- Kiếm Trận


Người đăng: Thekiet752

- Người nói sao?… con có thể?

Hồng Phong ngạc nhiên khi thấy sư phụ nó mình có đủ khả năng khống chế Cửu Vỹ.
Trong khi nó là con ma thú mạnh mẽ nhất chốn nhân gian, trên đời không quá
mười người có thể đối đầu trực tiếp với nó, ấy thế mà Huyền Thanh sư phụ nói
như thể ngài kỳ vọng vảo Hồng Phong vô cùng, lời nói chắc chắn, khuôn mặt cũng
chẳng hề có chút biểu cảm nào cho rằng ngài đang cợt nhả.

Hồng Phong liếc mắt nhìn con ma thú, bất giác y nắm chặt tay, đúng lúc đó
Huyền Thanh Chân Nhân lại lên tiếng:

- Nếu chỉ dựa vào sức người e rằng ngay cả ta cũng khó lòng áp chế được con
ma thú mạnh mẽ này.

Hồng Phong giật mình, y nghe trong lời nói của sư phụ, dường như ngài đang
giấu một bí mật gì đó, và chắc chắn nó có thể khống chế được con ma thú, giải
thoát cho Âu Cơ. Nghĩ vậy y không chần chừ hỏi:

- Sư phụ! Ý người là…?

Huyền Thanh Chân Nhân nhìn Hồng Phong rồi khẽ gật đầu, ngài cầm thanh tiên
kiếm Thất Tinh và thi triển tiên pháp khiến nó phân thân ra bảy thanh tiên
kiếm:

- Năm xưa khi ân sư Thanh Vân Đạo Nhân đoạn mệnh, ngài đã ủy thác trọng trách
bảo vệ phong ấn cho ta và Đế Lai Tiên Nhân. Lúc đó ta còn khá trẻ, vì sợ kẻ
thù tập kích bất ngờ cướp đi Cửu Vỹ, nên ta đã tạo ra một kết giới, rồi lại
nhờ linh khí của U Linh và tiên lực của thần kiếm Thất Tinh, bày thêm một trận
pháp.

Hồng Phong mơ màng suy nghĩ, dường như y đã từng nghe chuyện sư phụ bày trận
tại U Linh, nhưng nhất thời thì không tài nào nhớ nổi đó là trận pháp gì. Y
đưa mắt nhìn thần kiếm Thất Tinh:

- Thất Tinh Kiếm Trận.

Huyền Thanh mỉm cười, ngài phóng tầm mắt ra xa nhìn con ma thú đang tức giận,
nó cố dùng Ma Cẩu Hắc Ám bắn phá thung lũng U Linh:

- Con nói sai rồi, phải là Bát Tinh Kiếm Trận mới đúng.

Một vẻ vui tươi thoáng hiện lên trên mặt Hồng Phong, đúng lúc đó Huyền Thanh
Chân Nhân lại nói:

- Bát Tinh Kiếm Trận được bay theo Càn Khôn Bát Quái Trận, nó gồm tám quẻ
Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài mỗi quẻ lại tương ứng với một hệ
pháp trong thanh thần kiếm Thất Tinh chúng là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Băng
Phong, Lôi. Nhưng Thất Tinh lại thiếu mất hệ Lôi, cho nên cần dùng bảo kiếm
Thiên Lôi bổ trợ.

Hồng Phong suy nghĩ một lát y hỏi:

- Sư phụ! Vậy dùng cách nào để khởi động trận pháp?

Huyền Thanh dùng tiên pháp điều khiển bảy thanh thần kiếm lại gần Hồng Phong
và nói:

- Phía trên U Linh có tám mỏn đá lớn có màu đen, chúng phân bố các hướng khác
nhau, đó đều là những viên đá được kết nối với linh khí của U Linh. Con chỉ
cần cắm bảy thanh Thất Tinh và kiếm Thiên Lôi, mỗi phiến đá là một thanh tiên
kiếm, như vậy là được, phần còn lại để ta lo.

Hồng Phong nhận bảy thanh thần kiếm, y vội vàng ngự không lên phía trên, cố
tìm ra tám viên đá như lời sư phụ. Trong khi Hồng Phong ngự không, Cửu Vỹ đã
phát hiện luồng tiên khí do y để lộ, nó điên cuồng đuổi theo, giờ đây tốc độ
của nó đã nhanh hơn rất nhiều, thoáng chốc đã áp sát Hồng Phong.

Vì quá bất ngờ với tốc độ nhanh như điện của Cửu Vỹ, Hồng Phong thật sự rơi
vào tinh thế bị động, mặt y biến sắc, mồ hôi cũng vã như tắm. Ngay khi ma thú
áp sát một tia sáng cắt ngang không trung ở giữa Hồng Phong và Cửu Vỹ, nhờ vậy
mà ngăn cản được đợt tấn công của Cửu Vỹ, cùng lúc đó một âm thanh vang lên:

- Phách Không Trảm.

Dứt lời, luồng ánh sáng liên tiếp công kích Cửu Vỹ, tại vì Cửu Vỹ còn đang
trên không, nó chưa thể nào kiểm soát được cơ thể, chính vì lẽ đó Phách Không
Trảm có thể tự do tấn công, mà chẳng gặp chút trở ngại đáng kể nào từ Cửu Vỹ.

Đúng lúc đó, tám luồng tiên khí bắn thẳng lên trời, chúng phát ra từ tám
hướng, lại có màu sắc khác nhau. Hoàng Liên Phi Thiên Ấn dừng lại, ánh sáng mờ
dần, Huyền Thanh Chân Nhân đưa ánh mắt dò xét xung quanh, tới cột Khảm, ở
hương đông bắc, ngài nhận thấy có điều bất thường, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu,
kỳ lạ hơn dương như nó có thể di chuyển.


Lại nói về Hồng Phong, sau một lúc ngự không, y đã tìm thấy bảy viên đá như
lời sư phụ, nhưng y hoàn toàn không viên còn lại. Khi y ngự không qua hai vị
trí cách nhau xa nhất là Khảm, y nhận thấy, nơi đây chính là khu vực mà Cửu Vỹ
phá hủy kết giới. “Có lẽ phiến đá bị sức ép của Ma Cầu Hắc Ám nghiền nát” nghĩ
vậy, y liền bay xuống bên dưới. Quả đúng như suy đoán, đây chính là nơi dòng
linh khí di chuyển qua, dù cho mới bị sức ép nghiền nát, nhưng những thực vật
xung quanh vẫn mọc lên tươi tốt, khác xa so với cảnh tượng thảm khốc bên
ngoài.

Hồng Phong suy nghĩ một lát, y liền dùng bảo kiếm Thiên Lôi hấp thu linh khí
của thung lũng U Linh rồi lại dùng chính bản thân làm vật truyền dẫn linh khí.
Y dùng tiên kiếm Thiên Lôi phát ra một luồng sáng xuyên thấu trời xanh, ngay
sau đó lần lượt bảy luồng sức mạnh xuất hiện, chúng hội tụ và tạo ra một thanh
tiên kiếm màu xanh dương khổng lồ cắm thẳng xuống mặt đất ngay tại nơi Cửu Vỹ
đang đứng. Lớp ánh sáng của thanh kiếm ánh sáng, nó như một lớp kết giới khiến
cho Cửu Vỹ không thể nào có thể thoát ra bên ngoài.

Bên trong thanh tiên kiếm Cửu Vỹ chống cự không ngừng, nó liên tục tấn công
lên bề mặt thanh tiên kiếm, nhưng tuyệt nhiên những đòn tấn công bỗng trở lên
vô dụng, trước sức mạnh như dời non lấp biển của kiếm trận.

Huyền Thanh nhận thấy Hồng Phong đang cố gắng thay thế cho một viên linh
thạch, ngài biết cái sức ép mà Hồng Phong phải chịu nó ghê gớm đến mức nào. Để
những luồng linh khí đi qua, cũng như việc một người thường bị ngọn núi đè
nên, cái sức ép thật khó có thể diễn tả thành lời.

Gần như ngay lập tức Huyền Thanh Chân Nhân thi triển pháp ấn, ngay khi hoàn
tất, ngài hô lớn:

- Trói.

Bên trong trận pháp nhưng luồng tiên khí dần dần tụ hợp, chúng tạo ra vô số
những sợi xích trói Cửu Vỹ, khiến nó không thể nào cử động. nó không muốn bị
phong ấn một lần nữa, cho nên Cửu Vỹ ra sức chống cự, nó liền tạo một quả Ma
Cầu Hắc Ám, nhưng ngay khi chiêu thức đang được hình thành, chẳng biết từ đâu
xuất hiện một sợi xích quấn chặt miệng, khiến nó không tài nào có thế tiếp tục
tấn công.

Khi Cửu Vỹ đã hoàn toàn bị khống chế, nó nằm yên thi thoảng gầm gừ mấy tiếng.
Huyền Thanh liền bay tới trước mặt con ma thú, ngài liền thi triển một pháp
ấn. Ngay khi hoàn thanh hai ngón tay trỏ và giữa sáng lên, giữa trán Cửu Vỹ
cũng xuất hiện một hình thái cực, nhưng có vẻ nó rất yếu ớt, những tia sáng
phát ra chập chờn lúc có lúc không. Đúng lúc đó Huyền Thanh Chân Nhân hô lớn.

- Phá.

Phong ấn vốn là thứ gắn kết hai linh hồn của Cửu Vỹ và Âu Cơ lại với nhau, nên
khi được giải trừ, nguồn năng lượng của con mà thú được bộc lộ hoàn toàn, cơ
thể nó từ từ lớn dần lên, ánh mắt đỏ ngàu, nó cố gắng đứng lên, mơ hồ Bát Tinh
Kiếm Trận cũng khó lòng khống chế được Cửu Vỹ, khi nó đạt tới mười tầng sức
mạnh.

Bên ngoài Hồng Phong đang phải vật lộn với sức ép từ những luồng linh khí của
U Linh, bình thường vốn đã rất khó chịu, nhưng khi phong ấn bị phá, sức mạnh
của Cửu Vỹ tăng lên, buộc trận pháp cũng phải tăng sức mạnh theo mới mong có
thể giam cầm con đại ma thú không cho nó thoát khỏi kiếm trận. Nhưng thế cũng
đồng nghĩa với việc sức ép mà Hồng Phong phải chịu dần dần tăng lên. Dường như
đến lúc này nó đã vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, thất khiếu từ từ chảy
máu, cơ thể thì như bị kim châm lên từ mảng da miếng thịt khiến y đau dớn vô
cùng. Có vẻ Hồng Phong không thể chịu thêm một chút nào nữa, y từ từ buông bỏ
thanh kiếm Thiên Lôi. Bảo kiếm Thiên Lôi mất đi tiên lực, nó cũng như chủ nhân
từ từ rơi xuống mặt đất, Bát Tinh Kiếm Trận cũng chẳng khá hơn, bị mất quẻ
Khảm nó nhanh chóng tan biến, Cửu Vỹ nhờ vậy mà cũng thoát khỏi sự kìm chế của
kiếm trận.

May thay đúng lúc đó Huyền Thanh Chân Nhân đã hoàn thành pháp ấn, một hình
thái cực được ngài tạo ra, nó có rất giống với hình trên trán của Cửu Vỹ, ngài
hô lớn:

- Thái Cực Phong Tận.

Hình thái cực xoay liên hồi, nó từ từ chiếu thẳng vào trán của con ma thú,
ngay khi luồng tiên khí tiếp xúc Cửu Vỹ đã rống lên từng hồi, nhưng tiếng gào
thét của nó khiến không gian bên dưới U Linh một phen khốn đốn, từ đất đai
rung chuyển, đến cây cối bật gốc nhiều không đếm xuể, thậm chí đến Huyền Thanh
cũng cảm thấy đôi chút khó chịu.

Chính giữa trán của Cửu Vỹ, nơi hình thái cực tiếp xúc, xuất hiện một điểm
xoáy màu trắng, ánh sáng mà điểm xoáy tạo ra nó lấn áp những tia nắng yếu ớt
của hoàng hôn. Điểm xoáy nhanh chóng lan rộng, dần dần hấp thu Cửu Vỹ, chỉ một
lát sau con ma thú đã bị Thái Cực Phong Tận hấp thu hoàn toàn, giờ đây những
tiếng gầm rú của Cửu Vỹ đã biến mất, chỉ còn một điểm sáng từ từ yếu đi, lát
sau khi ánh sáng dịu dần, Âu Cơ từ từ xuất hiện tại tâm điểm của vòng xoáy.
Nhưng có điều thần thái của nàng không được tốt, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở
dồn dập, mơ hồ sau khi bị Cửu Vỹ khống chế, cơ thể nàng phải chịu một sức ép
vô hình nào đó. Ngoài ra trên trán, còn hiện hữu một hình thái cực, nhưng nó
mạnh mẽ khác hẳn cái vẻ yếu ớt trước đó, những tia sáng mang theo những luồng
sinh khí chứ không còn mang cái vẻ ảm đạm.

Ngay khi Âu Cơ xuất hiện, Huyền Thanh Chân Nhân đã thi triển pháp ấn, ngài hô
lớn:

- Khóa.

Ngay khi từ “khóa vừa dứt, hình thái cực trên trán Âu Cơ bỗng nhiên phát sáng
dữ dội, nhưng ngay sau đó ánh sáng liền biến mất. Âu Cơ dần dần tỉnh lại, nàng
he hé mắt trong sự mơ màng, nàng nhìn thấy một vị chân nhân, khuôn mặt điềm
tĩnh, khí thế trang nghiêm, tuy không giận nhưng uy vô cùng. Nàng khe khẽ lên
tiếng:

- Huyền… Th… anh… Chân… Nh… ân… cha… c.. on…

Lời nói chưa hết, nhưng do hậu quả của việc Cửu Vỹ khống chế, cơ thể Âu Cơ chỉ
là một sinh mệnh nhỏ nhỏ, tu vi không có làm sao thể chịu đựng. Vì bản thân đã
quá mệt mỏi, nên nàng đã thiếp đi, chìm sâu trong hôn mê. Huyền Thanh Chân
Nhân đỡ nàng, rồi điều khiển bảy thanh tiên khiếm Thất Tinh, tạo thành một
hàng ngang, vô hình chung chúng đã tạo thành một chiếc bè di chuyển trong
không trung. Huyền Thanh Chân Nhân dùng chiếc bè ấy, chở Hồng Phong đang mê
man bất tỉnh.

Ngài nhìn lại cảnh vật bên dưới thung lũng U Linh, giờ đây chỉ còn là đống
hoang tàn, không chút sự sống. Những vết tích còn sót lại sau trận chiến với
con đại ma thú vẫn còn chút dư ấm, những cột khói cao tận trời, những vết lồi
lõm trên mặt đất dường như muốn in sâu vào tâm trí Huyền Thanh Chân Nhân. Nơi
đây vốn là chốn yên bình bậc nhất, không ganh đua, không tranh đoạt, không có
thù hằn, mà chỉ có sự yêu thương của người dành cho người. Ấy thế mà sau một
trận chiến những gì sót lại chỉ là...

Huyền Thanh thở dài một cái, ngài hóa thành một tia sáng bay đi, để lại nơi
đây cái cảnh tượng hoang tàn đổ nát.

“Cạch” tiếng một hòn đá rơi giờ đây cũng có thể vang vọng khắp U Linh, bên
trên nơi hòn đá rơi xuống, Định Thiên Phong và Mạc Đỉnh Thiên đang ung dung
nhìn theo Huyền Thanh bay đi mất, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, chính nó
làm mất sự tĩnh lặng nơi đây:

- Đỉnh Thiên! Hắn mang theo vật chủ Cửu Vỹ đi rồi.

Người vừa nói chính là Định Thiên Phong, mặc dù để mất Cửu Vỹ, nhưng ông ta nó
với vẻ điềm đạm khác thường. Mạc Đỉnh Thiên cười cười:

- Cửu Vỹ là ma thú chí hung trong thiên hạ, ta không tin hắn có thể tìm ra
phương pháp khống chế được nguồn tà khí bất diệt ấy. Hơn thế chúng ta đã lấy
được thứ chúng ta cần, đi thôi.

Lời nói vừa dứt, hai người liền hóa thành hai làn khói đen biến mất một cách
đầy bí ẩn.


Lạc Thần Kỳ Hiệp - Chương #7