.

Nhưng với Lạc Quân hoàn toàn không có tác dụng, hắn bình tĩnh bước vào, thong
dong ngắm nghía. Những kiến trúc này đã có hàng ngàn năm tuổi nhưng vẫn vô
cùng vững chắc, mà nó chỉ là 1 phần trong tổng thể nơi đây. Thường những công
trình đồ sộ như Chiến đường có thể mất hàng chục, thậm chí cả trăm năm để xây
dựng với vô số nhân công vật lực. Nhưng đó là đối với người phàm.

Ở tu chân giới có loại Khinh Phù, giúp giảm trọng lượng trong di chuyển mà Lạc
Quân đã thấy. Nhưng còn có loại Đại Khinh phù chuyên dùng trong thi công xây
dựng những đại công trình lớn, tiết kiệm vô số công sức, thời gian. Theo Tam
Hắc kể, tại vùng đất Ai cập cổ đã xây dựng những kim tự tháp to lớn, phức tạp
cũng bằng những phù lục như vậy của giới tu sĩ. Hiển nhiên, Chiến đường trước
kia cũng là như vậy được dựng lên. Tốc độ hoàn thành nhanh còn nhờ đó có thể
bảo đảm bí mật của mình. Loại phù lục quý giá này đến hiện tại đã thất truyền.
Thật đáng tiếc, tuy vậy Lạc Quân trong bụng càng dâng lên háo hức muốn khám
phá, muốn tìm hiểu sâu hơn mọi thứ về thế giới tu sĩ.


  • Tiểu tử nhà ngươi không có vẻ gì là bồn chồn khi đến chốn này nhỉ. Không sợ
    trừng phạt sao?

Tiếng nói của Hồ trưởng lão cắt ngang suy nghĩ của Lạc Quân. Ông ta đang nhàn
nhã ngồi hút tẩu thuốc trên bậc thềm đại môn chính của Hình Đường.


  • Nếu muốn trừng phạt, Ngài đã thi hành từ lúc ở Tửu lâu rồi. Cho nên, nếu
    Ngài đã mời tôi đến đây, vậy thì chỉ cần thư thả tham quan nơi ở của Ngài là
    được. Tôi không vội.

Lạc Quân chậm rãi tiến tới.


  • Thú vị, ha ha. Tiểu tử nhà ngươi quả nhiên như lời đánh giá của lão sói, có
    dũng có trí. Tới, ngồi đi.

Lạc Quân gật đầu, tùy ý ngồi xuống bên cạnh. Hồ lão từ tốn rít 1 hơi thuốc,
khẽ thở ra làn khói dài rồi mới lên tiếng:


  • Tiểu tử ngươi thấy nơi này thế nào?


  • Rất rộng lớn, rất khí thế nhưng có vẻ hơi… thiếu người.


  • Ưm. Đúng vậy.


Hồ trưởng lão gật gù.


  • Nhưng ngươi nên biết, thời kì sáng lập nơi đây Tu sĩ cực kì đông đảo. Hơn
    nữa còn giới hạn tu vi, ít nhất Luyện khí sĩ mới được xuất nhập. Tụ Nguyên
    cảnh chỉ là quản sự mà thôi.


  • Thật sự.


Lạc Quân kinh ngạc.


  • Đương nhiên, đó đều là lịch sử tự hào được ghi chép lại.

Hồ trưởng lão ánh mắt cảm thán.


  • Tiếc là thời gian đổi dời, hơn nữa linh khí sa sút, Tu chân giới hiện tại
    suy tàn… khiến người đau lòng a.

Hồ trưởng lão thở dài rồi tiếp tục:


  • Tiểu tử, chắc hồi nãy thắc mắc cách làm của ta.


  • Ngài muốn bảo vệ đám bại hoại đó hẳn là có lí do.


Lạc Quân nhún vai.


  • Ta từng là minh chủ của Nghĩa Hòa đoàn nhưng không phải bởi vậy mà ta làm
    thế. Ngươi còn trẻ tuổi chưa biết rằng, Tu chân giới vốn không yên ả, luôn
    luôn xảy ra minh tranh ám đấu. Người nếu quá cứng nhắc nguyên tắc sẽ khó tồn
    tại, khoái ý ân cừu chỉ thuộc về kẻ không có đầu óc mà thôi. Không phải tự
    nhiên ta thành minh chủ Nghĩa Hòa đoàn rồi rời bỏ nó. Có nhiều liên hệ giữa
    thế tục và tu chân giới không thể nói hết.

Lạc Quân hơi trầm ngâm suy ngẫm.


  • Tu chân và phàm giới có sự khác biệt. Những kẻ như đám họ Mã kia rất nhiều.
    Nó giống như phân chia giàu nghèo giai cấp trong thế tục giới vậy. Ngươi không
    thể thay đổi được hết thảy mà chỉ quản lí nó theo 1 luật lệ giới hạn mà thôi.


  • Có thể như Ngài nói là tốt nhất. Bất quá, tuy tôi không thể thay đổi quan
    niệm người khác, cũng không muốn đưa ra luật lệ quy tắc ép người, nhưng là nếu
    gặp những kẻ càn quấy như vậy trước mắt, điều tôi vẫn sẽ làm, là chắc chắn
    theo khả năng của mình: Tận lực tiêu diệt.


Lạc Quân ngữ khí hơi lạnh.


  • Đây chính là bản tâm tu hành của ngươi. Nếu kẻ địch có thực lực cao thâm,
    hậu thuẫn to lớn?


  • Vậy thì tôi sẽ tu luyện để có thực lực cao hơn hết thảy, để không còn phải
    e ngại bất cứ điều gì.


Lạc Quân ánh mắt quả quyết.
.
- Tốt, đó chính là những điều ta muốn nghe. Tương lai nơi này tìm lại được
vinh quang cần trông chờ vào những người trẻ tuổi như ngươi. Nhưng trong lúc
chờ các ngươi trưởng thành, có những thứ không thể không làm dẫu nó có ám muội
hay nhuốm máu. Điều đó thì cần những kẻ như đám Mã Thái Hoa. Luôn luôn cần
phải có ánh sáng và bóng tối luân phiên làm việc.


  • Vậy là Ngài và giáo hội cần những hắc thủ. Nhưng tại sao Ngài lại nói
    chuyện này với tôi? Không phải giữ lại những điều đó tốt hơn sao?


  • Đó là với đa số mọi người. Vì vậy, ta mới kéo ngươi đến đây. Bởi ngươi là 1
    trong những trọng tâm bồi dưỡng của giáo hội. Có những điều ngươi nên sớm rõ
    ràng, như vậy tốt hơn nhiều. Ngươi nghĩ sao?


Lạc Quân khẽ gật đầu, điểm này hắn cũng đã nghĩ tới.


  • Vâng, Tôi hiểu, thưa Trưởng lão.

Hồ lão thấy Lạc Quân thông suốt, vui vẻ rít thêm 1 hơi thuốc, tiếp tục:


  • Ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nghiêm trọng. Hơn nữa, hãy thay đổi cách
    xưng hô, không cần chú ý cấp bậc lễ nghĩa. Hãy coi đây như ngôi nhà, chúng ta
    là trưởng bối coi các ngươi như hậu bối đối xử, dạy dỗ.


  • Vâng.


  • Tốt, biết vì sao Lão Sói gửi ngươi đến đây thay vì theo hắn về Thú nhân
    phân đàn không, hắc hắc? Đám Thú nhân thô lỗ ấy không thể chỉ bảo ngươi những
    điều vừa rồi, chỉ uổng phí những mầm mống tốt vào tu luyện cơ bắp mà thôi. Hơn
    nữa, điều quan trọng là công pháp tu luyện không thích hợp với ngươi.


  • Công pháp không hợp? Không phải Giáo hội có công pháp chung sao?


  • Ha ha, đó là đối với giáo đồ bình thường thôi. Với những chủng tộc đặc biệt
    thì công pháp cũng phải tương ứng mới tu luyện được. Còn những trọng tâm như
    các ngươi, giáo hội sẽ có công pháp tùy theo linh căn và thiên phú từng người.
    Không phải thế thì ngươi cũng quá coi thường nội tình chúng ta rồi. Tới, ta
    đưa ngươi đi chọn công pháp cho mình.


Hồ trưởng lão đứng dậy, tay chạm vào Đại môn. Cánh cửa từ từ mở ra, bên trong
là 1 mảnh mờ ảo, hiển nhiên là trận pháp cấm chế. Chỉ thấy ông ta rút ra 1
lệnh bài, hướng vào phía trong. 1 luồng sáng nhẹ tỏa ra, toàn bộ đại điện trở
sáng rõ như ban ngày. Lạc Quân theo sau Hồ lão cất bước tiến vào.


Lạc Tiên Ký - Chương #12