Xung Đột


Người đăng: ngocdeptrai22041998

"Bỏ mịa rồi, mình đã rất nhẹ nhàng và tình cảm rồi mà sao vẫn bị phát hiện
nhỉ, muốn yên ổn cũng khó, cuộc đời là những niềm đau mà, aiz"

Sửng sốt trong giây lát, Hạ Thiên Từ thở dài một hơi nghĩ thầm.

"A há há, chào hai đại ca, đây là nhầm lẫn lớn rồi, hai người cứ làm việc của
mình đi, không cần quan tâm đến tiểu nhân vật như ta đâu, ta chỉ là cơn mưa
ngang qua mà thôi, ta té ngay và luôn đây." Quay lưng đối diện với hai kẻ Hạ
Lương, khuôn mặt Hạ Thiên Từ cười mà như muốn khóc, khoát tay nói.

" Quay lại đây, không có chuyện nhầm lẫn gì ở đây hết, tiêu chí của bọn ta là
"già không bỏ nhỏ không tha" cho nên thà cướp nhầm còn hơn bỏ sót, lại đây
nhanh đi". Tên Hạ Lương không quan tâm tới mấy lời ba hoa của Hạ Thiên Từ,
trực tiếp vẫy tay bá đạo ra lệnh kêu hắn quay lại.

"Ai da, ta thật đau bụng quá, lúc nãy mới ăn mấy ký ổi nên bây giờ đau bụng
quá, thôi ta đi trước có gì gặp lại sau nha." Hạ Thiên Từ nhăn mặt, hai tay ôm
bụng giả bộ kiếm cớ chuồn.

"Đừng có xạo...xạo xạo, ta bảo lăn lại đây nhanh lên, nói thêm câu nữa thì nứu
ơi ở lại răng đi nhé." Hạ Lương tối sầm mặt chỉ tay quát lớn.

Biết không thể trốn tránh được nữa rồi, Hạ Thiên Từ nội tâm bừng bừng nóng
giận.

Thầm nghĩ một điều nhịn là chín điều nhục, bây giờ không nhịn thì nữa thì đối
đầu luôn.

"Hừ, Hạ Thiên Từ ta là cỡ nào anh dũng chí khí, sao có thể chấp nhận hai con
kiến hôi này làm bẩn đi lòng tự tôn được, phải đánh".

Nghĩ vậy, Hạ Thiên Từ bình thản bước tới trước mặt hai tên Hạ Lương.

"Ngươi vừa mới tới nên không biết luật ở đây, để ta nói cho mà biết, khu ba
này thuộc quyền quản lý của Hạ Bộ ca, là người đứng thứ năm trong top mạnh
nhất ngoại viện, mỗi người các ngươi đều phải nộp một nữa tài nguyên được phát
để đổi lấy sự bình yên, còn nếu không thì, hừ hừ." Nhìn Hạ Thiên Từ đứng trước
mặt, tên lùn giảng một chút luật rừng cho hắn biết.

"Nếu bây giờ ta không đưa thì sao, hai người các ngươi sẽ làm cái gì ta?" Hạ
Thiên Từ khoanh tay, ánh mắt đầy ý giễu cợt nhìn hai con hàng nói.

"Hử, nếu vậy thì thử xem tay bọn ta cứng hay đầu của ngươi cứng, bây giờ ngươi
có giao ra hay không, không thì đừng trách bọn ta đánh cho thành khuôn mặt
đáng thương." Hạ Lương một bên không nói gì, khuôn mặt trầm ngâm, chỉ có thằng
lùn là hùng hổ chỉ tay quát lớn.

" Xem ra hai thằng bay ăn hiếp người yếu riết thành quen rồi, để ta cho bọn
ngươi biết người nào nên người nào không nên chạm vào" Hạ Thiên Từ ánh mắt sắc
mà không bén, giọng nói đầy lạnh lẽo.

"Ngươi nói vậy là ý gì, ngươi muốn một mình đánh hai chúng ta sao, đừng có suy
nghĩ trẻ con nữa."Lúc này, Hạ Lương một bên mở miệng, giọng nói tràn ngập
khinh thường.

Hắn nghĩ Hạ Thiên Từ cũng chẳng khác gì bọn trẻ khác.

Dù là thiên tài đi nữa thì cũng chỉ tầm luyện tạng sơ kỳ trung kỳ mà thôi, hắn
dù gì cũng đã là luyện tạng hậu kỳ còn Hạ Hùng cũng là luyện tạng trung kỳ
rồi, cho dù vượt cấp thì sao, chẳng lẽ chiến thắng được hai người bọn hắn sao,
buồn cười.

" Vậy thì chiến đi, như vậy không phải là nhanh nhất sao."

"Tiềm long xuất hải"

Trong lòng tràn ngập chiến ý, Hạ Thiên Từ vận Du long bộ pháp, Tiềm long xuất
hải gào thét tốc độ đấm tới tên lùn.

"Á đù, nó đánh thật."

Cả hai đều giật mình, không nghĩ Hạ Thiên Từ nói vậy mà chơi thiệt.

"Hạ Hùng cẩn thận, tên này có chút cổ quái". Hạ Lương híp mắt nhắc nhở tên
lùn, hắn cũng đánh qua không ít trận chiến, nhìn thấy Hạ Thiên Từ vận Du long
bộ pháp liền cảm thấy bất thường.

"Hừ, lo lắng gì chứ, để đó ta lo, không quá ba chiêu anh cho nó lên đĩa".

"Bá Hổ quyền"

Hừ lạnh một tiếng, tên lùn có tên Hạ Hùng nhanh tay thi triển một chiêu Bá Hổ
quyền, Hoàng cấp thượng phẩm võ kỹ.

Một quyền đối một quyền, lúc xảy ra va chạm, Hạ Hùng cảm thấy không ổn, định
thu tay lại nhưng không kịp, chỉ thấy Hạ Thiên Từ nở một nụ cười làm hắn lạnh
cả sống lưng.

"Bùm"

"Oa"

Sau pha va chạm, Hạ Hùng bị một quyền chấn bay hai mét, phun ra một ngụm máu,
cánh tay đau đớn nằm trên mặt đất.

Còn Hạ Thiên Từ thì đứng im tại chỗ, lông tóc không tổn thương gì cả, chỉ thấy
khí thế toát ra càng mạnh mẽ.

"Hạ Hùng!!"

"Cẩn thận, hắn rất mạnh, ta không phải là đối thủ của hắn."

Chật vật nằm dưới đất, Hạ Hùng cố gượng dậy nói với Hạ Lương.

"Tới lượt ngươi rồi, nhanh nhanh chiến rồi nghỉ nào, ta rất bận đấy có biết
không hả." Ngáp dài một hơi, Hạ Thiên Từ uể oải nói với Hạ Lương.

"Hừ, Hạ Hùng không phải đối thủ của ngươi nhưng ta thì không chắc, xem chiêu."

"Phong ảnh cước"

Nhìn thấy thái độ của Hạ Thiên Từ giống như miệt thị một kẻ yếu kém.

Hạ Lương giận dữ nhảy cao đá tới, Phong ảnh cước, một chiêu cước pháp Hoàng
cấp thượng phẩm.

Tốc độ như chớp, cước bộ xé gió, thế công từ trên cao mãnh liệt ập xuống.

"Xì, chỉ là ba trò mèo cào mà thôi, ta đây không coi vào đâu."

Khinh thường nói một câu, Hạ Thiên Từ thong dong xuất quyền đối ứng.

"Kháng long hữu hối"

Quyền cước giao thoa lẫn nhau.

"Bành"

Bảy phần lực tung ra, Hạ Lương chỉ cảm thấy chân mình đau nhói. Sau đó mất
thăng bằng lảo đảo rơi xuống.

Chưa kịp ổn định thân thể thì một quyền tiếp theo của Hạ Thiên Từ ập nhanh
đến.

"Bốp"

Không kịp phản ứng, một quyền ba phần lực đấm ngay vào cái mõm của Hạ Lương.

Ăn một quyền chính diện, Hạ Lương chỉ thấy trời đất quay cuồng, trong miệng
liền rơi ra mấy cái răng kèm theo máu huyết lẫn lộn.

Chưa dừng lại ở đó, Hạ Thiên Từ không để hắn té ngã, tay trái liền túm cổ áo
Hạ Lương, vận sức tung đấm liên hoàn vào bụng cùng mặt.

"Này thì dám mắng Từ gia này"

"Này thì đòi cướp Từ gia.."

"Này thì đòi đánh hỏng khuôn mặt đẹp trai của ta này"

"........"

Hạ Thiên Từ vừa chửi vừa đánh, căn bản không cho Hạ Lương kịp thốt ra lời nào.

Đánh đến khi mỏi tay, Hạ Thiên Từ mới thả ra, mà lúc này Hạ Lương cũng bất
tỉnh, cả người như đống bùn nhão, mặt mũi sưng vù lên, đây mới chính là khuôn
mặt đáng thương đúng nghĩa.

"Hô, thật là quá sướng tay, lâu rồi mới đánh đã tay như vậy, mà công nhận da
mặt thằng này cứng thật". Thở ra một hơi, Hạ Thiên Từ xoa xoa nắm tay, vẻ mặt
sảng khoái nhận xét.

Một bên Hạ Hùng nghe vậy sắc mặt liền tái xanh cảm thấy kinh dị, vẻ mặt cười
không nổi khóc không xong, trong bụng mắng chửi Hạ Thiên Từ:"

"Con mẹ nó thằng này thật quá ác, đánh con người ta sống dở chết dở luôn rồi
còn không sướng tay được à, may là mình nằm đây nãy giờ, nếu không thì..."
thầm nghĩ tới đây, Hạ Hùng nuốt nước miếng rùng mình.

"Này, đừng có nằm đó giả chết nữa, mau đứng dậy ta có việc cần hỏi các ngươi
đây." Hạ Thiên Từ nhìn Hạ Hùng đang nằm trên đất lạnh lùng nói.

"Ngươi, ngươi chán sống rồi, bọn ta là người của Hạ Bộ ca, ngươi dám động đến
bọn ta, Hạ Bộ ca sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hạ Hùng nằm trên mặt đất gượng
gạo ngồi dậy, gân cổ lên quát.

"Ta cóc cần biết Hạ Bộ là thằng méo nào, nếu hắn tới tìm ta thì ta cũng không
ngại mà nồng hậu đón tiếp hắn, còn bây giờ làm chủ ở đây là ta, còn giở giọng
đó với ta thì kết cục của ngươi còn thảm hơn cả hắn nữa có biết không." Chỉ
tay vào Hạ Lương đang nằm một đống thù lù, Hạ Thiên Từ sắc mặt âm trầm, trên
người tỏa ra khí thế chấn nhiếp tâm linh, Hạ Hùng cuồng ngạo nói.

Nghe Hạ Thiên Từ khí thế trấn áp, lời nói có vẻ không phải là giả, thật sự Hạ
Lương là tấm gương đây, nghĩ đến mà run, Hạ Hùng liền im lặng.

"Hạ Bộ là tên nào, thực lực ra sao...nguơi nói toàn bộ ta nghe một chút. Rõ
ràng mạch lạc ra, không thì hậu quả ngươi cũng biết rồi đấy." Hạ Thiên Từ lạnh
lùng ra lệnh, giọng nói uy hiếp rõ ràng.

Hạ Hùng lúc này trong lòng bất mãn, thầm mắng mười tám đời tổ tông của Hạ
Thiên Từ rồi. Nhưng nghĩ thĩ nghĩ vậy thôi chứ vẫn ngoan ngoãn nói ra.

Sau một hồi nghe Hạ Hùng miêu tả về tên Hạ Bộ này. Hạ Thiên Từ biết được ngoại
viện cũng chia làm mạnh yếu khác nhau. Tên Hạ Bộ này là cháu của ngũ trưởng
lão, tư chất cũng tầm thường, tốn bao nhiêu tài nguyên mà mười sáu tuổi cũng
chỉ có luyện huyết trung kỳ mà thôi, bình thường ỷ thế hống hách ngang ngược,
làm bao chuyện xấu, kết bè kết đảng đi trấn lột tài nguyên của các thành viên
mới không có chỗ dựa như Hạ Thiên Từ.

Vì hắn là cháu của ngũ trưởng lão, cho nên không ai dám chống lại cả, mấy
người đứng lên chống lại đều bị hắn dùng mọi cách áp chế hãm hại, căn bản là
không coi ai ra gì.

"Hừ, chỉ là một tên con ông cháu cha chuyên đi ăn hiếp người khác mà thôi,
cuộc đời ta ghét nhất cái thể loại này đây. Đụng phải ta thì coi như ngươi hết
thời rồi." Khinh thường hừ lạnh, Hạ Thiên Từ trong lòng quyết định đối đầu với
tên Hạ Bộ này rồi.

"Được rồi, bây giờ giao hết túi trữ vật ra đây rồi mang hắn phắn đi, từ nay
đừng để ta thấy mặt các ngươi nữa, nếu không thì gặp một lần ta đánh một lần,
rõ chưa." Bản chất đạo tặc bây giờ lại trỗi dậy, Hạ Thiên Từ không phải là kẻ
thấy lợi mà không đớp. Thầm nghĩ hai tên này trấn lột chắc cũng được kha khá,
quả béo bở này làm sao hắn bỏ qua cho được.

"Ngươi, người ngươi đã đánh rồi mà túi trữ vật ngươi cũng lấy, ngươi không
biết đắc tội với Hạ Bộ ca sẽ nhận kết cục thê thảm ra sao à." Hạ Hùng nghe tới
Hạ Thiên Từ đòi lấy túi trữ vật liền tức giận quát lớn, bọn hắn đã trấn lột
của nhiều thành viên ở đây rồi, chỉ cần đem về giao nộp cho Hạ Bộ là xong. Mà
bây giờ Hạ Thiên Từ đòi mang đi thì hai bọn hắn biết ăn nói làm sao với Hạ Bộ.

"Ta nói rồi, ta cóc cần biết Hạ Bộ là con khỉ khô nào, chỉ cần hắn động đến ta
thì ta không ngại đập bẹp hắn, tới một thằng ta thịt một thằng, tới hai thằng
ta thịt một đôi." Hạ Thiên Từ bĩu môi không thèm để ý đến lời nói Hạ Hùng,
giọng nói kiêu căng hết sức đáp.

Không chờ Hạ Hùng giao nộp túi trữ vật, Hạ Thiên Từ nhanh chóng lục soát lấy
hết.

Một bên Hạ Hùng bất mãn, trong lòng khóc không ra nước mắt, nhưng cũng không
dám phản kháng.

Hắn chỉ còn trông cậy vào Hạ Bộ đến giải quyết vụ này mà thôi.

•~~~•

Hết c32.

Cầu vote 10*, thank & Kim Phiếu.

Mn ủng hộ nhé.

Cảm ơn mn.

Chúc mn đọc truyện vui vẻ.


Lạc Thần - Chương #32