Độ Quan Trọng Của Level


Người đăng: Khatttj

Trong khi Arnold vừa duỗi tay ra thì những con quái như đang chờ xuất hiện.
“Đùa nhau à…”
Arnold nghĩ nó không thể xảy ra nhưng cuối cùng giả thuyết của gã sai hoàn
toàn.
“Này ông già, tôi mệt rồi nên ông xử chúng hộ nhé.”
“Gì cơ? Giúp ta với chứ!”
“Chúng đâu phải hàng unique nên không có chuyện ông bị thịt đâu… nên cố lên
nhé.”
“Giúp ta với!”
“Rồi, cứ để Muir cho tôi, phần còn lại cho ông hết.”
“Khôngggg! Giúp ta!”
“Ồn quá. Chỉ cần diệt hết chúng là được mà.”
“Được rồi, thịt hoặc bị thịt.”
Arnold nhảy vào giữa đám quái.
(Hừ, không may gã chết thật thì sao nhỉ?)
Muir bẽn lẽn nhìn cậu như thể mong đợi điều gì đó.
“Ổn mà, ta sẽ hồi sức cho ông ta nếu ông ta sống sót qua được đám đó.”
Sau khi Hiiro nói vậy, Muir ngồi xuống gốc cây mà cô bé nãy dựa vào.
“Muir, nhóc mệt à?”
“Vâng, nhưng em vẫn có thể thức. Em có thể giúp bác nếu bác ấy cần.”
Muir nói trong khi khoanh cánh tay. Cô bé nghĩ rằng mình nên hồi phục hoàn
toàn để có thể giúp Arnold, do đó cô quyết định ngồi nghỉ.
Muir không hề chợp mắt theo dõi Arnold đang liều mạng chiến đấu trong khi ngày
chậm rãi trôi đi.
Cuối cùng Arnold quay lại chỗ Hiiro và Muir đang nghỉ ngơi.
“Mệt bở hơi.”
“Bác làm tốt lắm!”
“Nụ cười ấy làm ta cảm giác khỏe hẳn ra!”
Nụ cười của Muir làm gã có chút thoải mái. Arnold ném ánh nhìn về Hiiro đang
chìm trong giấc ngủ.
“Tên nhóc này. Trong khi ta cật lực chiến đấu thì ngươi không thèm canh chừng
Muir mà nằm ngủ ngon lành thế à!?”
Arnold nắm chặt tay, răng đánh ken két, Hiiro đáp trả.
“Tôi đã phải xử con unique nên giờ mệt lắm.”
“Không… nói như nó oai hùng lắm ấy… tên trơ tráo kia!”
“Hehehe, thì sao.”
Arnold ngồi xuống cạnh bên Muir và Hiiro. Hoàng hôn buông xuống những hàng
cây, choàng lấy họ như tấm chăn.
“Hiiro, thực ra thì nhóc là ai vậy?”
“Ý ông là sao?”
“Với phép thuật độc nhất, ngươi thực sự mạnh hơn nhiều người. Cái thái độ hợm
hĩnh… à thôi bỏ qua đi. Ngươi du hành một mình, và còn muốn đến địa phận của
người thú.”
“Mà,… sau cùng tôi chỉ muốn đến địa phận người thú thôi.”
“Phải. Nhưng một mạo hiểm gia chẳng bao giờ đi xa đến vậy như ngươi đâu. Ngay
cả cuộc chiến với Red Boar vừa nãy, đó chẳng khác nào tự sát.”
“Đó là…”
Muir cũng đồng ý với Arnold và gật đầu.
“Với lại ở level 33 mà kĩ năng vật lý của ngươi thực sự vượt trội. Còn tính
cách của ngươi…”
“Hehehe. Tính cách thì chẳng có liên quan.”
“Đây là lần đầu ta thấy tên khốn như ngươi. Ta thậm chí còn chưa thấy kẻ nào
như ngươi dù trong tộc người thú.”
“Rồi, tôi chẳng hứng thú.”
“Ngươi hạ thấp tất cả, ta sợ ngươi có ngày sẽ dính vào rắc rối.”
“Mặc kệ tôi.”
Arnold nhìn Muir, khuôn mặt tỏ vẻ bối rối.
“Muir, em vẫn sợ loài người?”
“Phải, nhưng…”
“Còn tôi thì sao?”
“Về Hiiro… không đến nỗi.”
“Ta cũng nghĩ Hiiro không phải người xấu.”, Arnold xen vào. “Hắn khác hoàn
toàn với những con người mà ta từng gặp trước đây.”
“Haha, vậy sao?”
“Buồn thay, hắn dường như là hiện thân của quỷ dữ. Cách hắn nhìn Muir thật
đáng ghê tởm.”
Muir cười dù rằng cô biết nhận dạng về Evila.
“Muir có thể cười như thế, ta cũng ấm lòng.”
“Bác…”
“Cháu nên tin tưởng ta hơn là tên đó. Ta sẽ làm mọi thứ để cháu có thể được an
toàn.”
“…Không, dù thế cháu phải mạnh mẽ hơn. Cháu muốn như bác và những người thú
khác khi cháu lớn lên.”
“Muir…”
Trong khi Arnold và Muir nhìn nhau, Arnold nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. Muir tỏ ra
hạnh phúc.
Hiiro hơi mở con mắt. Sau khi thấy hai người kia như vậy, cậu nhắm mắt và từ
từ rơi vào giấc ngủ.


Konjiki no Word Master - Chương #49