Người Gấu Làng Doggam


Người đăng: Khatttj

“Nào, nhanh lên!”
Hiiro chậm chạp thức dậy và bắt đầu bước đi. Arnold lườm cậu với nửa con mắt.
“…Nếu ngươi đã hồi phục thì ta chắc sẽ ổn thôi. Nhanh lên đi, chúng ta đang
phải chờ ngươi nè!”
“Fufu, đi nào!”
Với sự hối thúc của Muir, cả nhóm tiến về phía trước.
Sau một hồi thì họ đến được cổng rừng.
“Ôi, cuối cùng!”
Arnold rảo bước nhanh hơn. Sau khi qua được khu rừng, cả ba đến một vùng rộng
lớn đầy hoa.
“Uwa~”
Muir nhìn lặng thinh, như thể cô bé trở nên câm nín. Cơn gió nhẹ đung đưa
những cánh hoa. Một quang cảnh lung linh.
“Đây là Vườn Doggam.”
“Ở đây được trồng bởi Bearnts à?”
“Phải, chúng đẹp, phải không? Hương thơm cũng thật tuyệt vời.”
Mùi thơm ngọt ngào đến mức làm nước dãi ai đó lây lất trong không khí. Những
giống hoa khác nhau ở đây mang một lượng lớn mật hoa đầy thơm ngon.
“Và ngay sau đây, ta sẽ tới được ngôi làng của Bearnt, Doggam!”
Đi qua cánh đồng, họ có thể nhìn thấy ngôi làng. Ngôi làng khá nhỏ, như thể
muốn giấu mình khỏi thế giới này.
Khi họ bước vào ngôi làng, Hiiro và hai người kia có thể nhìn thấy những người
Bearnt đang tụ tập thành đám đông ở vùng trống. Họ cố xem chuyện gì đang xảy
ra.
“Chuyện gì thế?”
“Ế? O-ồ! Lâu không gặp, Arnold!”
“Yo, Max! mày vẫn phì lủ như xưa!”
Hai người quàng vai bá cổ chào hỏi nhau.
“Hửm? Arnold… Tai của mày…”
“A? Haha, à ùm.”
Arnold tỏ ra phiền lòng nhưng nhanh chóng phục hồi, lấy lại phong thái hớn hở.
“Giới thiệu hai người. Đây là một Bearnt, tên Max. Chúng ta từng chén chú chén
anh lần trước khi ta đi qua ngôi làng này.”
Arnold quay sang Hiiro và Muir, giới thiệu người đàn ông. Max cười có chút
thoáng buồn.
“Max, để tao giới thiệu hai đứa này với mày.”
Gã quay lại nói với Max.
“Cô bé này là thiên thần bé nhỏ, là đóa hoa dễ thương của tao, Muir Castrea!”
Dù gã nói với giọng rất quả quyết, song ai cũng nhìn gã với cái nhìn trống
rỗng. Còn Muir thì đỏ ra mặt.
“Đ-Đừng có mà đem cháu ra đùa!”
Cô bé nhanh chóng cúi đầu. Khi cô bé làm vậy, những người khác có thể thấy một
nụ cười.
“Rồi ~ và còn cái người kia thì trông thế nào thì y thế ấy. Tên khốn mang tên
Hiiro.”
Cách đối xử của gã khác nhau hoàn toàn, nhưng Hiiro chẳng thèm quan tâm.
“Chào mừng hai đứa đã đến đây! Tên ta là Max!”
Hắn ta trông khá tròn người. không, phải nói là hắn quá khổ.
(Hắn giống heo nhân hơn là người gấu.)
Hiiro nghĩ vài điều khá bất nhã, Arnold hỏi Max chuyện gì mà mọi người quây
lại thế.
Và mặt mày Max trở nên nghiêm túc.
“A, sự thật là có ai đó trông thấy một con quái Unique trong rừng. Nên giờ mọi
người đang nghĩ cách đối phó.”
Arnold nhìn như có vẻ muốn nói gì đó.
“Dù chúng tôi cố làm gì thì nó cũng là quái rank S. Làng không đủ sức để chống
chọi được.”
“R-Rank S? U-ừm, Max…?”
“Gì cơ?”
“C-cái con quái Unique đó có phải là… Red Boar không?”
“Phải, sao mày biết hay vậy. Chính xác rồi đó!”
(“Hơn cả biết ấy chứ, bọn tao chạm mặt nó và tên khốn kia đã xử nó rồi.”)
Arnold muốn hét lên trong tim.
“À mà bọn mày đi từ đâu đến vậy? Đừng có bảo là đi qua khu rừng đó nhé? Nếu
đúng thì bọn mày gặp hên rồi. Nếu chẳng may chạm mặt nó thì giờ chắc mấy người
lên ngắm gà khỏa thân rồi.”
“À, đúng là có thứ lên ngắm gà rồi…”
“Là sao cơ?”
Arnold thở dài và bắt đầu kể sự thật.
“HỂ Ể Ể Ể!? CẬU GÍT CON QUÁI UNIQUE RỒI ẤY HẢ?!”
Không chỉ có Max mà toàn bộ những người quanh đó đều đeo sự ngạc nhiên trên
mặt.
“À-ừ. Nhưng kẻ giết nó là tên khốn kia kìa. Bằng chứng này.”
Và gã mang ra cái răng nanh của con quái để làm chứng. Đám đông trở nên hưng
phấn.
“Chuyện-chuyện-chuyện gì đã xảy ra, Arnold? Cậu ta là ai vậy? Một mạo hiểm gia
cấp SSS à?”
“Kh-ông… hắn chỉ là tên rank D quèn thôi…”
“HỂ Ể Ể!?”
Max mồm rộng đến mang tai, nhìn Hiiro.
“Tên này thực sự hạ được con quái đó sao? Tên lùn với con mắt ác quỷ này ấy
á?”
Max chỉ tay về phía Hiiro. Hiiro túm lấy nó.
Và bẻ…
“DỪNGGGGG LẠI!!”
“Tôi ghét kẻ nào dám chỉ tay vào tôi.”
Cả đám trở nên im lặng. Thời gian như dừng lại ở ngôi làng. Arnold thở dài.
“Tôi nói thật đó, mọi người. Dù không thể kể chi tiết nhưng con quái Unique đã
bị hạ rồi, và kẻ hạ nó chính là thằng nhóc này, nên giờ ngôi làng không còn
gặp nguy hiểm nữa. Chỉ có vậy thôi!”
Hiiro tỏ ra chút cảm kích. Nếu Arnold cố giải thích về cái ma thuật dị biệt
của cậu chắc cậu sẽ xử gã mất. Nhưng có vẻ Arnold tôn trọng sự riêng tư của
Hiiro. Vậy nên sự cảm kích của cậu đối với gã tăng lên chút.
Sự nguy hiểm đối với làng giờ đã biến mất. Con quái sẽ không bao giờ đến được
làng cũng như sẽ chẳng có tai họa nào sẽ đổ xuống. Hiiro đã giết con Red Boar
nên trở thành tâm điểm sự chú ý.
Cảm giác ban đầu khá khó chịu, nhưng dân làng làm những món khá ngon thiết đãi
cậu nên Hiiro quyết định cho qua.

“Nhưng không ngờ mày vẫn ổn đấy, Arnold.”
Max nhìn với chén sake vừa nói.
“Về gì cơ?”
“Tao có nghe đồn là có kẻ giống mày bị loài người biến thành nô lệ nên cứ nghĩ
rằng… Tai của mày, bọn chúng làm vậy với mày à?”
“… Ừm.”
Đôi tai kiên quyết của Arnold đã in sâu trong trí nhớ của Max giờ không còn có
thể thấy được nữa. và hắn nhớ những lời đồn về những người thú bị biến thành
nô lệ.


Konjiki no Word Master - Chương #50