Chú Thật Là Tin Người


Người đăng: ngocdeptrai22041998

Lúc này đây, Hạ Thiên Từ trên mặt đã có chút tái nhợt. Vừa mới sử dụng "Xuyên
thiên" không lâu, bại giờ lại tái sử dụng một lần nữa. Thể lực tổn hao hết bảy
phần rồi, chỉ còn lại ba phần mà thôi.

"Hộc" "Hộc".

Hạ Thiên Từ thở từng đợt thở dốc, mồ hôi ướt đẫm cả người, cánh tay phải run
run cầm dây xích( toái thiên), ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía lão
tam.

Giờ đây, đang ngồi bệt xuống đất, cả người run cầm cập, mặt cắt không còn hột
máu, sợ hãi nhìn Hạ Thiên Từ như một con quái vật.

Hắn bây giờ đã biết mình căn bản đã chọc trúng phải tên sát tinh rồi, một
chiêu thịt lão nhị, phải biết lão nhị thực lực cũng là tương đương vói hắn đó,
vậy cũng có nghĩa là Hạ Thiên Từ một chiêu đó cũng đưa hắn lên bàn thờ ngắm gà
khỏa thân rồi.

Con người ai mà chẳng sợ chết, sống được thì ai mà muốn chết, giờ này con mẹ
nó huynh đệ gì nữa, giữ cái mạng mới là quốc sách hàng đầu.

Tình hình như vậy, trong cái ngu nó lại ló thêm cái ngu hơn, lão tam cắn răng,
uy hiếp Hạ Thiên Từ:" Thằng nồi kia, ta chính là người của Hắc phượng bang
đây, ngươi không được hốt ta, nếu không đừng trách đông đảo anh em Hắc phượng
bang dùng điện thoại quấy rối ngươi, à không, dùng dao truy sát ngươi."

Nhìn con hàng trước mặt đang sợ vãi đái ra quần, Hạ Thiên Từ không quan tâm
Hắc phượng hắc gà gì hết, âm thầm vận Hỗn nguyên long công khôi phục sức lực.
Đánh ra chiêu " Xuyên thiên" thứ hai đã có phần miễn cưỡng rồi.

Muốn thi triển lần cuối phải chờ thời gian phục hồi, mà lúc này là lúc tốt
nhất, tranh thủ câu giờ hết mức có thể nào.

" Ngươi rất có tố chất của một thằng ngu, ngươi thấy lão nhị huynh đệ của
ngươi sao, thấy ta rất sợ cái bang gì đó của ngươi sao, nói ra mục đít của các
ngươi đi, nếu không thì đừng trách ta, tên kia ta có thể giết như giết gà thì
ngươi cũng có thể như thế, không tin ngươi có thể thử."

Quát lớn, Hạ Thiên Từ cố hù dọa cho lão tam lý trí bất ổn, từ đó mình sẽ nắm
thế chủ động, điều khiển tình cuộc.

Nghe Hạ Thiên Từ hét lớn, lão tam càng run mạnh hơn, làm ta liên tưởng đến cái
máy đầm đất, biết không thể dùng danh tiếng của Hắc phượng bang uy hiếp được
Hạ Thiên Từ rồi, nhưng thấy hắn hỏi mục đích của hai huynh đệ. Lão tam vui
mừng còn hơn cha mẹ đội mồ sống lại, thầm nghĩ:" cơ hội đây rồi!"

"Công tử à, nếu như ta nói toàn bộ ra thì ngươi có thể thả ta một con đường
không. Ta hứa không chút dấu diếm lừa gạt công tử ngươi đâu, dù chỉ là một
chút xíu cũng không?"

Lão tam bây giờ xưng hô với Hạ Thiên Từ cũng đổi thành công tử luôn rồi, không
phải là thằng nhóc khốn lạn nữa, đùa à, nhỡ nó phật ý nó xiên cho một phát thì
thôi rồi, mạng mình là do mình nắm giữ, trừ phi là hết thương gia đình rồi,
lão tam trong lòng suy nghĩ.(mạng hắn là ta nắm chứ nhỉ, kkk)

Nghe lão tam mặt mày hớn hở, trong giọng có vẻ quy thuận, Hạ Thiên Từ không
khỏi cảm thấy buồn cười, mới nãy còn hổ báo trường mẫu giáo, bây giờ lại thành
như thế này. Đúng là đời, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Vì mạng sống, vì tiền,
mà con người ta có thể bất chấp tất cả. Lòng tự tôn? Sĩ diện? Lòng tốt?

"Haizzz,"

Hạ Thiên Từ thở dài, quên đi, nơi này thực lực là luật, yếu thì phải tuân theo
luật của kẻ mạnh thôi.

Vui vẻ nhìn con hàng trước mặt, Hạ Thiên Từ cũng nổi lên hứng thú, khoanh tay
chậm rãi nói:" Ồ, được thôi, ta cũng rất muốn nghe đây, nếu ngươi nói ra thứ
có thể đổi được mạng của ngươi thì cứ nói, ta sẽ căn cứ vào đó mà phát lương,
nhầm, suy xét tha ngươi. Dù sao ta cũng là fan của đội hỏa tiễn nên ưa chuộng
hòa bình thế giới, không thích sát sinh cho lắm."

Nghe Hạ Thiên Từ bản mặt một mảnh đàng hoàng, công chính liêm trực nói ra, lão
tam trong lòng phẫn nộ:" Yêu hòa bình thế giới? Không thích sát sinh? Con mẹ
ngươi bớt xạo nồi đi, có thằng ngu mới tin được mày. Mày mà như thế thì " Hình
ảnh đã không mang tính chất minh họa" mà là thật rồi.

Thấy lão tam vẻ mặt không tin tưởng, Hạ Thiên Từ lại bật mode thanh niên
nghiêm túc, nhẹ nhàng nói tiếp:" Đậu xanh ngươi cứ yên tâm mà tin tưởng ta đi,
ta Việt Nam nói là không làm, nhầm, làm, nói là làm, không bao giờ thất hứa
nhé. Không phải xoắn đâu chú."

"Đây rồi, mày làm tao chờ mãi câu này, rốt cuộc cũng yên tâm rồi."trong bụng
thở phào nhẹ nhõm, lão tam vui vẻ cười nói:"Ha ha, nào có không tin được đây,
ta biết công tử một lời nói ra mặt ta đầy nước miếng đây mà. Yên tâm, ta biết
gì sẽ nói ra hết, bảo đảm làm công tử mát lòng mát dạ mát cả con chim, quên,
con tim."

"Hô hô, thằng ngu này tin người vứt cả lòng" trong bụng Hạ Thiên Từ cười lạnh.

"Được rồi, bớt luyên thuyên, nói nhảm để mình ta được rồi, vào thẳng vấn đề
đi. Nói toàn bộ sự vật sự việc ta nghe xem, phải nói thật mà nói thiệt nha
mảy" Trầm mặt xuống, Hạ Thiên Từ quát lạnh.

Nhìn thấy vậy, lão tam thầm rên, con hàng này làm gì căng vậy, để trái tim ta
rộn ràng, dồn dập hẳn lên. Không nói nhiều nữa, lão tam nghiêm mặt nói ra:"
Công tử ngươi không biết đó thôi, ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa xưa
lắc xưa lơ, con mẹ nó xưa lâu lắm rồi, năm trăm năm trước ở đây từng có một
vật lạ rơi xuống, kinh động cả Lạc Thần quốc, cường giả khắp quốc tụ tập về
đây......"

"À vậy à.."

"Ừ vậy đó...."

"Nhưng khi các cương giả hóa nguyên, quy nguyên đi tới đều bị lôi điện đánh
chết, chỉ có một số phá không cảnh cùng lĩnh vực cảnh may mắn thoát ra, nhưng
tình cảnh chật vật thê thảm vô cùng..."

"Sau đó...."

"Ừ, rồi sao nữa....."

" Vì không ai vào được khu vực đó nên cũng chẳng ai biết trong đó có cái gì,
công tử biết đó, Đông Nam đại lục chưa thấy xuất hiện tẩy hồn cảnh, thông thần
cảnh. Làm sao lấy ai điều tra cái đó, từ đó nó đi vào quên lãng....."

" Vậy ý ngươi nói, cái hồ ở trung tâm Đại Hồ sâm lâm là do vật đó tạo nên? Và
tên Đại Hồ cũng từ đó mà ra? Hạ Thiên Từ thắc mắc hỏi.

"Đúng vậy, nhưng từ nhiều năm trước cái hồ đó đã bình thường rồi, không còn
lôi điện gì nữa, yêu thú cường đại thì nhiều lắm." Lão tam trả lời.

" Vậy nếu bình thường thì hai anh em ngươi vào đây làm gì?"

"

Đó mới là chính, bởi vì mười bốn ngày trước, ở đây dị tượng xuất hiện, một
người trong bang chúng ta tình cờ xuất hiện, Bang chủ nghi ngờ là có bảo vật
xuất hiện nên điều động chúng ta đi kiểm tra một vòng, nhưng vừa đi tới đây
thì gặp công tử ngươi nên..." lão tam ấp a ấp úng, không dám nhìn thẳng Hạ
Thiên Từ.

" Nên khi thấy Tử linh quả cùng Bích Hoa xà thật thơm bơ, mà ta thì trẻ người
non dạ, nên nảy sinh ý định cướp của ta chứ gì, hừ. Hạ Thiên Từ vẻ mặt tức
giận hừ một tiếng.

" A, công tử bớt giận, là do chúng ta nhất thời tham lam, có mắt như mù nên
không nhận ra đó là công tử, nếu biết công tử khủng như vậy thì cho ta mười
tám con ghẹ cũng không dám cướp, công tử đại nhân, quân tử không chấp tiểu
nhân như ta chứ." Lão tam hoảng sợ, hốt hoảng cầu xin tha thứ."

" Công tử, ta đã nói hết rồi, bây giờ ngươi để ta phắn được chưa, ta sẽ không
bao giờ để ngươi nhìn thấy mặt ta nữa đâu, chuyện hôm nay ta không thấy gì
hết, thật còn hơn ai nói Tùng Sơn là con trai luôn ấy chứa hì hì". Sợ Hạ Thiên
Từ không giữ lời, lão tam van xin, hứa điên cuồng.

" Được rồi, xem xét nãy giờ ngươi đều nói thật, về cái xảy ra dị tượng ta sẽ
đi, còn ngươi như đã hứa ta sẽ.." Hạ Thiên Từ ngập ngừng.

"Thả ta đi đúng không, haha, ta biết công tử ngươi mà, đẹp trai anh tuấn như
ngươi sao có thể lật lọng được, một lời nói ra mặt ta đầy nước miếng đây mà
haha" lão tam vui mừng, tiếp lời Hạ Thiên Từ.

"Ừ, ngươi có thể đi gặp ông bà rồi"

"Ha ha, cảm ơn công tử, ta đi đây, khoan, gặp ông bà? Cái oắt đờ heo? Công tử
ngươi là nói

đùa, lúc nãy ngươi hứa với ta rồi, người Việt Nam mà chơi kì vậy chú haha" Lão
tam cười khan, nhưng thầm hô không hay rồi.

"À, đúng là ta đã nói như vậy, nhưng mà người anh em, ta cũng lỡ hứa với lão
nhị là cho ngươi theo hắn luôn rồi, hắn không chịu được tịch mịch cô đơn trên
đường nha. Vì thế chú thông cảm cho ta, ta nói là sẽ làm, không thể thất hứa
được bác à. Như thế uy tín của ta sẽ bị ảnh hưởng, sau này sao ta làm ăn cho
được." Hạ Thiên Từ vẻ mặt bất đắc dĩ, một mảng ủy khuất khó xử nói ra.

" A cái đệch, lão nhị huynh chơi kì dậy huynh, méo có vui à nha. Ta còn muốn
xuất hiện lâu hơn mấy chương nữa đây nha."

" Công tử, ngươi hành hiệp trượng nghĩa, tài ba xuất chúng.,..."

" Công tử......"

Lão tam quỳ lạy cầu xin, mặt đã muốn khóc tới nơi rồi.

" Xịt tốp, ya mế tề, ở chương chín cũng có đứa nói vậy rồi. Mặc dù ta biết ta
còn hơn thế, nhưng xin chia buồn với chú, trách thì trách con tác kìa bác ta
không có tội, thế nhé lên đường thôi bác" Hạ Thiên Từ dứt khoát, vận Bá Vương
long thân, cơ thể từ đầu vận Hỗn nguyên long công tới giờ cũng phục hồi sáu
phần rồi.

Nâng lên Ma long toái thiên thủ, vận hết sức lực còn lại, lạnh lùng gầm nhẹ: "
Xuyên Thiên".

Toái thiên xoáy hết cỡ, lưỡi dao tám lưỡi hóa thành mũi khoan gào thét xuyên
thẳng tới.

"Khônggggg!"

Kinh hãi nhìn lưỡi dao xoắn tới, lão tam muốn di chuyển né đi, nhưng chợt thấy
cơ thể đã không nghe theo ý mình rồi.

"Phắc du mày nhé tác" vâng đây là ý nghĩ cuối cùng của lão tam.

Giống như lão nhị, lồng ngực bị xoáy nát, tạo thành một lỗ to rất ghê gớm.

Lão tam đã chết không nhắm mắt, không cam lòng, thật không cam lòng. Nếu biết
vậy thì sao phải chọc tới main làm gì, kk.

Lúc này đứng tại chỗ, Hạ Thiên Từ thở mạnh, hai chân khuỵu xuống, cánh tay
phải bây giờ hầu như tê liệt rồi, phải cần thời gian để khôi phục sau đó mới
hoạt động bình thường trở lại.

Thầm hô may mắn, đây đã là cực hạn mà hắn có thể thi triển " xuyên thiên" rồi.

Nếu bây giờ thằng tác tung ra một thằng nữa thì hắn phải bỏ lại Tử linh quả mà
chạy thôi.

Nhìn xuống cái xác hai huynh đệ lão nhị và lão tam. Hạ Thiên Từ không cảm thấy
kinh hãi, cũng không nhát tay khi giết chết bọn chúng. Không hiểu vì sao, tuy
là lần đầu giết người nhưng hắn cũng không ngạc nhiên lắm. Giống như là mình
thích thì mình thịt thôi vậy.

Rút kinh nghiệm từ chương trước, sợ tới đoạn ngon ăn con tác lại phá hỏng, Hạ
Thiên Từ cấp tốc đem Bích Hoa xà bỏ vào túi trữ vật, đi tới mỏm đã hái xuống
Tử linh quả luôn.

Cầm trên tay Tử linh quả, Hạ Thiên Từ cảm thấy là con gái thật tuyệt, ý nhầm,
cuộc đời thật tuyệt, thật ý nghĩa.

Thu dọn sạch sẽ bãi chiến trường, Hạ Thiên Từ chạy nhanh về hang động.

Bây giờ bảo vật đã có, súc động cầm trong tay Tử linh quả, bây giờ hắn muốn
nâng cao thực lực của mình lên, vì cái dị tượng phát sinh trong Đại Hồ hắn có
cảm giác là vì hắn mà xuất hiện vậy.

•~~~~~•

Bên trong hang động, Hạ Thiên Từ ngồi khoanh chân dưới chiếu. Trên tay là một
quả màu tím, chín mọng, chính là Tử linh quả phải trải qua hai trận chiến long
mồm lở móng mới tới tay.

•~~~~~~•

Hết chương 16.

Thật mệt và đã hoàn thành.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Nếu thích hãy ủng hộ = cách vote 10* và thank cuối chương là đủ.

Cảm ơn mọi người.


Lạc Thần - Chương #16