Người đăng: lachong
Giọng nói Phạm Văn Long lạnh như băng, lại quét mục quang lướt đến khiến Tố
Uyên có phần chột dạ. Lần trước nàng cũng từng bắt gặp ánh mắt này, cảm giác
kỳ lạ vẫn không cách nào lý giải nổi.
Có điều rõ ràng tu vi đối phương rất thấp, dù bản lĩnh thế nào cũng khó có thể
là đối thủ của Ngô Công Khang. Nghĩ vậy, Tố Uyên thấy yên tâm hơn nhiều.
Ngô Công Khang liền phá lên cười hô hố:
- Quá ngu xuẩn, đừng vì sĩ diện mà khiến thân thể chịu đau khổ chứ?
Nói xong, Ngô Công Khang lấm lét đưa mắt về phía Tố Uyên. Nhìn thân hình căng
tràn nhựa sống, nảy nở của thiếu nữ khiến hắn không nhịn được nuốt vội ngụm
nước bọt.
Bình thường đám người như Ngô Công Khang làm gì có cơ hội tiếp xúc với Tố
Uyên, không ngờ hôm nay đang dạo chơi bên ven hồ liền vô tình bắt gặp nàng. Mà
kỳ lạ hơn, Tố Uyên chủ động bước đến, sau đó có ý tứ muốn hắn làm giúp nàng
một chuyện.
Ngô Công Khang mới nghe đến việc đối phó với một gã Nhân Vực cấp hai liền lập
tức đồng ý ngay. Trong lòng hi vọng chút nữa sẽ biểu hiện thật tốt. Biết đâu
qua sự việc này, mối quan hệ giữa hắn và Tố Uyên sẽ có tiến triển.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Ngô Công Khang, Phạm Văn Long trong lòng khinh bỉ
một phen. Liền đó thấy Ngô Công Khang mỉm cười nói với Tố Uyên:
- Sư tỷ, xin đứng qua một bên xem ta thu thập hắn.
Nói đoạn hắn chỉ tay quát, khí thế hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống Phạm Văn
Long:
- Thằng nhóc con, đích thân ta sẽ dạy dỗ mày, để từ nay về sau mày bỏ cái vẻ
kiêu ngạo đó đi.
Tố Uyên nghe vậy rất vừa ý, ánh mắt đong đưa như câu dẫn hồn phách khiến Ngô
Công Khang tim đập thình thịch, như lạc vào mê mộng.
Sự việc ồn ào dẫn đến một số môn sinh cư trú trong khu vực gần đó đổ ra xem.
Khi thấy tình cảnh bên này liền biết có trò vui rồi. Điều khiến mọi người bất
ngờ chính là không ngờ một môn sinh Nhân Vực cấp 7 lại mặt dày đi bắt nạt một
kẻ mới ở cấp năm.
Ở ngoại viện tu luyện vốn rất buồn chán, nên khi có náo nhiệt nổ ra tất nhiên
có kẻ không muốn bỏ qua. Có điều cũng chẳng ai buồn can thiệp vào chuyện của
người khác cả, hết thảy đều đứng giương mắt quan sát động tĩnh. Nhiều kẻ khi
hiểu rõ tình huống liền tỏ vẻ buồn chán, lập tức quay trở về, không còn hứng
thú nữa.
Nhìn thấy nhiều sự chú ý đang tập trung về phía mình, Ngô Công Khang có chút
hưng phấn. Trong mắt hắn Phạm Văn Long giống như miếng bánh thơm ngọt, rất vừa
ăn. Cố gắng kìm nén cảm xúc, Ngô Công Khang liền hét lên một tiếng, hai chân
lấy đà phóng thẳng về phía trước, hắn toan tính dùng một chiêu sấm sét đốn gục
Phạm Văn Long.
Quyền phong vừa tới, Phạm Văn Long chợt khẽ lắc người, nháy mắt đã tránh né
được chiêu thức của đối phương.
Ngô Công Khang hơi giật mình, nhưng rất nhanh chúng khôi phục dáng vẻ bình
tĩnh, đôi mắt hau háu nhìn về Phạm Văn Long như hổ đói rình mồi. Chân đạp mạnh
xuống đất, hắn liền vọt đến, tốc độ đột nhiên nhanh hơn hẳn lần đầu.
Hai bàn tay nắm lại thành quyền, nhắm thẳng yết hầu đối phương đánh tới. Nếu
trúng đòn đánh này, Phạm Văn Long nhất định nội thương nghiêm trọng.
Ba tên đồng bọn thấy vậy hò reo cổ vũ:
- Trung ca cố lên, đè bẹp con kiến đó đi.
Nhưng chính thời khắc đầu quyền vụt tới sắp chạm vào người, đột ngột một luồng
kình phong tốc độ cực nhanh từ Phạm Văn Long phát ra, một quyền vừa xuất đánh
thẳng vào quyền đối phương.
Quyền đối quyền!!!
Ngoài dự tính của mọi người, Phạm Văn Long tuy có chật vật đôi chút nhưng lùi
vài bước đã đứng vững, còn Ngô Công Khang bị phản chấn bật ngửa về phía sau,
lết một đoạn khá xa mới trụ vững.
Phạm Văn Long tu luyện chưa lâu nhưng sau khi bị thương, qua nửa năm được Bạch
Mai nhẫn không ngừng cải tạo hiện thân thể thay đổi cực lớn, mạnh hơn hẳn so
với kẻ khác. Cú đấm ấy vốn do Phạm Văn Long dùng tám phần thực lực, vận chuyển
Đại Việt Linh Quyết lấy chân linh khí từ đan điền đổ về cánh tay đánh ra, uy
lực không nhỏ.
Ngô Công Khang lồm cồm đứng dậy, hiện hắn không còn cái vẻ hống hách khi nãy
nữa. Đôi mắt đỏ ngầu, từng tia máu li ti vằn vện hiện lên rõ rệt. Hắn vốn muốn
một chiêu hạ gục Phạm Văn Long để Tố Uyên tán thưởng, không ngờ tên nhóc này
sức mạnh nằm ngoài dự tính. Hiển nhiên nếu thận trọng hơn thì mọi chuyện đã
khác, chính do quá tự tin nên Ngô Công Khang ăn phải quả đắng.
Đưa tay lên lau vệt máu nơi khóe miệng, Ngô Công Khang thâm trầm nói:
- Mày giỏi lắm! Có vẻ tao đã coi thường bản lĩnh của mày rồi.
Trái lại, phía đối diện Phạm Văn Long sắc mặt cười như không cười, nghe đối
phương lảm nhảm hắn hừ lạnh bỏ ngoài tai.
- Mày tưởng có thể dễ dàng đánh bại tao thế à? Hắc hắc… Tao sẽ cho mày chết
không toàn… Á!!!... Khốn kiếp!!!
Còn đang mải huyênh hoang, bất ngờ Ngô Công Khang bị tấn công tới tấp. Phạm
Văn Long lao vọt tới như tên bắn, thêm một quyền tung ra, thế công như vũ bão.
Ngô Công Khang sợ mất mật, nuốt mấy lời nói đã lên đến cổ họng xuống, vội vã
nhảy sang một bên, đầu quyền của Phạm Văn Long vì vậy đánh hụt vào khoảng
không.
Ai nấy trợn tròn mắt, chẳng thể ngờ cái tên Phạm Văn Long này nói đánh là
đánh, bất chấp không theo quy củ gì cả.
Có ai biết được thế giới của Phạm Văn Long khi còn cùng huynh đệ Bạch Bang đã
chinh chiến qua bao cuộc tranh đấu khốc liệt. Về kinh nghiệm thực chiến, so
với đám thanh niên này hắn lão luyện hơn rất nhiều.
“Tiên thủ hạ vi cường”, chớp lấy thời cơ ra tay trước mới đoạt được thế mạnh.
Giao đấu chỉ mới diễn ra thời gian ngắn ngủi nhưng trong lòng Ngô Công Khang
âm thầm kêu khổ, không hiểu đối phương học chưởng pháp lợi hại này ở đâu, biến
hóa cực kỳ lạ lùng, mà kình lực tuôn ra dũng mãnh, miên man không dứt làm cho
hắn vất vả chống đỡ.
Nào phải cao thâm gì, toàn bộ công kích Phạm Văn Long phát ra đều có nguồn gốc
đến từ Địa Cầu, là thế võ của các môn phái như Vovinam, Karate và Triệt Quyền
Đạo... Những chiêu thức này Phạm Văn Long học tập từ nhỏ, lại luôn siêng năng
tập luyện, tranh đấu… vậy nên sử dụng vô cùng thành thục, tuỳ tâm sở dục mà
đánh.
Lúc này, linh lực nương theo các đòn đánh mà bùng nổ, uy lực quả nhiên tăng
lên rất nhiều.
Tuy rằng trong mắt người tu luyện những thứ này căn bản không đáng nhắc đến,
nhưng tên Ngô Công Khang kia kinh nghiệm chiến đấu quá non. Hơn nữa, Phạm Văn
Long một khi ra tay vô cùng quyết đoán, tuyệt không cho hắn có cơ hội phản
công.
Nhận thấy tiếp tục giao tranh như vậy sẽ càng bất lợi, Ngô Công Khang liền vọt
về phía sau, hai tay nhanh chóng kết quyết, dường như muốn tung ra con bài lợi
hại nào đó.
Một tên đồng bọn thấy vậy kinh hô:
- Trung đại ca sử dụng Địa Tiễn Chỉ Pháp! Để xem Phạm Văn Long đối phó thế
nào.
Một tên khác liền phụ họa:
- Haha, đại ca vốn là Linh giả Thổ hệ trung phẩm linh mạch, giao đấu cận
chiến coi như yếu thế, nhưng dùng đến sức mạnh của thuộc tính nguyên tố thì
hẳn một chiêu quật ngã đối phương.
Cả hai đứa tung người hứng, nhưng chưa kịp diễn tiếp đã há mồm trợn mắt nhìn
về sân đấu.
Chỉ trong giây lát, khi Ngô Công Khang lùi về kết quyết, không ngờ lộ ra sơ hở
để Phạm Văn Long lao đến. Nhanh như một con báo, ngay khi tiếp cận hắn đưa
chân lên vẽ một đường cong hoàn hảo, một cước đánh ra trúng ngay mạng sườn đối
thủ. Một âm thanh vỡ vụn vang lên khiến Ngô Công Khang đau đớn, ánh mắt tràn
đầy sợ hãi.
Dính đòn đau, Ngô Công Khang trở lên điên cuồng, hắn bất chấp thương thế đưa
hai tay ra nhằm bắt lấy chân của Phạm Văn Long.
Càng cứu càng tệ!
Vù một cái. Quyền phong dũng mãnh tốc độ cực nhanh hướng thẳng đến đầu hắn mà
nện.
BỐP!!!
BỐP!!!
BỐP!!!
Liên tiếp trúng ba quyền, Ngô Công Khang như con diều đứt dây, bắn mạnh ra xa,
miệng hộc máu.
Diễn biến quá đột ngột khiến ai nấy sững sờ, tròng mắt như lòi cả ra. Nói thì
chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ chưa đến một tuần trà thắng bại đã
rõ ràng.
Ba tên phía sau Tố Uyên người run bần bật, ánh mắt lấm lét nhìn về phía Phạm
Văn Long, không dám tỏ thái độ coi trời bằng vung nữa.
Ngay cả Tố Uyên cũng giật mình trước trận đấu này, hàm răng trắng nghiến lại,
kinh ngạc nhìn Phạm Văn Long.
Đáp lại cái nhìn đó, Phạm Văn Long nhẹ nhàng phất tay hỏi:
- Còn muốn đánh nữa không?
Ngô Công Khang cảm thấy đầu óc quay cuồng, sợ rằng xương đầu đã bị rạn nứt.
Hắn nén đau, gào lên:
- Còn không mau xông lên giết chết thằng oắt con này cho tao??
Ba gã đồng bọn bừng tỉnh, vội vàng chạy đến bên cạnh Ngô Công Khang. Kế đến,
bọn chúng phân chia bốn mặt, ý định vây công.
Phạm Văn Long nheo mày, thông qua vài hiệp đấu vừa rồi hắn phần nào hiểu rõ
thực lực của đối phương. Trong đầu lập tức hiện lên những toan tính.
- Thực lực không bằng người còn muốn cùng nhau hội đồng nữa à? Con mẹ nó! Ta
thấy thật chướng mắt mà.
Một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Mọi người quay đầu nhìn, thấy một nam thanh niên đứng cách đó không xa. Người
này thân hình mảnh khảnh, nhưng đôi mắt có thần, tuổi chừng xấp xỉ Phạm Văn
Long. Ngô Công Khang sau khi thả thần thức kiểm tra, cắn răng không dám lên
tiếng. Bởi vì tu vi đối phương sâu không lường được, là đối tượng không phải
loại người như hắn có thể dây vào.
Người thanh niên bước đến trước mặt Phạm Văn Long, chăm chú nhìn hắn rồi bỗng
nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên bảo:
- Thân thủ không tồi!
Phạm Văn Long thấy có người đứng ra can thiệp có chút ngạc nhiên. Hắn chưa
từng tiếp xúc qua người này, nhưng xem biểu hiện rõ ràng đang có ý bênh vực
bản thân mình.
Phạm Văn Long liền đưa tay đáp lễ, cũng không tiện lên tiếng. Hắn hiện đã đến
Quỳnh Phụ Tinh được một đoạn thời gian nên hiểu rằng ở nơi này “cường giả vi
tôn”, mà thanh niên này tu vi như hồ nước sâu không thấy đáy. Nếu hắn đã ra
mặt thì Phạm Văn Long cũng không dám có ý kiến.
Chưa để đám người Ngô Công Khang phản ứng, người thanh niên thẳng tay quát:
- Thật là một đám không biết xấu hổ! Cút hết cho ta!!!
Tố Uyên nhìn người thanh niên, liền nhận ra ngay cảnh giới Nhân Vực cấp mười
một của đối phương. Ở ngoại viện, cấp độ này được coi vào hàng tinh anh.
Chuyện này vốn nghĩ rất đơn giản, nàng chỉ muốn mượn tay Ngô Công Khang hành
hạ Phạm Văn Long một phen. Không ngờ Ngô Công Khang thật quá vô dụng, ngay cả
đến sợi lông tóc còn chưa chạm đến đã bị đánh cho thê thảm như vậy.
Nàng tuy không sợ, nhưng lại e ngại chuyện này rùm beng lên. Quân trưởng lão
đã từng căn dặn phải chiếu cố cho Phạm Văn Long, cấm được sơ sẩy. Lỡ như mọi
việc vỡ lở bản thân cũng phải chịu trách phạt. Cuối cùng, Tố Uyên đành hừ một
tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Phía sau là dáng vẻ ngơ ngác đáng thương của đám người Ngô Công Khang.
Bốn tên run rẩy, thấy bà cô kia trở mặt như trở bàn tay, nói đi là đi không
thèm đoái hoài đến bọn chúng. Chuyện này vốn dĩ do nàng ta khởi xướng. Chẳng
ngờ lại không có trách nhiệm như vậy? Bọn chúng nào còn dám hó hé, ba chân bốn
cẳng chạy thục mạng, nháy mắt đã mất hút.
Thấy kịch hay đã hạ màn, đám môn sinh xung quanh liền nhanh chóng bỏ đi. Phạm
Văn Long khẽ thở phào. Không biết cái đuôi phiền phức kia đã chịu buông tha
cho hắn hay chưa? Nếu còn quay lại, nhất định phải bế cô ta lên giường, đánh
mấy cái vào mông xem còn dám quậy phá nữa hay không?
Phạm Văn Long tuy không sợ Ngô Công Khang, nhưng một khi bị bốn người hội đồng
thì thắng thua thế nào còn rất khó nói. Nay tránh được trận chiến mà lại không
tốn chút công sức nào, hiển nhiên rất vui mừng. Hắn vội chắp tay hướng người
thanh niên nói:
- Đa tạ vị sư huynh tương trợ! Không biết nên xưng hô thế nào?
Khẽ gật đầu, nam thanh niên khoát tay cười bảo:
- Không cần khách sáo. Tuổi ta và ngươi áng chừng không hơn nhau bao nhiêu,
sau này cứ gọi một tiếng Kỳ Quan là được rồi.
Thấy đối phương cởi mở sáng khoái như vậy, không vì tu vi thấp kém mà coi
thường, Phạm Văn Long thầm khâm phục, vui vẻ đáp lại:
- Hoá ra là Kỳ Quan huynh đệ. Phạm Văn Long ghi nhớ ân tình này.
- Con mẹ nó, chuyện vặt vãnh này không cần để trong bụng. Ta ghét nhất là
những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Nếu bọn chúng dám quay lại gây khó dễ, chỉ cần báo
cho ta là được. Ha ha…
Nam thanh niên Kỳ Quan ha hả nói. Sau đó dặn dò dăm ba câu rồi bỏ đi.
Nhìn bóng lưng, trong lòng Phạm Văn Long thầm bảo: “Người này ăn nói có phần
lỗ mãng không giống như những kẻ ngụy quân tử, rất đáng kết giao.”