Kiếm Trận​


Người đăng: LongGiang

Dẫn Thái Bảo trở lại căn phòng, Văn Thành mỉm cười nói:

- Nhóc con, giờ chúng ta đã là đồng môn, hãy gọi ta là nhị sư huynh. Từ giờ
ta sẽ để mắt đến ngươi, giúp ngưoi tu luyện.

Thái Bảo hướng mắt lên:

- Vâng! Nhị sư huynh. Vậy còn đại sư huynh là ai ạ?

- Đại ca mấy năm nay hạ sơn hành hiệp, thỉnh thoảng mới trở về Vân Tiêu Kiếm,
mọi việc học tập, tu luyện của các đệ tử đều giao vào tay ta cả.

Văn Thành nói.

Đưa hắn vào trong phòng, Văn Thành xoa xoa đầu hắn:

- Đây là phòng của ngươi. Từ nay ngươi là đệ tử thứ 4 của sư phụ. Người trong
thiên hạ mong muốn trở thành đệ tử chính của Bạch Ưng chân nhân lên đến hàng
trăm ngàn người, ngươi quả thực may mắn…

Bất giác Văn Thành biết mình nói hớ liền im lặng, ánh mắt ngượng nghịu nhìn ra
xa.

- Vậy đệ tử thứ ba là ai hả sư huynh?

Thái Bảo lại hỏi.

- Chính là cô bé lúc nãy đứng bên cạnh sư phụ trong đại điện đó. Cô bé ấy tên
Mai Mai, gọi là Song Mai cũng được. Ta nghe nói, đó là con gái của thành chủ
thành Phong Hỏa, Mai Thiếu Kỳ. Ông ấy cũng là em trai của sư phụ.

Văn Thành trả lời.

Nghe nói đến Song Mai, tự dưng Thái Bảo thấy tim đập mạnh, mặt đỏ ửng. Nó
không hiểu tại sao khi nãy khi cô bé đưa tay vẫy vẫy lại có cảm giác lạ lùng
như thế. Thái Bảo cũng có một cảm giác rất thân quen với cô bé này, như là đã
thân thiết với nhau từ lâu lắm rồi vậy.

- Thế phải gọi là sư tỷ đúng không ạ?

- Đúng rồi! Giờ đệ cứ nghỉ ngơi đi, ta phải xuống Càn Kiếm Vân Tiêu có chút
việc. Ngày mai chúng ta bắt đầu nhập học, ngươi phải cố gắng vì có rất nhiều
môn sinh nữa. Trong tủ có đồng phục và thường phục. Sáng mai khi đi học phải
mặc đồng phục nghe chưa.

Văn Thành nhoẻn miệng cười tươi, vỗ vai Thái Bảo rồi quay lưng đi ra ngoài.

- Sư huynh đi!

Thái Bảo cung kính chào…

Bóng Văn Thành vừa khuất khỏi cửa, Thái Bảo nằm vật ra giường, đầu óc mông
lung. Tại sao nó không nhớ chút gì về chuyện xảy ra hôm qua nhỉ? Nó chỉ nhớ
đến lúc đi chơi về, có đám quan binh chặn đường. Sau đó ra sao thì quên tiệt.

Nằm một lúc, Thái Bảo nghĩ rằng chắc cha mẹ đã giao hắn lên Vân Tiêu Kiếm như
đã thông báo trước đó rồi trở về Lâm Gia Tửu Lầu. Nó biết, công việc ở cái
quán rượu này rất bận rộn và quanh năm cha mẹ chẳng nghỉ ngơi được ngày nào.
Thái Bảo tự nhỉ, phải gắng sức tu luyện thật chăm chỉ để đạt được thành tựu,
sau đó hạ sơn hành hiệp và về thăm cha mẹ nữa. Những ý nghĩ xuất hiện liên tục
trong đầu khiến nó dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trong giấc mơ, Thái Bảo thấy có lão đạo sỹ mà nó thấy trong bức tranh đang
đứng giữa một khoảng đất mênh mông, trước mặt là một người đàn bà nhan sắc
tuyệt trần, luôn miệng mắng chửi điều gì đó. Rồi hắn thấy hai người lao vào
kịch chiến khiến trời long đất lở. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả hai người đều
biến thành hai con quỷ gớm ghiếc, mồm và mắt đều đỏ lòm. Tiếng thét kinh hồn
của quỷ làm Thái Bảo giật mình tỉnh giấc.

Thái Bảo vừa choàng tỉnh lại, thấy người nhễ nhại mồ hôi, nó nghe thấy có
tiếng kêu oác oác ngoài cửa. Vội vàng chạy ra xem chuyện gì, rồi mốm cứ há hốc
ra nhìn, máu trong người như muốn đông lại khi thấy một con chim Lạc to lớn
đang lơ lửng ngoài kia, nhìn mình. Chợt nó thấy yên tâm phần nào khi trên lưng
chim Lạc là sư tỷ Song Mai.

- Mau theo ta đi chơi nào Thái Bảo.

Song Mai mỉm cười, vẫy vẫy tay.

Hôm trước, khi Song Mai rời khỏi Mai Gia Trang lên đường tới Vân Tiêu Kiếm,
con chim Lạc thường ngày cô bé hay cưỡi cũng bay đi tìm chủ nhân. Vì không
phải là linh điểu có thần tính như của Bạch Ưng chân nhân nên nó không thể bay
nhanh được. Cả ngày trời bay mãi, nó mới tìm được chủ nhân của mình trên đỉnh
Thông Thiên Hoàng Ma. Song Mai thấy chim Lạc của mình thì vô cùng thích thú,
liền tìm Thái Bảo, rủ đi chơi.

Thái Bảo chậm rãi bước ra khỏi phòng, chạy xuống sân, chim Lạc cũng đáp xuống,
thu hết thân mình để chờ cho thằng nhóc leo lên. Từ nhỏ đến giờ, Thái Bảo chưa
bao giờ nhìn thấy một con chim nào to lớn như vậy nên hết sức kinh ngạc. Nhưng
thấy sư tỷ ngồi trên mình con chim, Thái Bảo yên tâm là giống này sẽ không xé
xác nó ra mà ăn thịt.

Song Mai vươn đôi tay ra để Thái Bảo nắm lấy mà leo lên mình con chim. Thái
Bảo cũng đưa tay với. Hai bàn tay nhỏ xíu từ từ nhích dần đến nhau. Đúng vào
lúc hai bàn tay chạm vào nhau thì đột nhiên phát sinh sự lạ.

“Ầm Ầm”

Những tiếng nổ long trời lở đất vang lên như sấm rền.

Hai tiếng nổ gần như vang lên cùng một lúc khiến chim Lạc hoảng hốt đập cánh
bay lên tán loạn. Thái Bảo bị nó hất ngã văng xuống đất, Song Mai đang cúi
người cũng lộn xuống, đè lên bụng thằng nhóc khiến nó ợ lên một tiếng đầy đau
đớn.

Đột nhiên trên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma bất chợt bị bao phủ bởi một đám mây
đen cuồn cuộn. Gió đang liu diu thổi bỗng chuyển mình rít lên ghê rợn, hai hồ
nước cũng tựa như hùa theo, đột nhiên sủi lên những bong bóng khổng lồ như bị
đun sôi. Sấm chớp ở đâu ì ùng đánh tới loang loáng.

Các vị sư phụ cùng đám đệ tử thấy điềm lạ liền kéo nhau ra ngoài xem. Khoảng
sân hình vòng thái cực đột nhiên xuất hiện một đạo khí mờ ảo, dâng lên quá nửa
người rồi từ từ xoay song song với mặt sân.

Bạch Ưng chân nhân thấy Song Mai và Thái Bảo đang nằm trên sân, trong phạm vi
xoay của đám khí kia thì hét lên:

- Mai Mai, Thái Bảo, mau leo lên hành lang, đừng có bước ra sân.

Lão còn chưa kịp dứt lời thì thấy một bóng nhân ảnh vọt qua mình nhanh như ánh
chớp. Từ trên trời, một vầng lửa phừng phừng lao xuống. Bóng nhân ảnh phóng
vụt lên vầng lửa đó rồi nhanh như cắt lao xẹt về phía hai đứa trẻ.

Vầng lửa đó, chính là linh điểu Hỏa Phượng Hoàng còn bóng người kia, không ai
khác ngoài Lưu Ly đạo nhân.

Chỉ trong tích tắc, Lưu Ly đạo nhân đã nhấc bổng hai đứa lên lưng Hỏa Phượng
Hoàng, bay ra khỏi khoảng sân, lơ lửng cạnh những đám mây đen. Từ trên cao
nhìn xuống thật rõ ràng, một vòng thái cực bằng khí được sinh ra từ khoảng sân
ở dưới, cứ xoay dần, xoay dần rồi dâng lên cao.

Lưu Ly đạo nhân phóng tầm mắt ra tám hướng, thấy ở các đỉnh, mấy khối khí kết
thành hình các quẻ trong bát quái đồ cũng theo đó mà xuất hiện, từ từ di
chuyển tề về vòng thái cực đang ngày một dâng cao. Cảnh vật trông thật hoành
tráng khiến Song Mai và Thái Bảo đờ hết cả người ra chiêm ngưỡng.

Vỗ nhẹ vào con Hỏa Phượng Hoàng, lập tức linh điểu phóng xuống trước đại điện,
thả lũ người xuống rồi vỗ cánh bay miết về phía rặng cổ tùng rậm rạp.

- Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ tự động thi triển?

Bạch Ưng chân nhân nhíu mày nhìn tám quẻ bát quái, lúc này đã tề về bên cạnh
vòng thái cực, sắp xếp theo đúng trật tự của Tiên Thiên Bát Quái Đồ.

- Thật là lạ, sáu năm nay, sau khi sư phụ đột nhiên mất tích, không ai còn
thấy Âm Dương Song Kiếm tỏa ra quang ảnh, nay cớ sao lại xuất hiện sự lạ như
vậy? Mà song kiếm vẫn cắm nguyên trong hồ, đâu có xuất ra ngoài.

Lưu Ly đạo nhân thắc mắc.

- Để xem trận đồ này có ý gì.

Lưu Thủy đạo nhân xen vào.

Mây đen ngày một dày đặc hơn, kéo đến phía trên vòng thái cực bát quái. Sấm
rền vang, chớp ì ùng. Bọn đệ tử Vân Tiêu Kiếm lũ lượt kéo nhau ra xem nhưng
không đứa nào dám bước xuống khoảng sân.

Từ trong đám mây đen, một đạo huyết quang vọt xuống, đánh thẳng vào vòng thái
cực. Ầm một tiếng, huyết quang bị dội lại vào trong đám mây kèm theo một tiếng
rống khủng khiếp.

Từ trong đám mây, lại phóng ra một lúc hơn mười đạo huyết quang chói lòa. Lần
này chúng không bị dội trở lại mà cứ như mấy sợi dây màu đỏ nối liền bát quái
đồ với đám mây đen kịt kia. Cảnh tượng hết sức đáng sợ.

Thái cực đồ đột ngột sáng rực lên chói lòa, Bạch Ưng chân nhân, vận khí, phát
ra âm thanh vang vọng khắp Thái Cực Điện:

- Mọi người lui lại.

Đám đồ đệ thấy vậy, sợ hãi mà chui tọt vào trong phòng. Những đứa bạo gan hơn
thì chỉ lùi lại mấy bước, vẫn nghển cổ mà nhìn sự kiện quái dị kia.

Bạch Ưng chân nhân bất giác giật mình, hướng ánh mắt xuống nhìn Song Mai và
Thái Bảo. Lão thở phào nhẹ nhõm khi ánh mắt chúng vẫn bình thường và không có
đấu hiệu tỏa ra tà khí như hôm trước. Hai đứa, mắt tròn xoe nhìn lên trời, mồm
há hốc ra.

Khi vòng thái cực rực sáng đến một ngưỡng, nó từ từ xoay chậm chậm rồi nhanh
dần, nhanh dần đến khi trở thành một bánh xe khổng lồ quay tít, xoắn đám huyết
quang vào nhau tựa như những sợi chỉ tết lại thành dây. Đến khi chỉ còn 1 vạch
đỏ lòm nối giữa đám mây và vòng quay, thì thái cực bỗng nhiên dừng lại rất
nhanh giống như người ta phanh xe gấp.

Đám người còn chưa định thần tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì “Uỳnh” một
tiếng rất lớn, cả vòng âm dương thái cực phóng vút lên đám mây đen, xuyên qua,
vọt lên trên cao rồi tan biến. Đám mây đen tồn tại một lúc thì đột nhiên nổ
tung ra thành hàng triệu tia lửa đỏ, bắn ầm ầm lên trời, trông như người ta
bắn pháo hoa vậy. Trời bỗng dưng trong xanh trở lại, mây đen biến mất cũng
nhanh như khi nó xuất hiện.

- Sư huynh xem kìa.

Thiên Thủ đạo nhân đập nhẹ vào Bạch Ưng chân nhân, đầu hất hất ra phía khoảng
sân.

Hai viên Hắc Long Châu và Bạch Phụng Châu sau sáu năm im lìm, nay lại tỏa
quang ảnh lung linh như ngày xưa.

- Sư phụ! Sư phụ đã trở về rồi sao?

Bạch Ưng chân nhân thốt lên, đám trưởng nhánh cũng dáo dác nhìn ra xung quanh
tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Vân Tiêu đạo nhân đâu cả.

- Lạ thật! Lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng này, chắc phải có điều gì đó ẩn
chứa đằng sau.

Thiên Sinh đạo nhân lắc đầu, cất giọng nghi hoặc.

Nhìn một vòng các vị trưởng nhánh và cả Song Mai, Thái Bảo, Bạch Ưng chân nhân
hít một hơi rồi nói:

- Thôi không sao, Âm Dương Song Kiếm lại tỏa sáng như xưa, Vân Tiêu Kiếm lại
được bảo vệ bởi Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ rồi, chúng ta không cần lo lắng việc
ma giáo bí mật tập kích lên đây nữa. Cũng muộn rồi, các đệ về nghỉ đi.

Lưu Ly đạo nhân cúi xuống nhìn hai đứa trẻ rồi ôm Thái Bảo vào vào lòng, giọng
nghẹn ngào:

- Cả hai đứa không sao chứ?

- Dạ, con không sao. – Cả hai đồng thanh đáp sau khi nhìn một lượt thân thể,
thấy không sứt mẻ và vẫn đầy đủ chân tay.

Khi hai viên Hắc Long Châu và Bạch Phụng Châu phát quang trở lại, ở dưới chân
Hoàng Ma Sơn, bóng người lạ mặt hôm trước mặc áo choàng đen trùm kín bỗng thấy
hai viên huyết châu trong hốc mắt của đầu lâu tỏa sắc lung linh. Hắn thấy vậy,
cũng giật mình, nhìn ra xung quanh, miệng hô lớn:

- Nàng về rồi ư? Nàng về rồi ư? Huyết Lệ? Hãy ra đây gặp ta.

Nhưng, đáp lại hắn là một khoảng không gian im lặng, chỉ có tiếng xì xào của
lá cây, côn trùng. Hắn ngửa cây Sát Thần Hoành Tảo Côn ra trước mặt ngắm rồi
mỉm cười nói:

- Huyết Lệ! Nhất định ta sẽ làm cho nàng sống lại, nhất định như thế, dù cho
có phải kéo chín tầng trời xuống địa ngục A tỳ, ta cũng sẽ làm nàng hồi sinh.

Quạ đen trên vai hắn lúc lắc đầu, cất tiếng kêu “Quạ!..quạ” cảnh báo. Con mắt
duy nhất nằm giữa trán con quạ rực đỏ như máu. Hắn thấy vậy, vội vàng quay đầu
đi xuống, miệng lẩm bẩm:

- Âm Dương Bát Quái Kiếm Đồ lại hoạt động trở lại rồi, chúng ta lại đợi vậy.


Lạc Hồng Tiên Hiệp Truyện - Chương #6