Điên Đảo Quán


Người đăng: ngocdeptrai22041998

Sáng hôm sau, trong khi mọi người trong gia tộc còn nằm trong vùng phủ chăn.
Bên ngoài trời những giọt sương sớm còn đọng trên lá cây kèm theo những tiếng
gà gáy ó o.

Phía bắc Hạ gia, trong biệt viện của Hạ Thiên Từ cùng cha mẹ, những luồng sáng
đèn dầu vàng hoe xuyên qua cửa sổ, ben trong thỉnh thoảng còn thấy một đạo
bóng người.

Căn phòng này là nơi ở của Hạ Thiên Từ, hắn đã dậy từ sớm rồi, khát vọng nâng
cao thực lực đã đánh bại tính ngủ nướng trong con người hắn.

Vì vừa mới xuyên qua không được bao lâu, nên trong tiềm thức cảm giác vừa nếm
thử sức mạnh rất khó đè nén.

Cũng giống như thuốc phiện vậy, đã nếm một lần thì sẽ muốn lần tiếp theo.
Chính vì thế mà tâm tình Hạ Thiên Từ bây giờ đang phấn khích lắm. Đang lúc
nghé con không sợ cọp mà.

Vì muốn lịch luyện lâu dài ở Đại Hồ sâm lâm nên hắn không muốn làm Hạ Phong
cùng Ngô Bích Hoa lo lắng. Vắt óc mãi mới tìm được một cái cớ hay.

Đó là nếu như cha mẹ không muốn mình nguy hiểm thì phải tương kế tựu kế. Lấy
lý do vì muốn làm một chút sinh ý, nên hắn đi làm công cho Thanh Lan thương
hội ở Thanh Lan trấn cách Ngưu Thủy trấn năm trăm dặm về phía đông.

Đi làm công vừa giúp kiếm tiền vừa giúp đầu óc minh tuệ thông suốt.

Nghe Hạ Thiên Từ nói thế, Hạ Phong cùng Ngô Bích Hoa càng mừng rỡ. Vì sợ cái
bóng không thể tu luyện mà tự làm hại chính mình. Không hề nghi ngờ, hai người
liền đồng ý hai tay hai chân cho Hạ Thiên Từ ly khai.

Không hề nghi ngờ, đây chính là cách hay nhất mà Hạ Thiên Từ nghĩ ra, vừa dấu
được cha mẹ vừa che mắt được mọi người trong gia tộc.

Đem tấy cả tiền bạc tích góp được từ bé, Hạ Thiên Từ đếm được một nghìn kim
tệ.

Mang theo kim tệ cùng đồ đạc bỏ vào túi trữ vật, đây là túi được thiết kế
không gian đơn giản bên trong tầm một mét vuông dùng để chứa đồ.

Còn cao cấp hơn chính là không gian giới chỉ, vật này thường thì chỉ có Hóa
nguyên cảnh giới trở lên mới có. Chứ tép riu mang nhẫn trữ vật đi cúng cho
người ta sao.

Cũng chính vì như vậy, thế giới này luôn chuẩn với câu" Thất phu vô tội mà
hoài bích thì có tội."

Thân thực lực không đủ thì đừng có khoe hàng ra, đến lúc chết rồi thì đừng hỏi
vì sao bầu trời lại có màu xanh.

Xong xuôi đâu đấy, Hạ Thiên Từ cáo biệt cha mẹ, hứa hẹn hai tháng sau sẽ về
thăm nhà. Phải về chứ, phải hành thằng Hạ Độc cùng Hạ Dược một phát cho đã
ghiền đã.

Rời khỏi nhà, Hạ Thiên Từ tính toán phải đi phường binh khí một lần.

Hiện tại bây giờ võ kỹ chưa luyện tập gì hết, nhỡ gặp mấy con yêu thú luyện
huyết kỳ hoặc luyện tủy kỳ trở lên thì có nước tác giả nghỉ viết luôn.

Muốn mua theo một cái vũ khí sắc bén phòng thân.

Đi đến trung tâm trấn, đây là lần đầu từ lúc xuyên qua tới giờ được đi ra
ngoài đây.

Đi thêm vài bước nữa, trước mặt Hạ Thiên Từ bây giờ là một tiệm bán binh khí
tên là" Điên đảo quán".

Đi vào bên trong quán bán các loại binh khí dành cho tu sĩ, từ phàm khí đến
bảo khí các loại. Còn về linh khí và trân linh khí thì không có.

Một nơi khỉ ho cò gáy như vậy làm sao sẽ có bán linh khí cùng trân linh khí.

Nếu bán thì cũng một hồi cướp đoạt rồi, nó đã thuộc về hàng hiếm ở đây.

Nhìn các loại binh khí xung quanh, kiếm có, đao có, thương có,....

Hạ Thiên Từ không biết mình ưa thích cái gì cả, đối với những thứ này hắn
chẳng có một tia hứng thú nào cả.

Và lúc trước hắn toàn cầm xô với xẻng đi phụ hồ thôi, những thứ đao kiếm vân
vân hắn chỉ thấy trên phim ảnh mà thôi.

Đang ngẩn ngơ, bối rối của Đông nhi thời điểm thì từ đâu vang lên một giọng
nói:" Công tử ơi công tử, xin chào công tử ta là Đại Ngôn. Công tử đến đây mua
binh khí sao, vậy thì chúc mừng công tử rồi. Vì đây là một sự lựa chọn sáng
suốt nhất rồi. Điên đảo quán của chúng ta có bán tất cả binh khí nha, muốn gì
có đó nha. "

"Công tử à......"

"Công tử ơi......."

Hạ Thiên Từ giật mình kinh hãi nhìn cái máy ghi âm công suất lớn này.

Chỉ thấy trước mắt, một người đàn ông vừa mập vừa lùn. Đầu trọc hai mái, thân
hình cao khoảng mét năm, không thấy cái cổ đâu cả, chỉ thấy hai con mắt đang
híp lại cùng cặp môi Hô Ly Gút thao thao bất tuyệt.

Chưa kịp định thần lại thì con hàng này tuôn tiếp một hồi cải lương:" Công tử
đừng có lo mà, vũ khí nơi này là tốt nhất trấn rồi. Giá cả cũng là hợp tình
hợp lý nhất rồi. Một cái một nghìn mua hai cái thì khuyến mãi lấy giá hữu nghị
hai nghìn."

Nhìn thằng mập trước mặt, hắn hận không thể đưa hắn gặp Thánh chửi Linda của
Việt Nam solo xem một phát.

Hạ xuống cảm xúc, Hạ Thiên Từ bình thản trả lời:" Ta tới mua binh khí, chỉ là
chưa thấy binh khí tiện tay mà thôi."

Đánh giá Hạ Thiên Từ đứng trước mặt, trên người mặt một bộ đồ trắng, làn da
trắng trẻo, Đại Ngôn suy đoán chắc là người trẻ tuổi của những gia tộc trong
trấn ra ngoài lịch lãm đây.

Híp mắt lại, thầm nghĩ những tên như thế này là dễ lừa nhất, nói vài câu là bị
ăn đến không còn cái quần rồi.

Trên mặt lộ rõ vẻ tham lam, hắn biết cơ hội tới rồi.

Không chần chừ nữa, liền dẫn Hạ Thiên Từ đến cuối góc quán, lấy ra một đống
sắt, khuôn mặt nghiêm nghị hẳn, hùng hồn nói:" Xin giới thiệu với công tử, đây
là thứ vũ khí lấy từ Đại Hồ sâm lâm. Chúng ta phải dùng sức chín trâu hai bò
mới lấy được về đến đây. Đó là vũ khí của một đại năng giả từng sử dụng, mạnh
mẽ vô địch, một chơi một trăm, pro, vip,........."

"Nhìn công tử ngọc thụ lâm chấn khang, anh tuấn tiêu sái,........"

" Công tử võ công cái thế, đẹp trai soái ca,....."

Đại Ngôn càng nói càng hăng, khí thế dữ dội sử dụng vuốt mông đại pháp thành
thạo đến lô hỏa thuần thanh.

Hạ Thiên Từ không khỏi cảm thán" Năm trăm anh em đa cấp ở Việt Nam đang chờ
chú kìa, còn chần chừ gì nữa mà còn ở đây hả chú".

Thầm nghĩ nếu đem con hàng này về Việt Nam đi bán đồ bò cùng chửi lộn mướn thì
sợ gì không có đất dụng võ.

Cầm trên tay đống sắt, kiểm tra thoáng một phát thì thấy đây là một cái bao
tay kim loại khắc lên những hoa văn kỳ lạ bị che dấu bởi lớp rỉ sét dày, ở cổ
tay gắn vào một cọng dây xích dài ba mét hơn, cuối cọng dây xích là một con
dao có tám lưỡi giống như mũi khoan, được ngậm bởi một cái đầu rồng đang há
mồm.

Tuy là bề ngoài đã rỉ sét, nhưng vẫn không che dấu được sự tinh xảo của món đồ
chơi này. Dường như bên dưới lớp rỉ sét, Hạ Thiên Từ mơ hồ nhìn thấy một màu
tử kim lấp lánh.

Đột nhiên, trong đầu óc hắn truyền tới một đoàn xa lạ hình ảnh. Một người xa
xa bị đông đảo người khác bao vây tấn công. Người kia trên tay cầm xích sắt tử
kim, một mình chống lại cả đám người. Nhưng dưới sự vây công của đám người,
người đó tự bạo thân thể đồng quy vu tận với đám người.

Tới đây, hắn hoảng hồn khiếp vía một phen, sau lưng ướt đẫm mồ hôi rồi thì bên
tai vang lên giọng nói của Đại Ngôn:" Công tử, thế nào? Vừa ý chứ, ta nói rồi
đây là vũ khí của siêu cấp đại năng,........"

" Công tử ngọc thụ lâm chấn huy, ......"

" Công tử......."

" Công tử......."

"Thôi, ngươi im ngay, im gấp gãy, im liền. Ngươi không biết khi ngươi nói thì
lực sát thương rất lớn sao?" Tỉnh lại, Hạ Thiên Từ hít nhăn mặt nói.

Cầm trong tay món đồ chơi, một cỗ cảm giác thân thiết, quen thuộc không nói
nên lời, làm cho Hạ Thiên Từ không nỡ buông tay.

Tuy không hiểu sao lúc nãy rơi vào những hình ảnh đó nhưng hắn biết thứ này
không hề tầm thường.

Thầm nghĩ đến đây, món đồ chơi này hắn muốn rồi.

"Ra giá đi, chỉ cần không quá đắt thì ta hốt luôn." Hạ Thiên Từ trên tay vẫn
còn cầm bao tay xích sắt quay lại nói với Đại Ngôn.

Nghe Hạ Thiên Từ nói vậy, Đại Ngôn mừng rỡ trong lòng tự kỷ nghĩ"cá mắc câu
rồi, tại anh đẹp trai phong lưu như thế lày thì bị anh cảm động cũng đúng
thôi."

"Không đắt đâu, một nghìn kim tệ là được rồi"Đại Ngôn mở miệng.

Thấy Hạ Thiên Từ chần chừ, sợ hắn đổi ý không mua nữa, Đại Ngôn vội thêm câu
nữa:" Khuyến mãi thêm một món vũ khí phàm giai trung phẩm thế nào."

Một bên Hạ Thiên Từ thì cũng sợ nếu trả giá xuống thì Đại Ngôn con hàng này
đổi ý. Nghĩ dù sao cũng có thêm một cây hạ phẩm vũ khí hắn liền đồng ý móc ra
một ngàn kim tệ đưa cho Đại Ngôn.

Sau đó chọn một cái dao ngắn là trung phẩm phàm khí, bỏ hai thứ vào túi trữ
vật Hạ Thiên Từ liền phắn hướng về Đại Hồ sâm lâm đi tới.

"Trong Điên đảo quán, Đại ngôn cười to" Ha ha, không nghĩ tới bỏ ra năm mươi
kim tệ mua cái đống sắt vụn của một tên Tụ linh cảnh nhặt được mà lại lời chín
trăm kim tệ, bọn con cháu trong gia tộc đúng là ngu mà hé hé".

Nhưng hắn đâu biết rằng cái sự tích hắn kể thao thao bất tuyệt kia là có thật.

Căn bản đó không phải là một đống săt vụn mà chính là Tiên thiên linh khí của
vị đại năng giả trong mồm hắn kia. Chẳng qua là Khí linh đã không còn mà thôi.

Và vô tình, hắn đã cung cấp một cái vũ khí mà sau này sẽ hủy thiên diệt địa
kia.

Xong chương 9. Mệt mỏi. Mai ta sẽ về quê nên nếu khỏe ta quất c10. Còn mệt thì
thôi hẹn mọi người t7 cn đi.

Mọi người ủng hộ like fb coment và thank ở cuồi chương là được rồi.

Đó cũng là động lực cho ta cố gắng nhiều hơn.

Cảm ơn mọi người.


Lạc Thần - Chương #9