Gặp Chuyện Bất Bình.


Người đăng: ngocdeptrai22041998

Rời khỏi võ kỹ các, Hạ Thiên Từ tâm tình sung sướng, đi một mạch về ngoại
viện.

Bây giờ hắn muốn nghiên cứu kĩ càng một hồi Liệt tinh xích ảo diệu.

Mấy phút sau, về tới nơi thì trời cũng đã chiều tà, khoảng ít phút nữa thì màn
đêm sẽ bao trùm tất cả.

Lúc này, cả gia tộc đều đã lên đèn, đứng trước dãy phòng.

Hạ Thiên Từ to mắt ngạc nhiên, cả mười căn phòng đều sáng trưng, mơ hồ còn
thấy thoáng qua những bóng người di chuyển.

Quan trọng là căn phòng của hắn, từ lúc đi ra ngoài tới giờ hắn đã thắp đèn
đuốc gì đâu.

Vậy mà bây giờ trong phòng đã có người vào rồi.

"Oắt đờ heo, kẻ nào hết thương gia đình mà dám cướp phòng của Từ gia đây."

Trong bụng nổi lên một cổ tức giận mắng thầm.

Nén xuống lửa giận, Hạ Thiên Từ đi nhanh tới đẩy cửa bước vào.

"Kẻ nào, kẻ nào ở không rững mỡ dám vào phòng của ta."

Trong phòng, Hạ Thiên Từ nhìn thấy một cô gái trẻ, trên người mặc một bộ đồ
giản dị, cột tóc đuôi gà, đang quay lưng dọn dẹp cái giường của hắn.

"A, chào, chào công tử, ta..ta là người hầu tới đây để dọn dẹp ạ." Cô gái giật
mình quay lưng lại, vẻ mặt có chút sợ hãi, hay tay nắm chặt miếng giẻ lau, cúi
gầm mặt ấp úng nói ra.

"Đệch, ngươi là người hầu sao? Ta đâu nhớ mình có gọi người hầu nhỉ." Hạ Thiên
Từ tay rờ rờ cằm khó hiểu nói.

"Đây, đây là quyền lợi của các thành viên ở ngoại viện, ta...ta được phân làm
dọn dẹp căn phòng này ạ." Cô gái vẫn không dám ngẩng đầu, giọng nói ti tí phát
ra.

"Ồ vậy sao? Làm ta cứ tưởng kẻ nào chiếm đoạt phòng của ta chứ, ngươi tên gì
vậy, ta là Hạ Thiên Từ, cho ta xin lỗi vì chuyện lúc nãy nhé." Hạ Thiên Từ nhẹ
nhõm, khuôn mặt tươi cười bắt chuyện.

"Ta là tiểu Linh, là người hầu được phân làm việc ở đây." Nghe Hạ Thiên Từ nói
vậy, tiểu Linh trong lòng bớt sợ hãi, ngẩng mặt lên đáp lời hắn.

Trông thấy khuôn mặt tiểu Linh, cô chỉ là một đứa trẻ tầm tuổi Hạ Thiên Từ mà
thôi, khuôn mặt trắng trẻo non nớt, đôi mắt đen long lanh như pha lê, cái mũi
cùng đôi môi nhỏ nhắn rất đáng yêu.

"Ừm, ta biết rồi, cảm ơn đã dọn dẹp giúp ta, có việc gì cần thì tới tìm ta,
bây giờ cô có thể đi về

rồi, ta muốn nghỉ ngơi một lát." Hạ Thiên Từ gật đầu cảm ơn, phất tay nhẹ
nhàng nói.

" Vâng ạ, vậy chào công tử, ta đi đây." Gấp gáp trả lời, tiểu Linh đóng cửa
nhanh chóng rời đi.

Bên trong phòng lúc này chỉ con một mình Hạ Thiên Từ, vội vã ngồi trên giường,
hắn lấy ra Liệt tinh xích, huyền cấp hạ phẩm võ kỹ mà mình có được lúc chiều.

Liên tục xem đi xem lại suốt hai canh giờ, về cơ bản hắn đã nắm giữ được cách
thức thi triển ra sao rồi, còn về tinh túy trong chiêu thức thì hắn vẫn mù mờ.

Võ kỹ thì phải thực hành, chỉ dùng lý thuyết thì cho dù ngộ tính cao tới đâu
cũng không thành công được.

Điều thiếu nhất bây giờ của hắn là luyện tập bằng vũ khí, chỉ có như vậy hắn
mới nắm bắt được phần cốt lõi của chiêu thức.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là phải cần một món vũ khí mới, bây giờ hắn không thể nào
đem Ma long Toái thiên thủ bày ra tập luyện võ kỹ được, như thế chẳng khác nào
tự đâm đầu vào chỗ chết, ngày nay Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, hắn
không có dại dột mà ngu dốt như vậy.

"Phải nhanh chóng đi làm một cái vũ khí giống Ma long toái thiên mới được"
Thầm nghĩ mai này phải sớm kiếm một cái giống với Ma long Toái thiên để dùng
thay thế.

Dẹp phần vũ khí qua một bên, Hạ Thiên Từ lại bắt đầu chú tâm vào Liệt Tinh
xích, hai mắt chăm chú đọc mãi tới khuya.

..........

Sáng hôm sau, chỉ mới tầm sáu giờ, nhưng những dãy nhà ở ngoại viện đều trở
nên rầm rộ.

Sáng nay là lúc tất cả thành viên ở ngoại viện đều tập trung ở diễn võ trường
nhận lương đầu tháng.

Ai nấy đều háo hức chờ mong, trong lòng hồi hộp nôn nao, có nhiều người thì
bắt thành cặp hoặc thành nhóm đi chung với nhau.

Như thế sẽ đỡ bỡ ngỡ cùng lo lắng hơn, dù sao đây là ngày đầu tiên gặp gỡ đông
đảo người cùng thế hệ, điều này cũng khó tránh khỏi.

Khoảng mười lăm phút sau, trên diễn võ trường đã tập trung toàn bộ thành viên
ở ngoại viện.

Mười khu xếp thành hàng ngay ngắn, Hạ Thiên Từ cũng đứng vào một hàng thuộc
khu ba.

Xung quanh toàn là người đồng trang lứa, gái có, trai có, bê đê chắc cũng có
nốt.

Bên cạnh khu bốn, Hạ Thiên Từ cũng nhìn thấy Hạ Nam đang đứng nói chuyện với
một kẻ khác.

Cử chỉ trông có vẻ khép nép, vâng vâng dạ dạ.

"Ồ, mới đây mà đã có đại ca rồi sao, tên này cũng nhanh đó chứ, không giống
với tính cách ít nói của hắn cho lắm nhỉ, haiz, tùy hoàn cảnh mà tính cách con
người cũng đều có thể thay đổi được." Thở dài, Hạ Thiên Từ nội tâm cảm thán.

"Tất cả im lặng trật tự nào"

Lúc này, một giọng nói trên đài vang lên, tuy không lớn nhưng rất có sức chấn
nhiếp.

Toàn trường liền trở nên yên tĩnh không một tiếng động.

" Xin giới thiệu một chút, ta là Hạ Cương, trưởng lão thứ hai của gia tộc, hôm
nay là lần đầu tiên các ngươi nhận tài nguyên tu luyện, cũng chính thức ghi
tên vào gia tộc, vì vậy ta có vài lời muốn nói." Một lão già đứng trên chắp
tay sau lưng nói, tuy già nhưng giọng nói rất lớn, bên dưới đều nghe thấy rõ
ràng.

Nhìn một vòng bên dưới đám người Hạ Thiên Từ, vị nhị trưởng lão tiếp tục nói.

"Các ngươi từ nay đã là một thành viên trong gia tộc, đã đến nơi đây, các
ngươi không còn là mình của ngày trước nữa, ở đây, ai cũng phải cố gắng tu
luyện, cứ nửa năm gia tộc sẽ kiểm tra tu vi các ngươi một lần, nếu như ai dậm
chân tại chỗ thì sẽ bi trục xuất về chi thứ, các ngươi hiểu chứ".

"Hiểu" Bên dưới đồng loạt trả lời.

"Tốt lắm, về phần tài nguyên gia tộc sẽ phát một lượng nhất định cho các ngươi
trong một thời gian, một tháng hai lần. Về phần võ kỹ cùng công pháp, các
ngươi sẽ được chọn một bản công pháp huyền cấp hạ phẩm trong võ kỹ các, còn về
võ kỹ, bọn ngươi phải làm những nhiệm vụ trong gia tộc lấy điểm cống hiến, sau
đó mới dùng để đổi lấy võ kỹ hoặc côg pháp cao cấp hơn, có thể nhận nhiệm vụ ở
Nhiệm vụ đường, tới đó sẽ có người hướng dẫn, các ngươi nghe rõ chưa". Hạ
Cương nhấn mạnh từng câu, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, làm đám trẻ bên dưới
chưa kịp mừng thì đã trở nên lo lắng hơn.

"Được rồi, sau đây từng người nghe tên rồi bước lên nhận phụ cấp tu luyện."

"Hạ Uy."

"Hạ Tư"

"......."

"Hạ Thiên Từ"

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, bây giờ cũng tới lượt Hạ Thiên Từ.

Cầm trong tay phụ cấp trở về, Hạ Thiên Từ nhìn thấy có mười lăm viên đan dược
nhỏ bằng đầu đũa, cùng với ba nghìn kim tệ.

Mười lăm viên đan dược này chính là Thanh linh đan, cấp một thượng phẩm đan
dược, chuyên dùng cho tu sĩ từ luyện huyết kỳ trở xuống, có tác dụng hỗ trợ
rèn luyện, tăng khả năng đột phá, đến khi đột phá luyện tủy thì sẽ được cấp
loại đan dược khác cao cấp hơn.

Còn về kim tệ thì một tháng mọi thành viên được cấp ba nghìn kim tệ, còn việc
dùng vào việc gì thì do tự mình làm chủ, cũng có thể lấy mua vũ khí hoặc đan
dược trợ giúp tu luyện chẳng hạn.

Sau khi nhận được phụ cấp, Hạ Thiên Từ rời khỏi diễn võ trường quay về ngoại
viện.

Đến trước khu ba ngoại viện, Hạ Thiên Từ nhìn thấy hai tên đứng chặn lại một
người trẻ tuổi ở cửa phòng số mười.

Một kẻ thì cao khoảng mét sáu, người mặc bộ đồ đen, khuôn mặt hình tam giác
cùng cái mũi két nhọn hoắc đang đứng khoanh tay.

Tên còn lại thì hơi lùn, không mập không ốm, đầu bù xù, áo thì hở ngực, quần
thì giống cái quần què, một phong cách rất Sơn Tùng.

Người bị chặn là một người trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Hạ Thiên Từ. Đầu để tóc
ngắn, da trắng môi hồng, nhìn tựa tựa con gái vậy.

"Khu này là do Hạ Lương ta làm chủ xị, khôn hồn thì giao ra một nữa tài nguyên
nhận được ra đây, không thì.., hừ, đôi mắt cậu bầm đen đấy hiểu không." Kẻ tự
xưng là Hạ Lương trầm mặt, giọng nói đầy uy hiếp nói.

"Các ngươi, đều là huynh đệ trong gia tộc với nhau, tại sao lại trấn lột của
ta" Tên cừu non nớt chỉ tay hỏi hai tên Hạ Lương.

"Huynh đệ cái củ chuối, ở đây mạnh được yếu thua, bọn ta tới sớm hơn ngươi một
năm, ma mới phải nghe theo ma cũ, chỉ lấy một nửa đã là may mắn cho ngươi rồi,
còn không biết điều thì đừng trách chúng ta." Tên lùn nhổ một bãi nước bọt,
khuôn mặt dữ tợn hù dọa.

"Ngươi...,"Tên nhỏ tuổi nghẹn họng không biết nói sao, hắn cũng không ngờ
trong gia tộc lại xảy ra dịch vụ trấn lột này.

Thấy Hạ Thiên Từ đứng nhìn đằng xa, hai mắt liền nhìn qua với vẻ tuyệt vọng
như muốn hét lên:" Chu mi nga."

" Đậu, cha mi ngu thì có, thằng này tính kéo theo mình à, tuy ta thích làm
việc thiện lắm, nhưng bây giờ đoàn kết là chết chùm nha mày, bỏ mịa mi đi" Hạ
Thiên Từ mắng thầm một tiếng, không thèm quan tâm yên lặng bước vào phòng của
mình.

Lúc chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì bên đó vang lên tiếng gọi của tổ quốc:" Ê ê,
cái anh nhỏ này, thiên đường mở lối anh không đi, địa ngục khong cửa anh chạy
vào, đã đến đây rồi thì mình cùng nhau bàn chuyện đời sống một chút nào người
anh em.

•~~~•

Hết c31.

Mong mọi người ủng hộ.

Cảm ơn mn.

Chúc mn đọc truyện vui vẻ.


Lạc Thần - Chương #31