Ác Mộng Tuần Hoàn.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

_Cứu, cứu với... Ai cứu tôi với!

_Không, đừng bỏ tôi lại, làm ơn… a…!

_Đau, đau quá… quái vật… thả tao ra…!

Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên bên tai Trần Phong. Hắn đang co ro ngồi
trong một căn nhà hai tầng, xung quanh bao phủ đầy sương trắng. Toàn thân Trần
Phong vẫn còn đang run rẩy trong sự sợ hãi tột cùng. Vừa rồi tận mắt hắn nhìn
thấy ba người ở con đường dưới nhà hắn. Một giây trước còn đang sống sờ sờ,
chỉ khoảnh khắc sau liền bị một cái xúc tu khổng lồ từ trong màn sương cuốn
lấy. Từ đó truyền ra từng tiếng hét ghê rợn rồi im bặt.

Cố gắng kìm chế nhịp tim đang đập loạn, hai mắt Trần Phong nhắm lại. Hắn
dùng hết sức cố gắng để kiểm soát cơ thể đang run rẩy, miệng thì thào.

_Ở trong nhà sẽ an toàn, sương trắng không thể vào đây được, phải rồi, chỉ cần
ta ở trong nhà..."

"Két...".

Một âm thanh kẽo kẹt vang lên làm trái tim Trần Phong giật thót. Hắn biết
tiếng động này, quá quen thuộc, chính là tiếng động khi cánh cửa chính của nhà
hắn được mở ra. Thân thể Trần Phong trở nên cứng đờ, nhịp tim vừa ổn
định liền rối loạn trở lại.

"Nguy rồi, tại sao cửa chính lại mở, sương trắng sẽ tràn vào mất! Không được,
phải đóng cánh cửa đó lại ngay!".

Lấy hết can đảm đứng dậy, thân thể còn đang run rẩy của Trần Phong thận trọng
tiến đến cánh cửa phòng. Bàn tay hắn khẽ đưa lên nắm cửa, chậm chạp mở hé ra
từng tí một, ước chừng chỉ vừa đủ để hắn có thể đưa ánh mắt ra ngoài quan sát.

"Hành lang không có sương trắng..."

Thở phào một hơi, Trần Phong nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, rón rén tiến đến
chân cầu thang, từng bước từng bước một như mèo.

Từ cầu thang nhà hắn nhìn thẳng xuống được tầng một. Theo ánh mắt của Trần
Phong có thể thấy được cửa chính của căn nhà đang mở hé ra, từ đó tràn vào
từng luồng sương trắng. Làn sương lập lờ như đám mây, có vẻ rất nhẹ, từ ngoài
cửa lơ đãng tiến vào, chậm rãi bay lên trên cao, không biết từ lúc nào đã
phủ lấy một tầng dày đặc trên trần nhà. Cố gắng di chuyển nhẹ hết mức có
thể, bàn chân Trần Phong thận trọng bước lên bậc cầu thang đầu tiên.

"Bậc thứ nhất, bậc thứ hai, bậc thứ ba....".

Trần Phong lặng lẽ đếm trong lòng. Cầu thang nhà hắn có mười ba bậc tất cả.
Chỉ cần đi hết mười ba bậc này, lại thêm một đoạn ngắn chừng vài mét là ra đến
cửa, có thể đóng cánh cửa kia được rồi.

Đám sương trắng vẫn lặng lẽ tràn vào trong nhà, khung cảnh yên tĩnh một cách
lạ thường. Không một tiếng gió, không một tiếng động làm Trần Phong cảm thấy e
sợ. Hắn có cảm giác tiếng tim đập của mình quá to, phảng phất như nó là âm
thanh duy nhất tồn tại trong ngôi nhà này.

"Tách".

Một tiếng động vang lên làm Trần Phong giật mình, hắn sợ hãi dừng lại mọi
hành động, giữ nguyên tư thế đang bước tới, chuẩn bị sẵn sàng chạy ngược
lại.

Không có gì xảy ra !

Bình tĩnh nhìn kĩ lại, hóa ra là một giọt mồ hôi từ trên trán hắn chảy xuống
cằm, rơi xuống nền đá tạo nên tiếng động, vậy mà dọa hắn sợ suýt chết.

Thở nhẹ một hơi, Trần Phong tự nhủ bản thân thần hồn nát thần tính. Hắn vươn
cánh tay lau đi mồ hôi trên khuôn mặt, thận trọng tiếp tục bước xuống.

"Chín, mười, mười một… Sắp đến rồi...".

Tinh thần hắn khẩn trương, hai mắt chăm chăm nhìn vào khoảng không giữa khe
cửa, nơi sương trắng vẫn đang tràn vào.

"... mười ba… két...".

Tiếng động lần này vang lên thật to, lại đúng vào nơi Trần Phong vừa đặt chân
xuống.

"Chết tiệt, tại sao ta lại có thể quên bậc thứ mười ba này đã cũ, mỗi lần dẫm
lên sẽ tạo ra tiếng động lớn?".

Trần Phong gào thét trong lòng, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tiếng
động kia giống như thủy tinh mài vào nền gạch, hung hăng đâm vào tâm thần hắn
một cái. Thân thể hắn lúc này trở nên cứng đờ, mồ hôi lại bắt đầu tuôn ra như
suối.

Một giây… hai giây… mười giây… vẫn không có gì xảy ra.

"Có lẽ là ta sợ quá nên suy nghĩ linh tinh. Phải nhanh chóng đóng cánh cửa kia
lại, đã tốn quá nhiều thời gian ở đây rồi".

Thấy vẫn không có gì xảy ra làm trái tim Trần Phong nhẹ đi phân nửa. Hắn tự
trấn an bản thân. Bàn chân chạm vào nền đá hoa cương lạnh buốt, nhưng lúc này
Trần Phong không có tâm trí để ý đến điều đó. Hai chân hắn nhẹ nhàng như mèo,
không gây nên một chút tiếng động. Chẳng mấy chốc hắn đã vượt qua khoảng cách
mấy mét để đến gần cánh cửa.

Trần Phong di chuyển cánh cửa thật chậm, cốt không tạo ra âm thanh nào. Cho
đến khi cánh cửa kia hoàn toàn đóng chặt, được chính tay hắn chốt lại cẩn thận
hắn mới dám thở ra một hơi, toàn thân thoát lực mà nằm bệt ra đất.

"Thật là dọa chết người… may mà ta phúc lớn mạng lớn… ơ… kia là cái gì..?"

Ánh mắt hắn hướng thẳng lên trần nhà. Chỉ thấy màn sương trắng bao phủ trên đó
khẽ lay động, dần dần trôi dạt sang bên, để lộ ra khung cảnh trên cao. Một thứ
gì đó đen xì đang bám chặt trên đó, xuyên qua lớp sương mù rơi vào mắt Trần
Phong. Hắn kinh hãi, cả người chết đứng, miệng thều thào gì đó không nên
lời. Chỉ thấy từ cái đống đen xì đó mở ra một cái mồm đầy máu và răng trắng
lởm chởm, chụp thẳng xuống đầu Trần Phong.

Trước mặt hắn chỉ còn cái miệng của quái vật kia, bao phủ hết thảy, mọi thứ,
ánh sáng, không gian, và cả mạng sống của hắn....

_Khôngggggg...

Trần Phong hét lên một tiếng, cả người vùng dậy. Hắn thở hổn hển, từ sâu trong
đáy mắt vẫn còn lưu lại sự sợ hãi. Cái chết, cảm giác trải qua cái chết không
từ ngữ nào có thể diễn tả được. Nhìn vào bàn tay vẫn còn đang run, Trần Phong
lại đưa tay lên chạm vào khuôn mặt. Hắn ngẩng đầu, mắt nhìn xung quanh, sự sợ
hãi trong mắt dần dần nguôi đi.

Hắn vẫn đang ở nhà, trong phòng của hắn. Hắn không có chết. Mà vừa rồi, cũng
chỉ là một giấc mơ.

_Giấc mơ chết tiệt, lại là nó!

Liếc đồng hồ mới ba giờ sáng, Trần Phong làu bàu chửi thề trong miệng, sau đó
vội vã đứng dậy đi vào trong nhà tắm. Cả người hắn lúc này nhớp nháp khó chịu,
mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả áo.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn mơ thấy giấc mơ này, cũng không phải là lần
đầu tiên hắn chết trong mơ. Tuy nhiên cái cảm giác nếm trải cái chết không hề
dễ chịu. Dù đã trải qua nhiều lần như vậy, thế nhưng hắn vẫn còn sợ hãi cái
cảm giác đó. Rất chân thật, giống như từng tế bào trên cơ thể bị kích thích sợ
hãi đến tột độ, làm cho con người ta sởn gai ốc, bị đóng băng toàn bộ cơ thể,
trơ mắt ra nhìn bản thân chết đi.

Vục lấy một ít nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo, Trần Phong nhìn bản thân trong
gương. Một đầu tóc đen điển hình của người Châu Á, đôi mắt màu nâu sậm tràn
đầy vẻ trí tuệ được hắn thừa hưởng từ cha. Nói chung thì hắn cũng khá dễ nhìn,
chỉ có điều giữa trán lại có một vết sẹo như cái bớt nhỏ, được mái tóc rối bời
che lấp đi. Hắn đã từng hỏi người thân về vết sẹo này, nhưng ai cũng nói hắn
sinh ra đã có nó rồi.

Rời khỏi phòng tắm, Trần Phong tiến vào một căn phòng khác của ngôi nhà. Căn
phòng này khá trống trải, chỉ thấy vài kệ gỗ chất đầy các loại sách, một
chiếc bảng lớn và một chiếc bàn to choán gần hết diện tích của căn phòng. Trên
chiếc bàn để la liệt sách báo, tài liệu, bút, phấn các loại, nhìn qua giống
như phòng làm việc của nhà sử học nào đó.

Trần Phong tiến đến trước mặt chiếc bảng lớn, với tay lấy một cây bút viết
bảng, hí hoáy viết lên góc phải thứ gì đó, sau đó khoanh tròn lại. Thấp thoáng
hiện ra vài chữ: trong thành phố đổ nát… quái vật thuộc loại nhuyễn thể…

Lùi lại mấy bước để quan sát chiếc bảng được rõ hơn. Hắn trầm ngâm đứng trước
cái bảng thật lâu, hai mắt đăm đăm nhìn về phía trước,. Chỉ thấy trên cái bảng
lớn này ghi chú chi chít rất nhiều thứ.

Giấc mơ giống với ngày hôm nay hắn đã mơ thấy rất nhiều lần. Không, cũng không
hẳn là giống hoàn toàn, mà mỗi lần hắn đều thấy bản thân mình ở một hoàn cảnh
khác nhau, khi thì trong nhà, khi thì ở ngoài đường lớn, có lúc lại trong xe ô
tô, có khi ở trong rừng… nhiều vô số kể, thế nhưng tất cả chúng đều có điểm
chung:

"Các loại quái vật kì bí, sương trắng, bầu trời tím, một tiếng an toàn và… ta
chết."

Trần Phong vân vê cây bút trên tay, hai mắt lộ vẻ đăm chiêu. Hắn bắt đầu có
những giấc mơ kì quái như thế này từ mười năm trước, khi hắn tròn mười tuổi.
Lần đầu mơ thấy đã làm hắn sợ hãi tưởng chết, không dám đi ngủ trong hai ngày.
Tuy nhiên đến khi hắn ngủ tiếp lần nữa thì lại mơ thấy giấc mơ giống như vậy.
Khi hắn nói điều này ra cho người nhà thì không một ai tin tưởng hắn cả,
cho rằng chỉ là ác mộng đơn giản mà thôi, thế nhưng bản thân Trần Phong lại
không nghĩ như vậy.

Những giấc mơ này tuy không lặp đi lặp lại giống nhau, nhưng mỗi lần hắn ngủ
liền xuất hiện, cái này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Có điều hắn cũng
không thể nào giải thích được. Chỉ biết tâm thần luôn tồn tại một cảm giác sợ
hãi lo lắng như có điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.

Trần Phong bắt đầu ghi lại những giấc mơ của mình từ bốn năm trước, năm hắn
mười sáu tuổi. Hắn mơ hồ cảm giác những giấc mơ này có mối liên hệ gì đó với
nhau, có điều hắn cũng không tìm ra được chúng có ý nghĩa gì. Ném cây bút
sang một bên, Trần Phong thở dài một hơi, đoạn nằm dài ra nền nhà, bắt đầu bài
tập thể lực quen thuộc của mình.

Hắn vốn không thích thể thao, thậm chí giống như là mọt sách, trước năm mười
tuổi hắn vốn chỉ thích ngồi nhà đọc sách, tìm hiểu những thứ mới lạ. Thế
nhưng từ sau khi có những giấc mơ đó, hắn đã bắt đầu rèn luyện cơ thể. Dường
như chỉ có những bài tập rèn luyện cơ thể này, mới làm cho hắn có cảm giác an
tâm đôi chút. Từ sâu trong tâm thần Trần Phong mơ hồ có chút sợ hãi, thậm chí
đôi lúc hắn tự hỏi có phải không bản thân đã điên. Bởi vì hắn có một dự cảm
mơ hồ, cũng có thể coi là một nỗi sợ. Hắn sợ rằng một ngày, chỉ là nếu như…
Nếu như thực sự một ngày những giấc mơ kia trở thành hiện thực…

Nếu có ngày đó, những bài tập rèn luyện này có thể cứu sống được hắn hay
không thì hắn không biết. Chỉ có điều cảm giác có một thứ gì đó để làm, có một
chút chỗ dựa nào đó vẫn tốt hơn là ngồi chờ cái chết đến gần.

Ánh đèn vàng mờ mờ chiếu rọi căn phòng, hắt lên thân thể đang miệt mài tập
luyện của hắn tạo thành một cái bóng chập chờn trên tường.


Kỷ Nguyên Máu - Chương #1