– Đêm Đen


Người đăng: Thekiet752

Từ thung lũng U Linh xuôi theo dòng sông Như Nguyệt khoảng hai trăm dặm, có
một ngọn núi xuyên thấu trời xanh. Quanh năm mây mù bảo phủ mơ hồ như nàng
tiên nữ dang cánh tay ngọc ngà vỗ về. Núi ấy có tên Hoàng Liên Sơn, ngọn núi
sừng sững giữa đất trời, phía bắc có một dòng sông lớn có tên Như Nguyệt, phía
nam có một thành quan trọng là Mê Linh, phía tây giáp núi Tản Viên phía đông
giáp biển chiếm cứ vị trí trọng yếu trong thiên hạ.

Dãy núi Hoàng Liên Sơn kéo dài liên tục hơn trăm dặm nhấp nhô trùng điệp, lại
có bẩy mươi hai lĩnh bốn mươi bốn núi. Trong số đó có ba ngọn núi cao nhất
quanh năm mây mù bao phủ. Ngày thường chỉ nhìn thấy mây trắng bảng lảng bay
quanh sườn núi, tuyệt nhiên không thể nhìn lên đỉnh, người đời ưu ái đặt cho
ba ngọn núi ấy cái tên Tam Thanh Sơn. Dãy núi Hoàng Liên Sơn có vô số rừng
rậm, có thác đổ lại có muôn loài sinh sống, quả là chốn tiên cảnh dưới trần
gian.

Trên Hoàng Liên Sơn đã tồn tại một môn phái có lịch sử hơn ngàn năm, đương
thời là đệ nhất môn phái thống lĩnh chính đạo hiện nay. Trải qua bao biến cố
Hoàng Liên Môn vẫn hiên ngang trước mọi thăng trầm, trước muôn vàn sóng gió
đổi thay, giờ đây nó đã trở thành một huyền thoại, một nơi tu tiên hằng mơ ước
của bao nhiêu người.

Tam Thanh Sơn của Hoàng Liên Môn gồm Ngọc Long Phong, Tiêu Diêu Phong và
Nguyệt Hà Phong. Ngọc Long Phong lầ chính chi chưởng môn Hoàng Liên Môn Tử
Huyền Chân Nhân sống tại tại đây. Chính điện có tên là Hoàng Long, phía trước
điện Hoàng Long là một khoảng sân rộng lớn nó được mây trắng bao phủ khi phóng
tầm mắt cũng chỉ thấy một màu trắng tinh khôi không chút bụi trần, kỳ thực nơi
đây quả là chốn thanh tao thoát tục. Nghe những môn nhân lâu năm, nơi đây
chính là Bạch Vân Hải. Phía sau hậu viện có một ngôi miếu nhỏ, được gọi là
Hoàng Liên Đường. Nơi đây chính là nơi cụng phụng các tiền bối có công với
thiên hạ, có công với Hoàng Liên Môn nơi đây hương khói nghi ngút. Khác xa vẻ
thanh tao tiên cảnh của Bạch Vân Hải, Hoàng Liên Đường khá thanh tịnh, thi
thoảng một hồi chuông ngân lên, càng khiến cảnh sắc nơi đây thêm phần nghiêm
trang.

Tử Huyền Chân Nhân có một sư đệ tên là Huyền Thanh Chân Nhân, người này tính
tình ôn hòa, ông ấy không quan tâm những cuộc phân tranh giữa chốn bụi trần.
Huyền Thanh Chân Nhân là bậc kỳ tài kiệt xuất trong thiên hạ, thường ngày ngài
tự giam mình trong Hoàng Liên Đường. Dường như ngài rất ít khi giao du với thế
giới bên ngoài, họa chăng chỉ có một số ít cố nhân trong chốn giang hồ. Huyền
Thanh Chân Nhân có một đệ tử, người này tính tình thuần phác thật thà, đã theo
hầu Huyền Thanh Chân Nhân trên dưới cũng trăm năm, nhưng nhìn qua người đó chỉ
vừa tầm hai mươi tuổi, người ấy có tên là Vũ Hồng Phong. Vốn trên đời có rất
nhiều người muốn bái Huyền Thanh Chân Nhân làm sư phụ, nhưng từ khi ngài trông
nom Hoàng Liên Đường tuyệt nhiên ngài không có ý tiếp nhận thêm đệ tử. Ngay cả
con gái của chưởng môn nhân Thanh Thanh cũng bị ngài cự tuyệt, dù cho nàng ta
tốn không biết bao nhiêu tâm huyết. Nhưng Huyền Thanh Chân Nhân không chút
động lòng ngài vẫn trơ như đá cứng như thép chẳng có ý nhận Thanh Thanh làm đệ
tử.

Huyền Thanh Chân Nhân là người thần thông quảng đại những tinh hoa trong Thái
Cực Hoàng Thăng Đạo ngài đã tham thấu không ít. Hiện tại Huyền Thanh Chân Nhân
đã đại phá tầng thứ năm, cũng là cảnh giới tối cao của Thái Cực Hoàng Thăng
Đạo, thực lực vượt qua cả chưởng môn dương thời Tử Huyền Chân Nhân.

Thái Cực Hoàng Thăng Đạo của Hoàng Liên Môn là đạo pháp tinh thâm được truyền
từ đời này qua đời khác, nó gồm năm cảnh giới. Chúng gồm Ngọc Thăng, Hoàng
Thăng, Thượng Thăng, Thái Thăng, và Vô Song, mỗi cảnh giới lại có mười hai
tầng tu luyện. Tùy theo tư chất mà những người tu đạo có thể tham thấm tới
đâu. Có người mất hơn trăm năm mà cũng không thể vượt qua được tầng thứ nhất
của Ngọc Thăng Cảnh Giới.


Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ lên Hoàng Liên Đường một màu huyền bí, những làn
mây trôi nhè nhẹ uốn lượn dưới chân tô thêm vẻ kỳ bí nơi đây. Xa xa là những
hòn đảo trôi nổi giữa không trung, dường như chúng được tiên khí của Hoàng
Liên Sơn nâng đỡ mới có thể bay lơ lửng như những áng mây hiền dịu trên bầu
trời rộng lớn. Tất cả những hòn đảo được kết nối với nhau bằng các sợi xích
sắt khổng lồ chế tạo theo hình những chiếc thang dây. Chúng đã tạo lên một
quần đảo có một không hai giữa chốn nhân tiên cảnh đầy sự huyền ảo này.

Trong khuôn viên của Hoàng Liên Đường được xây dựng trong một hoa viên, tại
hướng nam có một đình viện, còn tại ba hướng đông tây bắc đều là thung lũng.
Chính giữa hoa viên có một hồ nước nhỏ, bên trong hồ nước có vô vàn những bông
sen kiều diễm mỹ lệ, thi thoảng những làn sương bốc lên che phủ một phần,
khiến chúng mang thêm một vẻ huyền bí đến khó tả.

Lúc này trời đã về khuya, Huyền Thanh Chân Nhân một mình tản bộ, dường như
ngài có vô vàn tâm sự. Đêm nay những ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời, một
vầng trăng khuyết treo nơi đỉnh núi. Gió đêm vi vu mang đến một mùi hương
thoang thoảng của cỏ cây hoa lá.

- Đã là canh ba, sao ngài vẫn còn tản bộ nơi đây? Hay là ngài có tâm sự gì
chăng?

Một âm thanh trầm trầm vang lên, Huyền Thanh bất giác đưa mắt nhìn về nơi âm
thanh vừa truyền đến, chỉ thấy cái màn đêm vô tận bao phủ lên khắp khuôn viên
Hoàng Liên Đường, mơ hồ không thể cảm nhận được ai đang đến gần, nó như một
nàng tiên nữ ôn nhu hiền dịu đang ôm ấp che chở mọi vật.

Một lát sau tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong màn đêm dần dần hiện rõ
một thân hình cao ráo, đôi mắt sáng rực, người đó mặc một bộ đạo bào bước đi
thong thả, dáng vẻ cốt cách tiên nhân. Thân hình đến gần, Huyền Thanh chắp tay
thành quyền hành lễ. Thấy Huyền Thanh hành lễ người đó bước vội đến ngăn cản
và nói:

- Chân nhân hà cơ chi phải câu lệ tiểu tiết như vậy?

Huyền Thanh Chân Nhân mỉm cười, đôi mắt ôn hòa dường như đã bớt ưu tư phần
nào, ngài mời người mới đến ngồi xuống bàn, hai tay rót trà và nói:

- Chưởng môn nhân! Sao người lại nói vậy? Hành xử theo lễ việc đó lên mà?

Thì ra người đó chính là Tử Huyền Chân Nhân chưởng môn dương nhiệm của Hoàng
Liên Môn. Ngài bình nhiên nhận ly trà từ Huyền Thanh, nét mặt có đôi chút phấn
khởi:

- Giữa hai ta không cần giữ những tiểu tiết ấy, chúng ta đều là cố nhân hà cơ
chi cứ luôn xem trọng chúng làm gì?

Huyền Thanh Chân Nhân khuôn mặt có chút tiếu ý:

- Lễ nghi vốn do con người mà sinh ra, chúng thể hiện lòng tôn kính với bề
trên, tuy chúng ta là huynh đệ sinh tử nhiều năm nhưng thiết nghĩ cũng không
nên bỏ qua chúng.

Tử Huyền rộ lên một tràng cười, ngài nhâm nhi ly trà, mùi thơm của trà thoang
thoảng khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu vô cùng. Nhấp xong một ngụm trà
ngài cười cười mà nói:

- Nhưng đôi lúc, chúng ta chớ tự tạo thêm khoảng cách, những lúc không cần
thiết không nên quá câu lệ rườm rà.

Huyền Thanh nghe những lời Tử Huyền nói như vậy ngài cũng khẽ gật đầu:

- Chưởng môn nói vậy, tiểu đệ xin vâng.

Tử Huyền nghe những lời của Huyền Thanh vừa nói, bất giác ngài cười một tràng
lớn, tay phải đập nhẹ xuống bàn:

- Ta vừa nói xong, đệ lại thế nữa rồi.

Tiếng cười vang lên, xem ra Tử Huyền cảm thấy rất tự do những lúc chỉ có hai
huynh đệ, ngài không quá coi trọng tiểu tiết. Cũng chẳng cần giữ phong thái
thường ngày, dường như ngay lúc này đây hai vị chân nhân không còn là hại vị
chân nhân đĩnh đĩnh đạc đạc của ngày thường, mà họ đơn giản là hai huynh đệ đã
từng vào sinh ra tử cùng nhau nhiều năm trời.

Một lát sau không ai nói thêm lời nào, không gian lại dần chìm vào im lặng,
xung quanh tiếng côn trùng râm ran mơ hồ tấu lên khúc nhạc thanh xuân giữa
chốn vô thường. Đúng lúc ấy Huyền Thanh mở lời, ngài hỏi Tử Huyền Chân Nhân:

- Tử Huyền sư huynh, đêm đã khuya sao huynh còn tới Hoàng Liền Đường phải
chăng có việc cần tiểu đệ giúp hay chăng?

Tử Huyền khẽ lắc đầu, ánh mắt dần trở lên sâu thẳm, dường như ngài ấy cũng có
những tâm sự của riêng mình, ngài lên tiếng:

- Ta đến Hoàng Liên Đường bởi lẽ ta biết đệ chưa ngủ, cho nên ta muốn đến đây
cùng tâm sự với đệ.

Huyền Thanh nghe vậy bất chợt sắc mặttrở nên thâm sâu khó dò, ngài nói:

- Huynh nói vậy nghĩa là…?

Tử Huyền Chân Nhân khẽ gật đầu, ngài quay sang nhìn Huyền Thanh mà nói:

- Chỉ còn ba ngày nữa là mùng năm tháng năm phong ấn cần được gia cố, chuyện
trọng đại như vậy sao đệ có thể ăn no ngủ kỹ cho đặng? Chính vì thế nên ta
đoán đệ sẽ tới hoa viên tim thú vui tao nhã để xua đi những suy tư trong lòng.

Huyền Thanh khẽ mỉm cười, một nụ cười mang đầy tiếu ý ngài nói:

- Chẳng phải huynh cũng vậy sao? Nếu huynh vô lo vô nghĩ thì liệu huynh có
tới tìm đệ chăng?

Tử Huyền Chân Nhân cười, ngài tự biết việc Cửu Vỹ Thiên Hồ quan trọng tới mức
nào, làm sao ngài không khổ tâm cho được. Nhưng dù có khổ tâm tới mức nào thì
ngài vẫn phải tỏ thái độ ung dung tự tại, thử nghĩ nếu ngài tỏ ra trầm mặc lo
lắng, liệu có mấy người chuyên tâm tu luyện? Lại không biết bao nhiêu người sợ
hãi tai kiếp Cửu Vỹ sẽ trút xuống nhân gian một lần nữa. Chính lẽ đó, ngài
không thể không phấn chấn, nhưng những lúc chỉ có hai huynh đệ thì tâm tư mới
lộ ra.

- Cửu Vỹ là một mối nguy lớn của thiên hạ, chỉ cần một ngày nó còn tồn tại,
không ai có thể dám chắc nó sẽ mãi mãi chịu sự khống chế của Hàn Băng Trận.
Nếu như trong quá trình gia cố phong ấn có chuyện gì ngoài ý muốn, thiết nghĩ
kiếp nạn Cửu Vỹ sẽ lập lại một lần nữa.

Huyền Thanh Chân Nhân có cùng suy nghĩ với Tử Huyền chưởng môn, ánh mắt ngài
trở lên mơ hồ dường như những ngày gần đây ngài chưa một giây một phút nào
ngơi suy nghĩ về chuyện phong ấn, ngài nói:

- Hy vọng Hồng Phong và Đế Lai Tiên Nhân sớm hoàn thành việc gia cố phong ấn.


Ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng thung lũng U Linh, từng làn sương bồng bềnh
trôi nổi đã vô tình che khuất thung lũng U Linh, khiến những tia sáng yếu ớt
không thể nào lọt xuống U Linh. Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến không
gian có phần lạnh lẽo. Trên một mỏm đá nằm gần rừng trúc phía trên thung lũng
U Linh. Có hai người áo đen trông bí ẩn vô cùng họ chăm chú quan sát những
hiện tượng lạ từ bên dưới U Linh truyền lên, những làn tà khí màu xám nhẹ
nhàng bay lên, khi chạm phải làn sương mù bên trên thung lũng U Linh, lại
nhanh chóng bị nó hấp thu và tiêu trừ. Một người khuôn mặt đanh thép buồn vui
không biểu lộ sắc mặt, mái tóc đã phủ một màu hoa râm, mơ hồ từng trải qua
không biết bao nhiêu thăng trầm cuộc, ông ta lên tiếng:

- Sau nhiều năm, cuối cùng ta cũng tìm thấy Cửu Vỹ, lũ người Hoàng Liên Môn
quả thật xảo quyệt không ngờ chúng lại giấu Cửu Vỹ ngay tại nơi nó được sinh
ra.

Một người mái tóc bạc phơ, ông ta mặc bộ đồ trắng toát mường tượng ông ta như
ma trơi đứng giữa đêm đen. Nghe thấy người kia nói vậy lão cũng lên tiếng:

- Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Hoàng Liên Môn nào phải lũ
người vô tri.

Người kia cười cười nhưng ánh mắt tuyệt nhiên không rời những luồng tà khí ẩn
ẩn hiện hiện trong những làn sương, ông ta nói:

- Nhưng cũng may kỳ hạn ba mươi năm đã tới, chúng ta cũng lên thu hồi Cửu Vỹ
Thiên Hồ. Định Thiên Phong xem chừng ngày mai chúng ta sẽ bận rộn lắm đây.

Đúng lúc đó một luồn tà khí xuất hiện, chúng lượn lờ xung quanh Định Thiên
Phong, ngay khi chúng tụ hợp một người áo đen nữa xuất hiện. Ngay khi vừa
hiện thân, người áo đen đã hành đại lễ và nói:

- Bẩm hai vị tông chủ, phía nam U Linh xuất hiện người của Hoàng Liên Môn.

Người có tên Định Thiên Phong khẽ nhắm mắt, bàn tay hắn tụ hợp một luồng tà
khí kinh người hắn hỏi:

- Chúng đến bao nhiêu người?

Người áo đen tỏ vẻ sợ sệt, hắn lắp ba lắp bắp:

- Bẩm tông chủ chỉ có một người tới, nhưng...

Ông lão với mái tóc bạc phơ, ánh mắt nhìn chăm chú vào người kia, khiến hắn
toát mồ hồi lạnh ông ta lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì khác thường sao?

Người áo đen nọ nói:

- Người đến chi viện cốc U Linh chính là truyền nhân đuy nhất của Huyền
Thanh.

Định Thiên Phong cười cười, hắn vỗ vai người đó và nói:

- Ngươi ấp a ấp úng làm ta tưởng có chuyện gì to tát lắm, ngờ đâu chuyện chỉ
như cái móng tay. Thôi ngươi lui đi và nhớ cho người tiếp tục theo dõi hắn chỉ
cần tìm ra Thiên Nhãn thì công đầu sẽ thuộc về ngươi.

Người đó “dạ” một tiếng rồi nhanh chóng tan thành những khói đen trông quỷ dị
vô cùng. Khi người đó đi mất Định Thiên Phong quay sang nói với người kia:

- Mạc Đỉnh Thiên! Ngươi nghĩ sao về việc này?

Người được Định Thiên Phong gọi là Mạc Đỉnh Thiên cười cười, trên khuôn mặt
ông ta tràn đầy tiếu ý ông ta nói:

- Có lẽ chúng còn đang bận việc loay hoay với lũ yêu nhân do ngươi sắp đặt,
chính vậy nên chúng chỉ cử một người tới đây.

Định Thiên Phong khẽ gật đầu tỏ ra tán thành:

- Đây quả là cơ hội hiếm gặp, chúng ta nên tận dụng tốt cơ hội ngàn năm có
một.

Dứt lời, hai người cùng nhau tan biến một cách đầy quỷ dị, trả lại nơi đây một
vẻ yên tĩnh lạ thường.

Chương Tiếp Theo: Phong Ấn


Lạc Thần Kỳ Hiệp - Chương #2