Phép Thuật


Người đăng: Khatttj

Vừa nói, bà lão giơ bàn tay của bà trước mặt cậu. Có thứ gì đó như khói xanh
bốc ra từ lòng bàn tay. Có định hình dần thành một quả cầu trong bàn tay bà.
“Đây là ma lực.”
“Oa, nó có thể trông thấy bằng mắt thường sao?”
“Không hẳn, phải trải qua luyện tập mới có thể làm cho nó hiện hữu như thế. Ta
phải tập trung dòng chảy và tưởng tượng ra nó hội tụ trên tay ta.”
“Tưởng tượng?”
“Ma thuật là sức mạnh của sự tưởng tượng và cũng là sức mạnh của dòng chảy.
Một dòng chảy ma lực cũng đang lưu thông trong quả cầu này giống như máu vậy.”
“Nghe có vẻ rắc rối nhưng chung quy có thể tạm hiểu dòng chảy máu = ma lực,
đúng chứ?”
“Có thể coi là vậy.”
“Và để tận dụng nguồn ma lực, tôi hình dung ra dòng máu chảy trông khắp cơ
thể. Và cứ thế…”
Trong khi nói vậy, cậu hình dung ra máu tập trung vào đầu ngón tay. Và thế
ngón tay của cậu tỏa sáng nhợt nhạt và trở nên ấm áp.
“... Bà ta có thể làm được như thế này à. Tôi hiểu rồi, thì ra đây là ma
thuật.”
Bà lão há hốc mồm ngạc nhiên.
“Thật kinh ngạc! Cậu nói đây là lần đầu sử dụng ma thuật, phải không?”
“À thì đúng vậy.”
“Vậy mà đã có thể kiểm soát nó đến mức này. Cậu chắc phải có trí tưởng tượng
đến kinh ngạc.”
“Thì tôi là một tên mọt sách nên mấy thứ như tưởng tượng thế này đối với tôi
là chuyện nhỏ.”
Những cuốn sách chỉ toàn chữ và chữ, người đọc buộc phải tự tưởng tượng hình
ảnh dựa trên câu chữ của người viết trong đầu. Từ địa điểm, con người hay hành
động trong câu chuyện tái hiện bằng sự tưởng tượng. Hiiro đóng bản thân vào
những quyển sách từ khi còn nhỏ nên sự tưởng tượng của cậu đã được qua tôi
luyện. Hay đúng hơn, đó là điểm mạnh duy nhất của cậu. Khi cậu dừng tưởng
tượng, ánh sáng và hơi ấm biến mất khỏi đầu ngón tay của cậu.
“Cảm ơn bà lắm, giờ tôi có thể dùng ma thuật được rồi.”
“Thật vui khi nghe cậu nói thế.”
“Thêm điều nữa, chỉ cần niệm phép trong khi tập trung dòng chảy ma lực như vừa
rồi nếu muốn sử dụng ma thuật phải không?”
“Khá lắm, nhìn này.”
Bà ta giơ ngón tay trỏ lên và niệm, một quả cầu lửa to bằng quả cầu tennis
xuất hiện.
“Ồhhh”
Hiiro cao giọng thích thú đầy ngưỡng mộ. Hứng thú của cậu đối với ma thuật
được khơi gợi khi sử dụng nó lần đầu tiên.
“Ta giữ cho nó nhỏ như thế thôi nhưng nó có thể to hơn phụ thuộc vào sự tưởng
tượng và ma lực mà ta có.”
“Đã hiểu, nhưng tôi nghĩ tôi không thể dùng được .”
“Hừm? Cậu khác thuộc tính sao?”
“Vâng, nó là loại không rõ thuộc tính.”
“… Giờ lại là thuộc tính hiếm nữa à. Không rõ thuộc tính là những người sử
dụng ma pháp độc nhất. Có lẽ nào cậu…”
“Chờ chút đã. Độc nhất ư? Ý bà là loại ma pháp mà chỉ duy nhất một người thực
hiện được nó?”
“Chính là thế.”
Theo bà lão, có 8 thuộc tính ma thuật là Hỏa, Thủy, Thổ, Phong, Lôi, Băng, Ánh
sáng (Quang), Bóng tối (Ám). Loại không xác định là loại không có thuộc tính.
Hay nói cách khác là kẻ sở hữu thuộc tính không xác định không thể dùng được
các ma pháp của thuộc tính pháp thuật khác. Nhưng đổi lại, kẻ đó sở hữu ma
pháp chỉ bản thân mới sử dụng được, đó gọi là ma pháp độc nhất.
“Vậy nên ma pháp độc nhất rất có giá trị thậm chí cả trong thế giới này. Sự
thật là không nhiều người có thể thực sự kiểm soát được nó.”
“Ý bà là sao?”
“Ma pháp độc nhất luôn là ma thuật đầy quyền năng nên ta nghe nói rằng nó rất
khó để kiểm soát. Nhiều kẻ đã chết bởi do trào ma lực.”
Lời bà lão làm lạnh xương sống Hiiro. Cậu chưa từng nghĩ rằng ma pháp độc nhất
sẽ nguy hiểm đến vậy.
“Kiểm soát đúng là rất cần thiết nhưng hiểu biết còn quan trọng hơn thế.”
“Hiểu biết?”
“Phải, bởi lý do chính dẫn tới là do không hiểu cặn kẽ ma thuật của bản thân.
Hiểu biết về ma lực, ma thuật và bản thân. Khi đã tinh thông tất cả thì kẻ đó
trở thành một pháp sư thượng thừa.”
“Hiểu rồi. Thực sự cảm ơn bà đã chỉ bảo.”
“Ta phải cảm tạ cậu mới phải. Lâu lắm rồi ta mới thấy được vì sao như của
cậu.”
Cậu vẫn không thể thấy mặt của bà lão nhưng có vẻ bà đang cười nên giọng bà
cao lên.
“Ta luôn ở đây, nên thỉnh thoảng ghé qua nhé. Dù lần tới ta sẽ tính phí đó.”
“Lão bà quỷ quyệt.”
Cậu tạm biệt bà lão và hướng tới cổng trấn


Konjiki no Word Master - Chương #5