Người đăng: Thekiet752
Cũng chẳng biết là bao lâu, Âu Cơ choàng bửng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi
đầm đìa, hai tay khẽ run run, mơ hồ như nàng đang rất sợ hãi.
Chỉ vừa mới đây, nàng mơ thấy cảnh dân làng bị thảm sát, những tiếng khóc vang
trời, những giọt máu tươi bắn khắp nơi, ngày cả cha nàng, cũng mất mạng dưới
lưỡi đao ác quỷ của lũ người đeo mặt nạ, cảnh tượng khủng khiếp luôn luôn hiện
diện trong tâm trí bé nhỏ của nàng.
Sau một hồi bàng hoàng, nàng cố định thần, nhình quanh bốn phía, chỉ thấy đây
là một căn phòng bình thường, chiếc cửa sổ nho nhỏ hai cánh, trong phòng sắp
xếp rất đơn sơ nhưng vô cùng sạch sẽ, có một bộ bàn ghế được làm từ gỗ lim,
bên trên có đặt một bộ ấm chén, trong đó một cái chén đựng một chút ít nước
chè, hơi nóng thi thoảng bốc lên, dường như có người vừa ở đây.
Nàng khẽ hất chiếc chăn, rồi từ từ đứng dậy, trên đầu giường là một bức tranh
thủy mặc, nét bút thanh tao nhưng lại vô cùng uyển chuyển, nó vẽ cảnh một
người con gái ngắm nhìn hoàng hôn, nhưng không hiểu sao nàng lại trùng xuống
mỗi khi nhìn vào bức tranh đó. Âu Cơ nhìn căn phong một lần nữa, nó cũng chỉ
như bao căn phòng bình thường khác, nhưng ngay lúc này đây, nó không một tiếng
động, không một bóng người, bất chợt nàng lại có cảm giác cô đơn, bơ vơ đến lạ
kỳ.
Đúng lúc đó hình ảnh dân làng sống dưới thung lũng U Linh bị nhóm người lạ mặt
xuống tay thảm sát, nó đột nhiên lại ùa về, nàng nhìn xung quanh đâu đâu cũng
là máu, những tiếng khóc than văng vẳng trong tâm trí, nỗi kinh hoàng nó lại
đến khiến nàng tỏ ra sợ hãi vô cùng. Như một hành động tự vệ, nàng ngồi thụp
xuống, hai tay ôm đầu miệng liên tục lẩm bẩm:
- Không… dừng giết tôi… đừng… không… cha… nhị thúc... dừng…
Đầu óc nàng choáng vang, mọi vật bắt đầu xáo trộn, nàng thất thanh hét “Á” một
tiếng. Cái cảm giác ghê sợ nó từ từ tan biến, mồ hôi vừa mới khô đi, nhưng nay
lại toát ra đầm đìa. Nàng cố trấn tĩnh tinh thần, tự an ủi mình, rằng đây chỉ
là ảo giác, chúng không phải sự thật. Nàng từ từ mở mắt, vẫn căn phong ấy, mọi
thứ vẫn chẳng có gì thay đổi, cánh cửa lớn vẫn được khép hờ, không gian bỗng
chốc lại yên tĩnh một cách lạ kỳ, họa chăng chỉ có nàng là khác, khuôn mặt
xanh xao, hai mắt dường như không còn chút hồn phách, toàn thân run bần bật.
Nàng chăm chú nhìn cách cửa lớn, mơ hồ như muốn đẩy lùi cái cảm giác sợ hãi,
muốn xóa tan những cảnh tượng kinh hoàng trong đầu mình. Âu Cơ ngôi yên một
lát, bất giác trong lòng nảy sinh những suy nghĩ “Phải chăng đây là sức mạnh,
là ảo ảnh do Cửu Vỹ Thiên Hồ tạo ra trong quá trình phong ấn? Chừng đây là một
căn phòng nào đó trong Hàn Băng Thạch Thất mà mình chưa biết? Biết đâu chừng
khi mình bước ra khỏi căn phòng này, mọi việc lại trở về như bình thường, mọi
người đều làm việc cùng nhau, vui đùa cùng nhau, con ma thú vẫn bị phong ấn
dưới Hàn Băng Thạch Thất.”
Nàng chậm chạp đứng dậy, lại gần chiếc gường xỏ đôi giầy, rồi đi từng bước,
từng bước về phía cánh cửa. Qua khe cửa, những làn gió tươi mát ùa vào, mái
tóc bay bay, nếu là bình thường có lẽ nàng đã vươn vai hít một hơi thật sâu để
cảm nhận sự tươi mát của cơn gió ôn nhu, hiền dịu này. Nhưng ngay lúc này đây,
trong lòng nàng có vô vàn tâm sự, tuy mới chỉ là đứa trẻ lên mười, nhưng cái
cảnh tượng mang đầy sự khủng bố vẫn chiếm chọn tâm trí nàng, giờ đây nàng chỉ
hy vọng, đằng sau cánh cửa là tất cả mọi người, họ sẽ cười đùa, sẽ trêu nàng
là nhát gan hay bất kỳ một thứ gì đó, lúc ấy nàng sẽ vui vẻ đón nhận, sẽ không
tỏ ra nũng nịu hay chọc phá lung tung nữa. Hy vọng đó thôi thúc khiến nàng hạ
quyết tâm. Nàng dùng sức khẽ đẩy, kỳ lạ thay cánh cửa như được làm bằng sắt
thép, nàng không tài nào đẩy được nó, nàng nghiến răng dùng hết sức có thể cố
đẩy.
“Két” một âm thanh vang lên, cánh cửa phòng hé mở, ánh sáng ùa vào khiến nàng
phải lấy tay che lại, những tia nắng ấm áp chiếu lên khắp người, khiến nàng
cảm thấy thư thái vô cùng. Nàng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, mọi thứ đều
rất xa lạ nó chẳng hề có chút thân thuộc nào, cõi lòng nàng lại như bị rơi vào
một hố băng lạnh lẽo.
Phía ngoài cửa hoa viên be bé, có mấy cây tùng bách cành lá xum xuê, xung
quanh là muôn hoa đua nở, chính giữa là một hồ sen lung linh huyền ảo, những
làn sương trắng phủ khắp mặt hồ, điểm nhấn trong những làn sương trắng như
tuyết ấy chính là những bông sen màu hồng vô cùng diễm lệ. Phóng tầm mắt ra
xa, thấp thoáng những hòn đảo nổi trôi vô định, chúng được kết nối với nhau
bằng xích sắt, nó được mô phỏng theo hình một chiếc thang giây.
Bên trái có một ngôi đình lớn, được lợp bằng những viên ngói hài, dường như nó
đã tồn tại từ lâu, những viên ngói đã ngả sang màu nâu cổ kính, bốn góc được
trạm khắc hình rồng hết sức uy nghiêm. Âu Cơ bước những bước đi vô hồn, nàng
vừa đi vừa xem xét cảnh vật xung quanh, nơi đây cũng là chốn tiên cảnh của
trần gian, nhưng tiếc rằng hiện tại vì trong mình đang có vô vàn tâm sự, nào
đâu có hứng chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp nơi đây.
Âu Cơ lê đôi chân giá lạnh trên hành lang, thoáng chốc ngôi đình viện đã ở
ngay trước mặt. Nàng ngước mắt nhìn lên thì thấy một tấm bảng lấp lánh bảy sắc
cầu vồng, trong đó có ba chữ lớn “Hoàng Liên Đường”. Âu Cơ cũng chẳng biết
Hoàng Liên Đường là gì, và đây là đâu nàng muốn biết răng đây có phải là sự
thật, hay tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Đang miên man trong những suy nghĩ,
bông nhiên bên trong Hoàng Liên Đường vang lên một giọng nói trầm trầm:
- Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, thật không ngờ Thông Thiên Giáo
lại có thể… hừm.
Âu Cơ tò mò tiến lại gần cánh cửa sổ, khi nhìn vào thì nàng nhận thấy nơi đây
chính là nơi thờ cúng, bên trong khói hương nghi ngút, chính giữa có một cái
bàn thờ lớn, bên trên có rất nhiều bài vị, nhác qua cũng đến gần trăm. Phía
trước ban thờ có ba người, một số đó là Huyền Thanh Chân Nhân, nàng biết chân
nhân vì ngài đã đến thăm cha nàng và người dân U Linh rất nhiều lần, có một
người ăn mặc như Huyền Thanh Chân Nhân nhưng người này thì nàng không biết là
ai, nhưng có thể đứng ngang hàng với Huyền Thanh Chân Nhân tuyệt không thể là
người bình thường, còn một người nữa quay lưng về phía nàng cho nên nàng cũng
không thể nhận diện. Đúng lúc đó Huyền Thanh Chân Nhân lên tiếng:
- Thứ chúng nhắm có lẽ chính là Cửu Vỹ, nhưng không hiểu sao khi tiểu đệ đến
nơi đó thì hoàn toàn không thấy bóng dáng chúng đâu. Về lý mà nói, khi chúng
đã giải thoát cho ma thú, thì chúng phải ra sức phá hoại chúng ta phong ấn nó
lại. Nhưng đằng này…
Ông lão kia nghe thấy Huyền Thanh Chân Nhân nói vậy, thì ông cũng lên tiếng:
- Ma giáo hành động kỳ lạ, không thể dùng tâm lý bình thường để phán đoán
hành động của chúng.
Huyền Thanh Chân Nhân khẽ gật đầu, ngài nói:
- Tử Huyền sư huynh nói vậy cũng phải.
Người con trai đang quay lưng về phía Âu Cơ thấy vậy cũng lên tiếng:
- Tiểu điệt thiết nghĩ, việc cấp bách trước mắt chúng ta nên suy nghĩ về việc
của Âu Cơ thì hơn, cô bé ấy đã mê man suốt ba ngày ba đêm. Lại không biết cô
ấy có thể chịu được thứ đó trong người không.
Huyền Thanh Chân Nhân lên tiếng:
- Hồng Phong con đừng lo lắng, con bé vì không chịu được áp lực của ma thú
nên mới rơi vào tình trạng hôn mê sâu, ta đã điều khí giúp nón thiết nghĩ nó
sẽ sớm tỉnh lại. Còn về con ma thú, ta đã thi triển phong ấn, trước mắt thì
không có nguy hiểm gì.
Âu Cơ nghe thấy những lời ba người nói chuyện với nhau, nàng đã biết mọi
chuyện đều là sự thật, chúng không phải là giấc mơ, mọi người thật sự đã…
Những hình ảnh về người cha Đế Lai cùng thôn dân U Linh lại ùa về trong tâm
trí nàng, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nó thoáng đến rồi lại thoáng đi, như
một cơn ác mộng. Dường như Âu Cơ không muốn nghe những chuyện này, nàng rời
khỏi hành lang của Hoàng Liên Đường, tiến về phía hồ sen, nàng ngồi xuống.
Trời lúc này đã xế chiều ánh nắng miễn cưỡng tỏa ran những tia sáng yếu ớt,
chiếu lên từng chiếc cánh hạc bay chúng đang bay khắp nơi.
Nàng ngắn nhìn cảnh vật nơi đây sao nó yên bình đến thế, nó có chút gì đó
tương đồng với thung lũng U Linh. Phải là thung lũng U Linh của ngày trước,
cái ngày mà tiếng cười luôn luôn vang vọng, là lúc niềm hạnh phúc còn ngập
tràn, chứ không phải như lúc này nó đã tràn ngập chướng khí, thây chất đầy
đồng máu chảy thành sông, thậm chí đối với nàng U Linh bây giờ nó thật sự là
cơn ác mộng. Có lẽ việc một bé gái mười tuổi phải chứng kiến cảnh người thân
bị giết từng người từng người một, nó như một đòn giáng mạnh vào tâm thức của
nàng. Ở cái tuổi đáng lẽ ra phải được ăn, được hưởng niềm hạnh phúc khi đùa
vui cùng cha mẹ, nhưng từ giây phút này trở đi, chỉ còn mình nàng cô độc trên
thế gian.
Giọt nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã lăn trên đôi mi nhỏ bé, ánh mắt vô hồn,
nàng nhìn một cách ngây dại vào ánh mặt trời, nó đang ngả dần về phía tây.
Trong lòng co vô vàn tâm sự, nhưng không biết thổ lộ cùng ai, tuy muốn khóc,
nhưng lại không khóc thành lời.
- Muội tỉnh lại rồi sao?
Đang miên man trong suy nghĩ, Âu Cơ không hề biết Hồng Phong đứng từ phía sau
lúc nào không hay, chỉ đến khi y nên tiếng, nàng mới giật mình nhìn vể phía
sau nàng nói:
- Nơi đây là đâu?
Tiếng nói như thể không còn chút sức lực nào, Âu Cơ hỏi Hồng Phong, nhìn thấy
những giọt nước mắt, y cũng đoán ra phần nào tâm trạng của Âu Cơ, y lên tiếng:
- Nơi đây chính là Hoàng Liên Môn.
Ba chữ “Hoàng Liên Môn” vừa dứt, Âu Cơ một thoáng giật mình, nhưng gần như
ngay tức khắc nàng đã lấy lại khuôn mặt không chút biểu cảm, thật sự đến giây
phút này, cũng chẳng có việc gì khiến nàng ngạc nhiên cho được. Một suy nghĩ
bỗng nhiên lóe lên trong đầu Âu Cơ, nàng ngập ngừng lên tiếng hỏi:
- Cha… cha muội ông ấy… sao rồi?
Hồng Phong nghe thấy Âu Cơ hỏi đến Đế Lai Tiên Nhân, bất giác y cúi đầu, không
nói tiếng nào. Dường như đã có câu trả lời, nàng quay mặt đi, cố nén dòng nước
mắt, dù đã biết trước câu trả lời nhưng nàng vẫn không thể nào kìm hãm giọt
nước mắt chảy ra từ tận cõi lòng.
- Huynh cho muội hỏi một câu được không?
Bỗng nhiên, Âu Cơ lại lên tiếng, Hồng Phong nghe vậy, y cũng nói:
- Muội muốn hỏi điều gì?
Âu Cơ quay lại nhìn Hồng Phong, nhưng ánh mắt nàng giờ đây đã đanh thép, nó
không còn cái vẻ vui tươi như lần gặp đầu tiên, hay sự buồn bã khi biết tin Đế
Lai đã không còn, một cảm giác xa lạ bỗng khiến Hồng Phong chợt cảm thấy lo
sợ, đúng lúc ấy Âu Cơ lên tiếng:
- Huynh đến U Linh để làm gì?