Phiền Phức Tìm Đến Cửa


Người đăng: lachong

Lại hơn một tháng bình lặng trôi qua, dưới sự chỉ bảo của lão Kim, Phạm Văn
Long đã nhanh chóng ổn định và làm quen với cảnh giới Nhân Vực cấp bốn.

Ở giai đoạn đầu, điều cần nhất là kiến tạo và duy trì nền móng vững chắc, trở
thành bàn đạp cho quá trình tu luyện về sau. Do đó Phạm Văn Long không dám
buông thả bản thân, dồn hết tâm trí vào tu luyện.

Mặt khác, Đại Việt Linh Quyết thành công vượt qua chướng ngại tầng thứ nhất
giúp Phạm Văn Long ngày càng thành thạo và kinh nghiệm, đường lối tu luyện rõ
ràng hơn.

Hắn như con thiêu thân, điên cuồng cắm đầu cắm cổ tu luyện, ngay đến ăn uống
ngủ nghỉ cũng chỉ lướt qua. Lão Kim thấy hắn như vậy không đành lòng, nhưng
khi lão lên tiếng liền bị hắn tức thì gạt đi khiến lão cười khổ, than thở
không thôi: “Thằng nhóc này cực kỳ ngoan cố, nhưng ẩn sâu trong đó là tính
cách quật cường, có phần ngang ngạnh.”

Một ngày, Phạm Văn Long ngồi xếp bằng tu luyện, từng luồng linh khí thông qua
các lỗ chân lông tiến sâu vào cơ thể, ngay sau đó được vận chuyển theo quỹ đạo
của Đại Việt Linh Quyết, chuyển hóa thành chân linh khí rót về đan điền.

Mỗi một vòng tuần hoàn như vậy nhưng chỉ gom góp được đúng một tia chân linh
khí mỏng manh. Đan điền giống như cái phễu tham lam, có bao nhiêu hấp thụ bấy
nhiêu.

Hiện tại, Phạm Văn Long thực hành quá trình này khá nhuần nhuyễn, không còn
mấy khó khăn nữa.

Đến trưa, thình lình một bóng người xuất hiện bên ngoài căn phòng, động tác
mạnh mẽ mở toang cánh cửa, sau khi đảo mắt ngó thấy trạng thái của Phạm Văn
Long liền nhếch miệng cười khẩy, cố tình nói lớn:

- Chó mà cũng học đòi chạy theo hổ. Còn không mau bước ra đây cho ta.

Âm thanh khiến Phạm Văn Long giật mình bừng tỉnh, vội vận chuyển nốt vòng chu
thiên rồi đảo tay thu khí, chậm rãi mở mắt ra.

Đối diện, một người con gái tuổi chừng mười bảy đang nhìn chòng chọc về hướng
bản thân. Người này không ai khác ngoài vị Tố Uyên “sư tỷ” khó chiều kia.

Từ ngày đó đến nay, Tố Uyên chỉ đến đây một lần duy nhất, chính là lần đưa
công pháp tu luyện cho Phạm Văn Long. Bây giờ lại đột ngột xuất hiện, phỏng
chừng chẳng phải việc tốt lành.

Khẽ nhíu mày, Phạm Văn Long nói:

- Có việc gì mau nói đi, ta đang rất bận.

Thấy bộ dạng khinh khỉnh của đối phương, Tố Uyên giận tím mặt, giở giọng châm
biếm:

- Phế vật ngươi mà cũng biết tu luyện à? Đúng là mơ tưởng hão huyền, Nhân Vực
cấp hai, mới nghe đã thấy chướng tai rồi. Không hiểu sao sư phụ lại ra cái sắc
lệnh cho phép ngươi được dự thi vào nội viện. Hừ!!! Ngươi hãy tỉnh lại đi,
đừng mơ mộng nữa.

Đối với gã nam nhân này, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến Tố Uyên có phần
chán ghét. Mà nghe trong lời nói của nàng rõ ràng có sự ganh tị, đố kỵ.

Nàng ta tu vi hiện Nhân Vực cấp mười, cũng được coi là nổi bật trong đồng lứa.
Vậy nhưng hai năm trước khi còn ở cấp chín, trong kỳ thi vào nội viện không
ngờ thất bại, nên trong lòng vô cùng khó chịu. Khoảng 2 tháng sau sẽ đến kỳ
chiêu sinh tiếp theo, cũng là cơ hội cuối cùng của nàng, nếu vẫn thất bại thì
không còn cánh cửa nào bước chân vào khu nội viện nữa.

Thánh Viện là một trong những thế lực nổi tiếng tại Quỳnh Phụ Tinh. Tuy bình
thường chẳng biểu hiện ra bên ngoài nhưng không một ai dám coi thường thực lực
của Thánh Viện, bởi đến kẻ ngu cũng biết ẩn tàng bên trong Thánh Viện cường
giả nhiều như mây.

Về quy mô, tuy phân chia làm ngoại viện và nội viện nhưng thực chất tiềm lực
của Thánh viện nằm toàn bộ trong nội viện. Ngoại viện ưu đãi không tệ nhưng
suy cho cùng cũng chỉ được coi là lớp da lông không đáng nhắc đến. Nội viện là
nơi ngọa hổ tàng lòng, nhân tài vô số, còn được cường giả Xuất Trần, Phá Không
chỉ dạy.

Ngoại viện, chỉ cần thông qua kiểm tra, nếu các trưởng lão đồng ý liền thu
nhận dễ dàng, không yêu cầu tu vi cấp bậc. Vì vậy nên một số gia tộc thường
xuyên gửi gắm con cháu vào ngoại viện. Tuy danh tiếng ngoại viện cách nội viện
mười vạn tám ngàn dặm nhưng dẫu sao vẫn là lớp da lông của Thánh Viện. Đứng
dưới chiêu bài này thì không kẻ nào dám khinh thường.

Trái lại, điều kiện để vào nội viện rất hà khắc, ngoài độ tuổi dưới mười tám,
thực lực cần đạt Nhân Vực cấp mười mới có tư cách tham gia.

Song điều đó không có nghĩa đã được tuyển chọn, thí sinh cần vượt qua một kỳ
khảo hạch, nếu không thành công dù Nhân Vực cấp 12, 13 vẫn bị từ chối như
thường. Những kẻ thất bại nếu đồng ý có thể đăng ký tu tập tại ngoại viện.

Còn một ngoại lệ, nếu tư chất thí sinh thuộc vào hàng hiếm, ví dụ như sở hữu
linh mạch hoàn mỹ liền được tuyển thẳng, lập tức trở thành môn đồ thân truyền
của chư vị trưởng lão, nhận muôn vàn ưu đãi, khiến người khác phải đỏ mắt ghen
tị.

Nói là vậy nhưng mấy vạn năm nay, linh mạch hàng thượng phẩm, trung phẩm và hạ
phẩm như nấm mọc sau mưa. Linh mạch ưu việt cũng có nhưng không nhiều, về hoàn
mỹ thì cực kỳ quý hiếm, giống như đãi cát tìm vàng, đâu dễ dàng xuất hiện. Chỉ
cần có người sở hữu linh mạch hoàn mỹ lập tức sẽ được vô số các thế lực lớn
nhỏ trên Quỳnh Phụ Tinh ra sức chiêu dụ.

Tuy nhiên, linh mạch phân theo thứ hạng chỉ là đánh giá cơ bản về độ hòa hợp
giữa Linh Giả với các nguyên tố, muốn trở thành cường giả nhất định phải dựa
vào nỗ lực và một chút may mắn của bản thân.

Lại nói về Thánh Viện, khiến mọi người kinh sợ thì mặc nhiên chính là khu vực
nội viện với tiềm lực hùng hậu kia. Gia tộc nào chỉ cần có con cháu đặt chân
vào nội viện liền như cá chép hóa rồng, muôn người kính nể.

Thế nên sự kiện Phạm Văn Long mới có Nhân Vực cấp hai nhưng nhận được đặc cách
chiêu sinh khiến Tố Uyên sinh ra tâm lý bài xích. Điều này quá nực cười, cho
dù hắn có cơ hội dự thi thì thế nào? Chắc chắn chỉ có một kết quả là thất bại.

Hôm nay Tố Uyên phụng mệnh Quân trưởng lão đến kiểm tra tình trạng của Phạm
Văn Long, nhưng đố kỵ khiến Tố Uyên không thể chịu nổi, lại nhớ đến quãng thời
gian nửa năm hoài phí bao công săn sóc hắn thì càng khó chịu muôn phần. Vậy
nên nàng muốn nói vài câu đả kích, coi như phát tiết những ấm ức trong lòng.

Chỉ tiếc là, Phạm Văn Long không phải người dễ dàng nhịn nhục. Thực lực Tố
Uyên hiện cao hơn Phạm Văn Long rất nhiều, nhưng cong lưng cam chịu vốn không
phải bản tính của hắn.

Biết đối phương chẳng có ý tốt mà đến, Phạm Văn Long phẩy tay nhẹ nhàng đáp:

- Nàng nên ăn nói cẩn thận một chút, kẻo ngày sau rước họa vào thân. Ta đây
có vào nội viện hay không cũng cóc cần ai đó bận tâm. Hiện không có thời gian
nói chuyện, tiễn khách!!!

Phạm Văn Long nào muốn đôi co với nữ nhân này, không thèm cấp mặt mũi đã phất
tay đuổi thẳng cổ.

Nói về vị Tố Uyên “sư tỷ” này dung nhan có phần nổi bật, tại ngoại viện cũng
có chút danh tiếng. Sau khi thi rớt vào nội viện hai năm trước, nàng được Quân
trưởng lão thu nhận, địa vị dĩ nhiên hơn hẳn so với các đệ tử khác. Ngày
thường, xung quanh luôn có một đám người xum xoe nịnh nọt nên đã quen thói.
Nay bỗng dưng có một kẻ từ đâu đến, ngay từ đầu đã chống đối nàng, hôm nay lại
chẳng hề cấp cho nàng chút mặt mũi nào. Chuyện này nếu truyền ra bên ngoài
nhất định sẽ trở thành trò cười cho đám môn sinh.

Tố Uyên rất muốn ra tay dạy dỗ tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một
trận, song lại sợ bị Quân trưởng lão trách phạt. Rốt cuộc đành nhẫn nhịn,
nghiến răng căm tức nói:

- Ngươi giỏi lắm! Cứ đợi đấy, việc này không kết thúc dễ dàng như vậy đâu.

Nói đoạn, nàng ta dậm chân xoay người rời đi, bỏ lại sau lưng là nụ cười khó
coi của Phạm Văn Long.

Phạm Văn Long thông qua tìm hiểu cũng biết rằng nửa năm hắn nằm hôn mê thì Tố
Uyên thường xuyên tới lui chiếu cố. Trong lòng vốn cảm kích, có điều tính cách
nàng ta quá ngang tàng, nếu bản thân càng nhẫn nhịn thì sẽ càng bị nàng ta
chèn ép. Nhìn tính khí của Tố Uyên hẳn là sẽ không bỏ qua chuyện này, nhưng
nước đến thì có bờ ngăn, địch đến thì có tướng chặn, Phạm Văn Long không vì
vậy mà tỏ vẻ sợ hãi.

Mười mấy năm lăn lộn trong Bạch Bang, có điều gì mà Phạm Văn Long chưa nếm
trải qua.

Phạm Văn Long không phải kẻ háo thắng, hắn biết tiến, biết lui.

Nhưng…

Sinh ra trong trời đất.

Là nam nhân, có những chuyện không cách khom lưng uốn gối mà bỏ qua.

Khẽ hít một hơi tĩnh tâm lại, Phạm Văn Long nhắm mắt tiếp tục đắm chìm vào tu
luyện. Ngày hôm qua, hắn lờ mờ cảm nhận tu vi sắp sửa có đột phá, có thể rất
nhanh sẽ đạt đến Nhân Vực cấp năm, vì vậy hắn không muốn hoang phí thời gian
vào những chuyện vô bổ.

Lại ba ngày bình lặng trôi qua, đến trưa ngày thứ tư, trước cửa phòng Phạm Văn
Long đột nhiên xuất hiện vài bóng người.

Rầm!!!

Một tên thanh niên mặt mày hung dữ, thân hình cao lớn xông tới đá tung cánh
cửa phòng, la lớn:

- Thằng nhóc Phạm Văn Long ở đâu? Mau lăn ra đây cho ta!

Vốn đang tĩnh tâm tu luyện, Phạm Văn Long choàng tỉnh, ánh mắt lạnh lẽo phóng
về phía đám người lạ mặt. Cả thảy có năm người, bốn nam một nữ. Khi ánh mắt
lướt đến thiếu nữ đứng phía sau liền hiểu ngay nguyên do sự việc.

“Rắc rối đến nhanh thật!” Trong lòng Phạm Văn Long cười khổ. Lặng lẽ thu người
đứng dậy, điềm nhiên nói:

- Các ngươi tìm ta có chuyện?

Thanh niên cao to kia dường như là đầu lĩnh, trợn mắt chỉ thẳng tay quát:

- Mày dám chọc giận Tố Uyên sư tỷ, còn mở miệng hỏi ta sao?

Quả nhiên phiền toán này do “bà cô” kia mang đến. Phạm Văn Long trong lòng
muốn chửi to “chúng mày đúng là một lũ ngu đần, để cho đàn bà dắt mũi”. Phải
dứt khoát giải quyết chuyện này, hắn vốn không phải là quả hồng mềm, muốn bóp
sao thì bóp.

- Vậy các ngươi muốn thế nào?

Thấy Phạm Văn Long có vẻ xuống nước, thanh niên cao to kia ha hả cười:

- Mau quỳ xuống khấu đầu xin Tố Uyên sư tỷ tha tội nếu không muốn thể xác bị
hành hạ, hắc hắc.

Nghe đoạn đối thoại, trong mắt Tố Uyên càng đậm ý cười. Lần này nàng mang theo
bốn người, mà nam thanh niên cao to vừa lên tiếng tên Ngô Công Khang, có thực
lực Nhân Vực cấp bảy, chỉ cần vẩy nhẹ tay cũng đủ sức để đè bẹp Phạm Văn Long.
Ba gã thanh niên còn lại thực lực Nhân Vực cấp năm, cấp sáu. Ở ngoại viện này
bọn chúng chỉ xếp vào thứ hạng tầm thường, nhưng theo Tố Uyên thấy như vậy
cũng dư sức dạy dỗ tên nhóc Phạm Văn Long một trận.

- Chuyện của ta với vị sư tỷ kia các vị đừng nên xen vào. Còn việc xin lỗi
kia thì miễn cho.

Ý tứ lời nói đã quá rõ ràng. Ngô Công Khang hai mắt như bốc hỏa. Nghe nói tên
nhãi ranh này mới ở Nhân Vực cấp hai, không ngờ miệng lưỡi lại cứng rắn như
vậy. Xem ra hôm nay cần chăm sóc đối phương thật tử tế, hảo hảo giáo huấn một
phen.

Lúc bấy giờ Tố Uyên mới đưa tay che miệng cười nói:

- Phạm Văn Long! Chuyện này không liên quan gì đến ta. Chỉ là mấy sư đệ thấy
ngươi quá cuồng ngạo nên muốn dạy dỗ một chút. Chi bằng ngươi ngoan ngoãn nhận
lỗi ta tự nhiên sẽ bỏ qua chuyện cũ, cam đoan không kẻ nào dám động đến ngươi.

Tố Uyên cố ý đẩy đưa trách nhiệm sang đám người Ngô Công Khang. Lần này nàng
chỉ muốn giáo huấn Phạm Văn Long, không phải là muốn lấy tính mạng hắn, hẳn là
hậu quả không quá nghiêm trọng. Nếu Quân trưởng lão tuy hỏi đến thì cùng lắm
là bản thân bị trách phạt một hồi mà thôi.

Nói qua nói lại chẳng đến đâu, mà Phạm Văn Long cực kỳ buồn bực, hắn đảo mắt
nhìn về đám người nói:

- Chung quy các ngươi muốn đánh nhau phải không? Nếu vậy ta xin bồi tiếp!

Hắn nói rõ ràng rành mạch, đi thẳng vào vấn đề. Bốn nam thanh niên kia ngơ
ngác nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm.

Ngô Công Khang tinh ý, khẽ đảo mắt qua người Phạm Văn Long một cái nhẹ giật
mình kinh hô:

- Hóa ra đã đột phá Nhân Vực cấp năm. Nhưng với cái bản lĩnh mèo cào đó với
ta còn kém xa lắm. Không tự lượng sức!

Tố Uyên khẽ giật mình, liền phóng cảm ứng về phía Phạm Văn Long, không ngờ tên
kia tốc độ tu luyện nhanh đến vậy. Nhưng chỉ giây lát nàng trộm nghĩ, ở tuổi
hắn nếu mới đạt Nhân Vực cấp hai thì quá kỳ lạ, hẳn là sau khi trọng thương
thực lực giảm sút, tĩnh dưỡng lâu ngày nên hoàn toàn khôi phục. Tuy nhiên Nhân
Vực cấp 5 hiển nhiên không thể là đối thủ của Ngô Công Khang đang ở Nhân Vực
cấp bảy.

- Ngươi giỏi lắm, hi vọng bản lĩnh cũng cứng cỏi như cái miệng, nếu không
phải chịu khổ rồi. Hắc hắc…

Một tên đứng cạnh Ngô Công Khang cười đểu cáng, vốn dĩ không tin rằng đối
phương có thể đánh bại đại ca của mình.

Lát sau, khoảnh sân trước căn phòng của Phạm Văn Long được phân chia làm hai
chiến tuyến, một bên là hắn, bên kia Ngô Công Khang cùng đám người Tố Uyên.

- Trận này ngươi muốn đánh thế nào?

Ngô Công Khang tỏ vẻ bề trên, nhìn đối phương hất hàm hỏi.

Phạm Văn Long hững hờ nói:

- Bốn người các ngươi cùng lên một lượt đi.


Lạc Hồng Truyền Kỳ - Chương #7