Con Người Ta Rất Tốt


Người đăng: ngocdeptrai22041998

Sáng hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa xuất đầu lộ diện, những
hạt sương sớm còn động trên những chiếc lá, Đại Hồ sâm lâm còn trong tĩnh
lặng.

Hạ Thiên Từ bây giờ đã thức dậy, sau khi thực hiện chín động tác thể dục phát
triển chung cùng một bài thể dục nhịp điệu, hắn đang chuẩn bị sẵn sàng xâm
nhập vào trung tâm Đại Hồ sâm lâm.

Trên người mặc một chiếc áo màu lục, bên trong lót một cái áo giáp mỏng bằng
da của Bích Hoa xà, khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt chói sáng tinh quang, cùng
khuôn mặt soái ca đang chuẩn bị mọi thứ để lên đường.

Rời khỏi hang động, sử dụng Du long bộ pháp đã vào tiểu thành, Hạ Thiên Từ
chạy với tốc độ thật nhanh hướng về phía trung tâm Đại Hồ sâm lâm mà đi.

Vượt qua những mảnh rừng, những địa hình hiểm hóc, trên đường gặp phải một số
yêu thú như:" xuyên sơn giáp hoặc yêu nguyệt lang" đều là yêu thú cấp bốn thực
lực tương đương luyện tạng kỳ tu sĩ. Không khó khăn mấy, bọn chúng đều bị Hạ
Thiên Từ chém giết dễ dàng.

Tuy là không có yêu đan, nhưng thịt thì Hạ Thiên Từ không có tha.

Bởi vì trong thịt chứa nhiều linh khí, rất bổ đối với tu sĩ, nên hắn cắt một
ít đem theo.

Tiến sâu vào khoảng bảy cây số nữa, lúc này, Hạ Thiên Từ đang ngồi trên một
thân cây cao lớn. Mặt trời cũng đã lên cao, khoảng mười giờ Việt Nam. Vì lúc
sáng trải qua chém giết yêu thú trên đường, nên lúc này có hơi mệt mỏi.

Im lặng vận Hỗn nguyên long công hấp thu thiên địa linh khí phục hồi thể lực,
bỗng nhiên từ xa phát ra những âm thanh ồn ào.

"Rống"

"Ầm ầm"

"A, a, cứu ta"

Những tiếng động liên tục phát ra, cùng tiếng đổ ngã của cây cối.

Tò mò không biết chuyện gì xảy ra, Hạ Thiên Từ liền ngưng vận công, dùng Du
long bộ theo hướng đó chạy tới.

"Súc sinh chết đi"

"Xử đẹp nó đi anh em ơi"

Núp trong một bụi cây gần đó, Hạ Thiên Từ nhìn thấy một đoàn gồm mười người
mặc áo đen đang vây đánh một con gấu lớn.

Trên mặt đất đã có hai tên nằm một đống như chó chết rồi.

Quan sát tình hình đang xảy ra, Hạ Thiên Từ nhận ra bọn này là người của Hắc
phượng bang.

Thầm nghĩ không chỉ có lão nhị và lão tam mà còn cả những người khác nữa. Như
vậy cái dị tượng này càng làm hắn hứng thú hơn nữa.

Còn con gấu thì có bộ lông xám dày, trên lông có những đường vân trắng, Hạ
Thiên Từ liền biết đó là Ô vân hùng, yêu thú cấp bốn.

Qua màu lông cùng độ trưởng thành, Hạ Thiên Từ đoán ra thực lực con gấu này
tương đương luyện huyết kỳ trung kì đỉnh cao.

Còn bên đám người Hắc phượng bang cao nhất cũng là luyện tạng kỳ đỉnh phong mà
thôi.

Vì vậy mà trông bọn hắn có vẻ chật vật hơn Ô vân hùng, nhưng lợi thế về số
đông, hắn biết con gấu không trụ được bao lâu nữa.

" Anh em xông lên chém chết nó trả thù cho huynh đệ chúng ta" một tên luyện
tạng đỉnh phong hô to, nhìn qua bộ dáng cao lớn, khuôn mặt có phần dữ tợn, Hạ
Thiên Từ đoán đây là tên đầu sỏ rồi.

"Lên,...."

"Thanh thủy kiếm pháp, chém"

"A", một tên luyện tạng trung kỳ bị ăn một tát vào ngực, máu me be bét văng
ra.

" Lão bát", một tên trong số đó nắm tay nâng đầu, đỏ mắt gọi.

"Đệ, đệ thăng trước đây, các huynh ở lại mạnh khỏe" nằm dưới đất, lão bát rưng
rưng nước mắt áp dụng định luật hấp hối nhìn thằng đang đỡ hắn, nói tiếp:" Lão
tứ, trước khi chết đệ có chuyện muốn nói với huynh."

"Ừ, đệ nói đi ta nghe" lão tứ gật đầu đáp.

"Vâng, hai ngày trước đệ lỡ phịch vợ huynh rồi, mong huynh đừng giận đệ nhé,
khụ khụ" lão bát ho ra máu miễn cưỡng noi ra.

" Á đù, vậy thì huynh cũng không dấu đệ nữa, cả tháng này huynh cũng nện vợ
của đệ rồi, và bây giờ huynh cảm thấy điều đó là đúng đắn. Đệ yên tâm mà lên
đường, vợ đệ đã có ta lo, sẽ không buồn đau gì cả đâu" lão từ một mặt nghiêm
nghị, nghĩa khí an ủi lão bát.

" Đệch" lão bát nghe xong chỉ nói được một từ rồi ra đi như chelsi.

Bảy người một gấu đại chiến dữ dội, Hạ Thiên Từ núp lùm bên trong nở nụ cười
gian xảo, híp mắt lại. Anh em cũng biết nó nghĩ gì rồi đấy.

Sau hai canh giờ chém giết ác liệt, hai bên cũng ngừng lại, thi thể Ô vân hùng
nằm dưới đất chết rồi, đám người còn lại cũng chỉ là bốn người.

Dựa lưng vào nhau thở hổn hển, trên mặt tái xanh như đít nhái tái như đít cu.

Bơi vì mất sức sau khi chiến đấu khốc liệt với Ô vân hùng.

" Cuối cùng cũng xong, da thịt con gấu này thật

chắc chắn, mà nó lại thiêu đốt máu huyết trở nên điên cuồng, phải tổn thất sáu
người anh em mới giết chết nó được, haiz." Thở dài, tên lão đại nói với đàn
em.

" Lão đại bớt đau buồn, các huynh đệ hi sinh cũng vì chúng ta, điều quan trọng
là bây giờ ta nên đi kiểm tra bên trong, không thể để các anh em hi sinh vô
ích được" một tên khoảng hai mươi tuổi, da trắng, mũi cao, mặt góc cạnh, coa
vài phần suất ca nói ra.

" Lão thập nói đúng lắm, bây giờ nên an táng các huynh đệ đã chết, đem xác con
gấu này làm nệm lót cho họ đi" lão đại suy nghĩ rồi phân phó.

" Ấy ấy, mấy chú đi đâu mà vội mà vàng mà vấp phải cứt mà quàng phải phân.
Boss chính còn ở đây cơ mà"

Bỗng một tiếng nói đàn ông xuất hiện, làm vỡ tình cảnh thê lương này.

Một người từ trong bụi cây đi ra, trên mặt nở một nụ cười gian xảo như Vi Tiểu
Bảo, đó là Hạ Thiên Từ.

Cái kèo thơm này sao hắn bỏ qua được, đây là mật Ô vân hùng nha, cùng với thịt
gấu tràn đầy linh khí. Đây đều là tài nguyên chứ gì, ngu sao không bem.

Bầu không khí chợt căng như dây đàn.

Bốn tên nhìn nhau rồi lại nhìn sang Hạ Thiên Từ, trong ánh mắt thoáng ngạc
nhiên, trong bụng thầm đánh giá hắn.

" Không bình thường, một tên trẻ tuổi như hắn vào được tận đây mà không sao,
không biết thiên tài gia tộc nào cho ra lịch luyện"

Bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Từ, tên đầu sỏ đứng dậy ôm quyền nói, trong giọng kèm
theo uy hiếp:" Người huynh đệ, đùa vậy không có vui đâu, ta thấy ngươi từ đâu
về đó đi, cẩn thận kẻo hưởng dương sớm."

"A, cũng không có gì, con người ta vốn thích làm việc thiện, thấy các ngươi
săn bắn động vật trái phép nên muốn báo công an, à nhầm, hốt các ngươi. Tiện
thể giúp mấy huynh đệ các ngươi đoàn tụ luôn ấy mà. Haiz, con người ta sao mà
thật tốt bụng nàm thao" Hạ Thiên Từ thở dài, sắc mặt không hổ thẹn cảm thán
con người mình.

Nói xong cũng lấy ra Ma long toái thiên thủ đeo vào, cầm toái thiên quấn kín
cánh tay phải.

" ha ha, các ngươi nghe thấy gì không, con mẹ nó một thằng nhóc cầm một đống
sắt vụn muốn đi làm việc tốt, muốn hù chết người không đền mạng à" tên lão đại
cười to nói với đàn em.

"Ha ha, không biết ngươi là người gia tộc nào, nhưng chọc tới Hắc phượng bang
thì sai lầm rồi, lúc chết thì đừng hỏi sao nước biển lại mặn." Lão thập cười
toe toét nhìn Hạ Thiên Từ nói ra.

" Vậy sao, vậy thì quất nhau thôi, ta cũng muốn xem Hắc phượng bang mạnh cỡ
nào đây, ăn Từ gia một quyền, Tiềm long xuất hải." Dứt lời, vận Du long bộ
pháp, Long quyền thức thứ nhất gào thét đánh về phía lão đại.

"Hừ, chỉ là một tên oắt không biết sống chết mà thôi. Thanh thủy kiếm pháp,
lưu thủy hành vân, chém" hừ lạnh một tiếng, lão đại vung kiếm ra chiêu, chém
về cánh tay Hạ Thiên Từ.

"Keng"

" Không xong, bỏ mẹ rồi" sau khi va chạm, đây là ý niệm xuất hiện trong đầu
của hắn.

Không như dự kiến, khi lưỡi kiếm chém vào, không những tay không đứt, mà ngược
lại thanh kiếm bảo khí hạ phẩm của lão đại đã vỡ nát rồi.

Không suy nghĩ nhiều, hắn muốn lui lại gọi đàn em hỗ trợ. Nhưng không để lão
đại thực hiện, Hạ Thiên Từ nhanh chóng xuất quyền, thức thứ hai Long quyền.

"Kháng long hữu hối"

Quyền đầu tiên mang bảy phần lực hai nghìn bốn trăm cân, gào thét xoắn vào
ngực.

" Răng rắc"

Tiếng xương vỡ vang lên chói tai.

Không dừng lại, quyền tiếp theo ba phần lực một nghìn cân nối đuôi mà đến, lần
này là vào tim.

"Hự" "Phụt"

Phun ra một ngụm máu, lão đại văng ngược ra ngoài, nằm trên mặt đất bất động.

Dường như trước khi chết muốn nói gì đó nhưng không thành, tác biết đó là"
chạy đi".

"Không thể"

" Lão.., lão đại chết sao"

Nhìn dưới đất là thân thể lão đại, ba thằng còn lại không tin vào mắt mình.

Thực lực của lão đại ba thằng đều biết rõ, tuy trải qua chém giết Ô vân hùng
nhưng xử đẹp con hàng này vẫn dư xăng chứ.

Nào có chuyện bị nghiền ép như vậy, đây là hack à, trong bụng ba thằng thầm
hỏi:" Mày có quan hệ gì với thằng Saitama à".

Tâm tình lúc này rơi vào tuyệt vọng, nuốt nước miếng, cố gắng ngẩng đầu nhìn
Hạ Thiên Từ.

Hạ Thiên Từ cũng đứng cười nhìn bọn hắn.

Mà bây giờ trong mắt bọn hắn đây không phải là một tên nhóc mười bốn mười lăm
tuổi, mà là một tên ác ma, nụ cười thần chết đây chứ đâu bà con.

" Ngươi, ngươi là thằng méo nào, tại sao muốn giết chúng ta,chúng ta động chạm
tới nồi cơm điện nhà ngươi sao" lão thập run rẩy lẩy bẩy hỏi.

" Ta là ai thì khi nào gia nhập đội ngũ bán muối thì hãy hỏi lão nhị cùng lão
tam ấy, còn vì sao thì không phải ta đã nói rồi sao, con người ta rất thích
làm việc thiện, haiz." Hạ Thiên Từ mặt dày đại pháp thi triển thở dài, trầm tư
một chút rồi oán trách nói tiếp.

" Sao lại nghi ngờ lòng tốt của ta như vậy, đúng là con người, làm việc xấu
thì ai cũng chửi bới này nọ, làm việc tốt thì soi mói, nghi ngờ, đời là vậy
đấy."

" Việc tốt? Thích làm việc thiện? Cái công phu mặt dày của thằng này có lẽ đã
vô địch thiên hạ rồi, phải tu luyện bao lâu mới thâm hậu như vậy đây?" Trong
lòng ba thằng mắng to Hạ Thiên Từ không biết xấu hổ.

" Thôi lên đường nào mấy chú, đừng để huynh đệ đợi lâu, làm hỏng tấm lòng
thiện của ta, Bá Vương long thân mở." Dứt lời, Hạ Thiên Từ thi triển toàn bộ
thủ đoạn, nhào tới ba người.

Sau một phút, trên mặt đất lại xuất hiện thêm ba cái xác.

Không tốn nhiều công sức, ba tên này đều là luyện tạng kỳ trung kỳ đỉnh mà
thôi, Hạ Thiên Từ chỉ là đơn giản như đang giỡn vậy.

Lục soát một hồi cơ thể bọn chúng, Hạ Thiên Từ tìm thấy một ít kim tệ cùng với
một cái lệnh bài khắc hình đầu phượng màu đen.

Không quan tâm hắn vứt luôn cái lệnh bài đi, chạy lại xác Ô vân hùng. Đây mới
là mục đích chính của hắn, giết chết đám người Hắc phượng bang chỉ là tiện tay
mà thôi.

Cắt hai tay cùng lấy ra túi mật Ô vân hùng bỏ vào túi trữ vật, Hạ Thiên Từ
liền phóng mất dạng vào rừng. Chỉ để lại một bãi chiến trường hỗn độn.

•~~~~~~•

Xong chương 18.

Nếu yêu thích truyện mn hãy ủng hộ ta bằng cách vote 10* cùng cảm ơn ở cuối
chương là được.

Còn ai có lòng thì like fb hoặc ném cho ta cái Kim Phiếu thì ta cảm ơn.

Đó chính là động lực để ta cố gắng ra chương nhanh hơn để phục vụ mn.

Cảm ơn mọi người.

Chúc mn đọc truyện vui vẻ.


Lạc Thần - Chương #18