Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Trải qua hơn một tiếng đồng hồ, Trần Phong đã dò đến ngôn ngữ thứ ba mươi. Hắn
có phần nản chí rồi, loại ngôn ngữ kì lạ này chỗ nào cũng có điểm giống với
các loại ngôn ngữ mà hắn viết ra. Tức là nói nó có phần nào đó tương đồng với
hầu hết các loại ngôn ngữ thông dụng trên thế giới. Thế nhưng hoàn toàn
không tạo nên từ ngữ câu cú gì.
"Ta chịu..."
Trần Phong quăng cây bút ra bàn, giọng điệu có chút muốn bỏ cuộc. Hắn không
cảm thấy chán nản, chỉ có chút thất vọng. Tuy nhiên cảm giác ấy cũng
qua đi rất nhanh dù sao thì các nhà ngữ học gia nổi tiếng trên thế giới cũng
không giải mã được cơ mà.
"Ta ngốc quá, chắc chắn họ đã thử qua cách của mình rồi. Phải nghĩ ra cách
kiểm chứng khác mà họ ít sử dụng hoặc thậm chí là không nghĩ đến."
Trần Phong thần mắng bản thân. Hắn bắt đầu ngồi vắt tay suy nghĩ các biện pháp
khác.
"Những chữ này có cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại cực kì lộn xộn, giống như
người tạo ra nó đang cố che dấu nội dung khỏi cái gì đấy hoặc ai đấy, nhưng
lại sợ người mà hắn muốn hiểu được nội dung sẽ không đọc được nên lại để lại
chút gợi ý, chính là cái cảm giác quen thuộc này."
Cắn nhẹ đầu bút, bàn tay Trần Phong gõ nhịp xuống bàn. Hắn có cảm giác mơ hồ
mình đã nắm bắt được chút gì đấy trong hư vô, một tia sáng rất nhỏ, chỉ cần
hắn có thể tiến đến gần hơn một chút nữa sẽ giải quyết được vấn đề này.
"Trong tất cả những tài liệu ta từng xem từ nhỏ đến giờ, hình như cũng có một
trường hợp như thế này, các dòng chữ viết trong cuốn sách đó tưởng chừng như
vô nghĩa, nhưng thật ra lại được cố ý viết như vậy vì có chủ đích che giấu. Là
gì ấy nhỉ?”
Trần Phong chau mày, hắn có cảm giác mình đã nắm bắt được điểm mấu chốt,
chỉ thiếu một chút nữa.
“Đúng rồi, tại sao ta lại không nghĩ ra? Cuốn sách ghi chú của Da Vinci!"
Trần Phong đập mạnh bàn tay xuống bàn, không cẩn thận làm rơi cốc nước trên
bàn xuống sàn nhà, tạo nên tiếng vỡ choang.
"Chết thật, đoảng quá!"
Trần Phong vội vã cúi xuống nhặt lấy các mảnh vỡ, trong đầu đang không ngừng
suy nghĩ.
“Cuốn sách ghi chú của Da Vinci” là một thứ cực kì nổi tiếng. Đó là nơi mà ông
viết về các phát minh và nghiên cứu của mình. Điểm đặc biệt ở cuốn sách đó
chính là… được viết ngược. Phải, tất cả mọi thứ trong cuốn sách của ông trừ
các hình vẽ ra đều được viết ngược, muốn đọc được nó phải dùng một mặt gương
để ngay sát cạnh con chữ, nhìn vào hình ảnh phản chiếu qua mặt gương bên kia
mới có thể hiểu rõ nội dung.
"Chính là nó… ai da..."
Mải suy nghĩ, Trần Phong bị một mảnh thủy tinh cứa vào ngón tay, từ đó chảy ra
một dòng máu đỏ.
Giật mình đứng dậy, Trần Phong vội vã quay người đi lấy băng cầm máu.
"Ủa sao chiếc nhẫn lại nằm ở đây? Có lẽ nó đã rơi xuống đất cùng lúc với cốc
nước"
Trần Phong bước đi được vài bước bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn cổ kia đang nằm lăn
lóc dưới đất. Hắn vô thức đưa tay nhặt chiếc nhẫn lên.
"Ầm...."
Ngón tay vừa chạm vào chiếc nhẫn, Trần Phong bỗng cảm giác như sét đánh ngang
tai. Toàn thân hắn cứng đơ tại chỗ, ý thức có chút trì trệ như bị đóng
băng. Từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác cắn nuốt kì lạ, cũng chính là chỗ mà
máu của hắn đang từ vết cắt chảy ra.
Mọi việc diễn ra đột ngột, kết thúc cũng rất nhanh. Trần Phong còn chưa kịp có
thời gian sợ hãi thì cơ thể hắn đã trở lại bình thường, thần trí cũng như quay
về thực tại. Hắn vẫn đang giữ nguyên động tác cúi người xuống nhặt chiếc nhẫn.
"Gặp quỷ...?"
Ánh mắt Trần Phong co rút, từ sau lưng truyền đến từng đợt hơi lạnh. Cảm giác
vừa rồi đến rất đột ngột, cũng rất đáng sợ.
Hắn nhìn xuống chiếc nhẫn, bỗng nhiên có cảm giác hình như giữa mình và chiếc
nhẫn này có xuất hiện một mối liên hệ mơ hồ cực kì quen thuộc. Giống như chiếc
nhẫn đã trở thành một phần cơ thể mình.
Nhíu mày nghi ngờ, Trần Phong cầm chiếc nhẫn đưa lại gần quan sát kĩ hơn. Hai
mắt hắn dõi theo từng đường vân trên đồ hình cổ quái kia. Bắt đầu từ nét ngoài
cùng, chạy dọc vào trong, rồi sang ngang, càng lúc càng thay đổi liên tục như
một mê cung nhỏ.
Hai mắt Trần Phong không chớp lấy một cái, cứ thế trừng trừng nhìn vào chiếc
nhẫn. Hắn không biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ có cảm giác như tinh thần
của mình đang bị kéo theo cái đồ hình kì quái kia, không thể khống chế nổi.
Đã qua hơn năm phút, mắt con người mà mở trừng trừng trong năm phút không đóng
lại thì sẽ thế nào? Chỉ thấy hai mắt hắn lộ vẻ khô khốc, hàng loạt tia máu
đan xen ngang dọc trong mắt cực kì ghê sợ. Trần Phong lúc này cũng không cách
nào khống chế cơ thể cử động, mí mắt giống như bị một thứ sức mạnh vô hình nào
đó kéo mở ra. Có điều lúc này hắn cũng không còn tâm trí nào để suy nghĩ về
vấn đề đó. Tinh thần của Trần Phong đang bị cuốn theo đồ hình kì quái, đi sâu
vào phía trung tâm, càng lúc càng gần.
"Oang..."
m thanh nổ vang trong não Trần Phong, tinh thần của hắn thế mà xuyên suốt đồ
hình, tiến thẳng vào trung tâm của nó, sau đó giống như đột phá được cái biên
giới nào đó, xuyên qua một nơi kì lạ. Bằng một cách nào đó, Trần Phong có thể
"nhìn", hay nói cách khác là cảm nhận được một không gian cực kì rộng lớn phía
trong chiếc nhẫn. Không gian này có màu đen kịt, giống như là hư không trong
vũ trụ. Ở một góc của không gian này có một chiếc hòm bằng gỗ màu nâu, phát ra
ánh sáng nhè nhẹ.
"Ầm..."
Trần Phong tò mò có ý nghĩ tiến lại gần để xem xét thì lập tức bị đẩy ra
ngoài.
Tâm thần hắn đã trở lại với cơ thể, hai mắt Trần Phong lúc này khô khốc, vào
giây phút này lập tức ứa ra nước mắt cay xè xoa dịu nhãn cầu. Đầu óc hắn thậm
chí có chút choáng váng. Có vẻ như việc tiến vào không gian kia làm hao tổn
tâm thần của hắn rất nhiều.
Khuôn mặt Trần Phong lúc này cực kì cổ quái. Hắn có thể cảm giác được cái
không gian rộng lớn kia, giống như chỉ cần hắn muốn là tâm thần có thể tiến
vào. Đồng thời vào lúc hắn đột phá giới hạn của đồ hình kia tiến vào không
gian hư vô, cũng có một giọng nói kì lạ truyền vào não hải hắn, giải thích một
công năng của chiếc nhẫn này. Nó là một chiếc nhẫn để chứa đồ vật.
"Làm thế nào mà chiếc nhẫn nhỏ bé này có thể chứa được đồ vật?"
Trần Phong có chút không tin, ánh mắt nghi ngờ nhìn xuống chiếc nhẫn. Hắn đưa
chiếc nhẫn ra phía trước mặt, hai mắt nhìn vào chiếc bàn bên cạnh.
"Thu!"
Trong đầu vừa nghĩ đến, Trần Phong chỉ cảm thấy một trận chóng mặt, chiếc bàn
liền giống như bị thi triển ảo thuật, lập tức biến mất không tăm tích. Thế
nhưng trong tâm thần Trần Phong, có thể cảm nhận rõ ràng chiếc bàn kia vậy mà
đã xuất hiện trong không gian hư vô của chiếc nhẫn.
"Thần kì, thật quá thật kì, trời đất ơi."
Trần Phong không khỏi rú lên một câu. Cái thứ này không cần nói cũng phải biết
giá trị của nó lớn đến chừng nào. Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ nghe nói
có thứ gì có thể làm được điều này. Điều này đã đánh đổ mọi quy tắc khoa học
mà hắn biết từ trước đến nay