Món Quà Kì Lạ Từ Ông Nội.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

“Đinhhhhh...!”

Có tiếng chuông cửa vang lên, Trần Phong liếc nhìn đồng hồ.

“8h sáng!”

Hắn vậy mà miệt mài tập luyện suốt năm tiếng đồng hồ. Trần Phong điều chỉnh
hơi thở của mình lại cho đều. Từng giọt mà hôi đua nhau chảy trên từng cơ bắp
săn chắc của hắn.

Trần Phong có chút khó hiểu nhìn về phía cửa chính, đứng dậy đi ra ngoài.
Mới sáng sớm thế này, hắn cũng không thường xuyên mời khách đến nhà, vì
vậy tiếng chuông cửa vang lên vào giờ này thì rất là lạ. Trần Phong
tiến đến gần cánh cửa, vừa chuẩn bị mở nó ra thì chợt nghe có
tiếng người ở ngoài nói vọng vào.

_Chuyển phát đảm bảo AB, có ai ở nhà không? Nhanh ra nhận bưu kiện!

_Ra đây, ra đây...

_Mời cậu ký vào đây… đây là bưu kiện của cậu. Cám ơn rất nhiều.

_Cám ơn anh!

Chốt cửa lại cẩn thận, Trần Phong đưa mắt quan sát gói bưu kiện. Nó khá nhỏ,
cỡ hộp cơm Bento kiểu Nhật Bản, được gói cẩn thận phẳng phiu, phía ngoài còn
có dán kèm theo một bức thư tay.

"Gửi Phong ! Ông nội"

"Quà từ ông nội?"

Trần Phong nghi ngờ tự hỏi bản thân. Ông hắn là một nhà khảo cổ, từ nhỏ ông
đã có một đam mê cuồng nhiệt với thế giới, con người, các sinh vật, sự việc
trong quá khứ xa xăm. Từ lúc hắn hiểu chuyện đến nay thì số lần gặp được
ông có lẽ còn chưa đến năm mươi lần.

"Lần cuối ông gọi về đã là hơn một năm về trước. Nghe nói ông và đồng nghiệp
đã phát hiện ra một tàn tích lãng quên của người cổ đại ở vùng rừng rậm nhiệt
đới Châu Mĩ. Ông cũng không quên dặn mình sẽ rất bận trong thời gian sắp
tới, có thể sẽ không có thời gian gọi điện, hoặc quay trở về nhà ăn Tết."

Trần Phong chợt nhớ đến những gì ông nói, trong lòng rất hiếu kì về món
quà này. Sinh nhật hắn sắp đến, ông nội đã hứa sẽ tặng cho hắn một món quà
sinh nhật đặc biệt. Những món quà của ông cho hắn từ trước đến nay không bao
giờ đụng hàng, món nào món nấy đều rất quý hiếm và độc đáo. Trong nhất thời sự
lo lắng về những giấc mơ kì lạ của Trần Phong bị món quà này gạt sang một bên.

Xé lớp giấy gói quà, thứ đầu tiên lộ ra lại là một bức thư. Trần Phong cũng
không nóng lòng tiếp tục mà cầm nó lên đọc trước. Bức thư vừa mở. từng dòng
chữ viết nghiêng đều đặn cũng theo đó hiện ra, chính là nét chữ quen thuộc của
ông hắn.

"Cháu của ông, đã lâu rồi chúng ta không được gặp nhau. Dạo này cháu thế nào?
Còn bị những giấc mơ kì quái kia quấy rầy hay không? Ông hy vọng cháu của ông
luôn luôn khỏe mạnh. Ông đã về Việt Nam từ mấy tháng trước vì đồng nghiệp của
ông mới phát hiện ra một di tích bị vùi lấp của người Việt cổ đại trong khu
vực rừng già U Minh. Ông nghe tin liền vội vã về ngay. Cháu biết không, người
dân địa phương của khu vực đó rất kì lạ, họ không thuộc dân tộc nào trong 54
dân tộc của người Việt Nam ta mà ông từng biết. Họ tuy lạc hậu nhưng rất thông
minh, nói được nhiều ngôn ngữ, thậm chí còn có ngôn ngữ riêng của họ. Di tích
kia bị tìm thấy cũng là một cách tình cờ, những người dân tộc này lúc đầu còn
ngăn cản không cho chúng ta lại gần nghiên cứu nhưng không biết tại sao sau đó
họ lại đổi ý. Ông đã có cơ hội được gặp mặt và nói chuyện với già làng của họ.
Cháu không biết đâu, ông lão này nhìn già gấp mấy lần tuổi ông đấy nhé, cũng
có thể vì ông của cháu vẫn còn rất trẻ, khụ khụ, quay trở lại vấn đề chính…”

"...Ở trong di tích đó chúng ta tìm được rất nhiều vật dụng kì lạ. Có lư đỉnh,
có tranh đá chạm khắc, có vũ khí đá thô sơ, có tượng lớn hình thù kì quái,
nhiều lắm."

"Hơn một tuần sau khi ta đến đó, già làng của họ bỗng yêu cầu ta đến gặp mặt,
sau đó ông ta đưa cho ta hai vật, dặn ta không được cho người trong đoàn biết
rồi ra hiệu đuổi ta đi."

"Vật đầu tiên là một cuốn sách, nhìn qua rất bình thường, có khác chăng là bìa
sách được bọc bằng da cũ. Cuốn sách bằng da này ông đã nghiên cứu qua, nó được
viết bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ không nằm trong bất cứ loại ngôn ngữ nào mà
loài người chúng ta từng nhận biết. Thậm chí ông đã gửi một đoạn sao chép ngắn
của nó đến các nhà sử học gia và dịch thuật gia nổi tiếng nhất thế giới để hỏi
nhưng không ai có thể nhận ra nổi. Trong sách ngoài nội dung được viết bằng
thứ ngôn ngữ kì lạ kia còn có một số chữ tượng hình và tranh vẽ bí ẩn mà ông
không thể hiểu nổi ý nghĩa."

"Vật thứ hai chính là một chiếc nhẫn cổ. Chiếc nhẫn cổ này rất đẹp, có điều
không biết thuộc niên đại nào, được làm bằng một loại nguyên liệu khá kì lạ
vừa giống ngọc vừa giống đá, ngoài đục trong rỗng, không nặng không nhẹ. Mặt
của chiếc nhẫn có khắc một đồ hình kì quái phức tạp. Tiếc là ta không có đủ
thời gian và thiết bị để nghiên cứu thêm về nó. Đoàn chúng ta hiện tại đang
rất bận rộn khai quật cái di tích cổ kia"

"Ta biết tính cháu hiếu kì, cũng như thích tìm hiểu các sự vật, sự kiện kì lạ,
vì vậy sau khi suy nghĩ ta quyết định gửi hai thứ này tới cho cháu, cũng coi
như là món quà sinh nhật sớm. Đừng lo, cuốn sách này thuộc sở hữu của ta,
không liên quan gì đến nhóm khảo cổ cả. Hơn nữa lão già làng kia đã dặn ta
không được tiết lộ cho người trong đoàn biết nhưng vậy chẳng phải có một ý tứ
khác là nếu không phải người trong đoàn thì ta có thể tiết lộ sao? Khà khà,
nếu có phát hiện gì hay ho đừng quên kể cho ông trong lần gặp mặt tới. Yêu
cháu thật nhiều cháu yêu của ta. Ký tên: Ông nội đẹp trai phong độ nhất vịnh
Bắc Bộ."

Đọc đến câu cuối, Trần Phong không kìm được khẽ bật cười. Ông nội hắn lúc nào
cũng vậy, hài hước, tình cảm, luôn làm hắn cảm thấy vui vẻ khi nghĩ đến. Đặt
bức thư sang một bên, Trần Phong tiếp tục xé nốt lớp giấy gói, phía trong là
một cái hộp nhỏ màu nâu.

Trần Phong mở hộp nhỏ ra, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là trước nhẫn cổ. Nó
nằm yên lặng trên cuốn sách, chiếc nhẫn có màu ngọc thạch, mặt hình vuông dẹt,
phía trên đúng như lời ông nội nói có khắc một đồ hình kì lạ phức tạp.

"Khá là đẹp, thẩm mĩ của người tạo ra trước nhẫn này rất cao, có điều đồ hình
kì quái này có ý nghĩa là gì?"

Trần Phong thầm nghĩ, cầm chiếc nhẫn quan sát một lúc rồi đặt sang bên cạnh.
So với chiếc nhẫn, hắn cảm thấy hiếu kì với cuốn sách kia hơn. Cuốn sách này
nhìn qua khá cũ kĩ, giống như là sách cổ, bề mặt phía ngoài tương đối thô ráp,
sờ vào có cảm giác sần sùi như da thuộc, phía trên vẽ một số ký tự loằng
ngoằng kì lạ. Trần Phong lần ngón tay qua bìa sách, lật sang trang đầu tiên.

"Ngôn ngữ trong sách thực sự là rất kì lạ, nhìn qua có phần giống chữ Hán cổ,
có chỗ lại giống như chữ Ai Cập, ồ, đoạn này thậm chí nhìn giống như chữ cái
Latinh, đúng rồi, có dấu sắc nữa này."

Trần Phong gãi gãi đầu, ngôn ngữ trong cuốn sách này nhìn qua cực kì khó hiểu,
cảm giác như nó là một sự pha trộn của rất nhiều ngôn ngữ với nhau, cả hiện
đại lẫn cổ đại. Hắn chau mày suy nghĩ, để quyển sách xuống bàn rồi rời đi, lúc
quay lại đã thấy trên tay cầm một chồng sách dày cộp, một chiếc máy tính bàn
loại nhỏ và một tập giấy trắng.

Trần Phong liếc nhìn cuốn sách cũ kĩ, bàn tay nhanh chóng sao chép lại rất
nhiều từ ngữ trong đó xuống mặt giấy, đếm sơ qua cũng phải hơn một trăm từ.
Tiếp đó hắn lại viết xuống hơn một trăm từ ngữ thông dụng bằng tiếng Trung mà
hắn chép được từ một trang web trên mạng, qua thêm vài lượt nữa, thêm một trăm
từ ngữ thông dụng tiếng Ai Cập, Ấn Độ… một vài loại tiếng cổ, thậm chí cả
của Tiếng Việt cũng bị hắn viết xuống.

Xong xuôi công việc cũng mất đến vài tiếng, Trần Phong đưa mắt nhìn đồng hồ.
Bây giờ đang là buổi trưa, hắn không có thói quen ngủ trưa, một phần cũng vì
hễ ngủ là sẽ gặp những giấc mơ đáng sợ kia, còn lại thì tại vì hắn cảm thấy
đây là một việc hết sức lãng phí thời gian.

Mấy chục tờ giấy, mấy chục loại ngôn ngữ khác nhau được Trần Phong chép xuống,
đây đều là những ngôn ngữ được hắn lựa chọn cẩn thận từ các loại ngôn ngữ
thông dụng hiện nay, ví dụ Anh, Đức, Pháp, Trung, Ấn Độ, Ai Cập, Nga...vv… và
một vài ngôn ngữ cổ mà hắn có tài liệu trong tay, tất nhiên Tiếng Việt là
ngoại lệ, nên nhớ cuốn sách có lẽ xuất xứ ở Việt Nam đấy, ai biết được
liệu có liên quan gì hay không?

Phương pháp mà hắn đang thực hiện là một phương pháp khá thông dụng trong
ngành ngôn ngữ học. Khi các nhà ngôn ngữ gia gặp được một loại ngôn ngữ mới,
họ sẽ lập ra một bảng tóm tắt với khoảng một trăm đến hai trăm từ ngữ thông
dụng của các loại ngôn ngữ mà họ biết. Sau đó so sánh với bảng tóm tắt một
trăm từ ngữ của loại ngôn ngữ chưa biết đến kia. Nếu có điểm giống nhau với
bất kì loại ngôn ngữ đã biết nào trên ba mươi phần trăm thì có nghĩa nó có
liên quan đến nhau, trên năm mươi phần trăm là có họ hàng gần, còn trên bảy
mươi phần trăm thì khỏi phải nói, nhất định là rất quen thuộc rồi. Khi đó họ
có thể dựa vào loại ngôn ngữ giống kia để mò mẫm rồi phiên dịch thêm các từ
ngữ khác, từ đó lập ra một bảng chữ cái và từ ngữ có hệ thống. Đó là cách mà
các nhà ngôn ngữ học có thể dịch thuật được các loại ngôn ngữ cổ đại đã thất
truyền hoặc ngôn ngữ lạ của người dân bản địa vùng nào đó.


Kỷ Nguyên Máu - Chương #2