Phép Thuật


Người đăng: Khatttj

Có nhiều nhiệm vụ khác nữa nhưng cậu chọn “Thu hoạch Cát thảo” mà không hề đắn
đo. Thành thực mà nói thì với cấp độ 1 như hiện tại cậu khó có thể đảm đương
được những nhiệm vụ săn bắn. Dù săn goblin khá phù hợp cho tân thủ. Nhưng cậu
quyết định chỉ nhận chúng sau khi lên được thêm vài level nữa khi đã có thể
chiến đấu.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng cậu nhớ cẩn thận, nếu cậu hủy nhiệm vụ giữa chừng thì cậu
sẽ bị phạt 10000 Rigin đó.”
Cậu nhận nhiệm vụ sau khi mang tờ nhiệm vụ đến quầy. Vì do luật phí phạt nên
cậu cần tránh hủy nhiệm vụ bằng mọi giá. Ít nhất tạm thời là như vậy bởi hiện
tại cậu không đồng xu dính túi.
Đầu tiên cậu đi hỏi Cao nguyên Asbit nó ở đâu. May mắn thay là nó ở ngay ngoài
thị trấn này. Và cậu cũng được cho xem hình của Cát thảo trong cuốn sách tham
khảo.
(Mình muốn đọc cuốn sách tham khảo đó.)
Là một tên mọt sách, Hiiro đang khát kiến thức. Và chắc chắn cậu sẽ đóng đô
trong thư viện một khi tiết kiệm đủ số tiền. Sau khi đã nhìn bức tranh của cây
thảo mộc, cậu mang theo một chiếc túi to rời khỏi Guild. Chiếc túi đó chắc
dùng để đựng thảo mộc.
Trên đường rời thị trấn, cậu nhớ lại bảng lần nữa. Cái thứ vẫn đè nặng tâm trí
cậu. Dù ma lực cậu cao đến đâu nhưng thật là lãng phí nếu không được sử dụng.
Cậu cần phải học được cách dùng ma thuật nhanh nhất có thể. Cậu thấy hối hận
khi không hỏi khi còn ở trong quầy Guild. Ma thuật chẳng phải là thứ gì xa lạ
trong thế giới này. Ai cũng có thể sử dụng nó chỉ có điều là sở hữu ma lực ít
hay nhiều mà thôi. Ngẫm đến đây cậu chợt cảm thấy có người. Hiiro dừng lại và
nhìn sang phải. Một người ngồi đó trước một quả cầu pha lê trên một chiếc bàn.
(… Một thầy bói?)
Người này trùm một áo choàng đen che hết mặt nhưng chắc chắn đó là một thầy
bói.
“Thế nào, cậu muốn thử chứ?” Từ giọng phát ra thì đó có lẽ là một bà già.
"À, tôi không có tiền.”
“Vậy sao, nhưng nhìn cậu trông có vẻ đang băn khoăn chuyện gì.”
“…”
“Cậu không phải người ở đây? Ta chưa từng thấy cậu bao giờ.”
“Ý bà là sao?”
Cậu ném cho bà ánh mắt nghi ngờ.
“Đừng có nhìn ta với ánh mắt viên đạn thế chứ. Muốn ta bói cho cậu một quẻ
không?”
“Không có hứng.”
“Đừng lạnh lùng thế chứ. Ngồi xuống đi.”
Dù gì cậu cũng không vội nên cậu ngồi xuống chiếc ghế đặt trước chiếc bàn.
“Vậy ta bắt đầu nhé.”
Bà ta đặt tay lên quả cầu thủy tinh và tập trung. Hiiro khoanh tay yên lặng
nhìn bà lão. Bà ta đột nhiên nheo mắt.
“Ồ! Cậu được một ngôi sao kì lạ chiếu mệnh.”
“Kì lạ?”
“Ai cũng có một ngôi sao chiếu mệnh. Mỗi ngôi sao lại có hình dáng, màu sắc,
kích thước và độ rực rỡ khác nhau. Khả năng tiên đoán cho ta thấy chúng. Nhưng
ta chưa bao giờ thấy một ngôi sao nào mạnh mẽ như của cậu.”
“Hừm.”
“Mạnh mẽ và rực đỏ ở bên trong, còn xanh đậm thống lĩnh bên ngoài. Đó là khối
cầu tinh khiết không một góc cạnh và tỏa sáng rạng ngời mở toang con mắt kẻ
ngắm nhìn. Cậu đến từ… một vùng quê, không, thậm chí cậu không phải là người
của thế giới này.”
Cậu bật dậy khiến chiếc ghế kẽo kẹt.
(Làm sao mà bà thầy bói này lại biết được chuyện đó?)
Hiiro cảm giác hồ nghi.
(Bói toán có thể đoán được những chuyện như thế sao? Không, có lẽ đó là do….
ma thuật?)
Nghĩ vậy trong khi cậu lườm bà ta. Cậu không quan tâm bà ta biết được bao
nhiêu nhưng cậu phải đề cao cảnh giác.
“Ngồi xuống đi. Ta không phải là kẻ lắm chuyện. Đúng là người đến từ thế giới
khác rất là hiếm nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên ta gặp một người như
cậu.”
“Bà từng gặp một người như tôi trước đây?”
“Phải, một lần khi ta còn trẻ. Người đó cũng có một ngôi sao kì lạ chiếu mệnh
như cậu.”
“Hiểu rồi, vậy sao nữa?”
“Cậu sẽ có, không, cậu đã có những đôi cánh của sự tự do. Những đôi cánh sẽ
dần dần trở nên rộng lớn bao trùm và ấm áp.”
Cậu không hiểu ý bà ta là gì nhưng nghe có vẻ không phải thứ gì xấu cả.
“Những ý chí sẽ theo đuổi nguồn sáng và tụ tập dưới đôi cánh ấy.”
“Ế, thật là tệ. Tôi thích ở một mình hơn.”
“Fuhehe, đó chỉ là một trong những tương lai có thể xảy ra. Hiện tại được
nghe, tương lai có khả năng thành sự thật. Tất cả chỉ có thế.”
“Hừ, tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Dù gì thì tôi sẽ làm những gì tôi muốn.”
“Tùy ý cậu thôi. Mà, cậu không có thắc mắc nào sao?”
“À thì như bà nói, tôi đến từ thế giới khác. Thế giới đó không có ma thuật nên
thực sự tôi không biết nhiều về nó cũng như cách sử dụng. Tôi muốn học nó càng
nhanh càng tốt.”
“Ô hô, hiểu rồi. Một thế giới không có ma thuật à, thật thú vị.”
Hiiro như bất chợt nhận ra điều gì đó và nhìn bà lão.
“Này, bà có thể chỉ tôi cách dùng ma thuật?”
“Ta không ngại đâu.”
Cậu nghĩ rằng bà ta sẽ từ chối cậu nhưng dường như là bà ta đã đồng ý.
“Cậu biết ma lực đến từ đâu không?”
“Không.”
(Biết thì tôi nhờ bà làm gì)
Cậu ức chế định nói.
“Là trái tim hay bộ não sao?”
“Không, không, ma lực đến từ máu.”
“Máu ư?”
“Đúng vậy, mọi sinh vật sống đều có máu. Nó là cội nguồn của ma thuật.”
“Ra thế.”
“Đó là tại sao cậu phải dồn máu vào tĩnh mạch khi muốn tập trung ma lực.”
“Dồn máu.”
“Đúng vậy, nhìn kĩ vào nhé.”


Konjiki no Word Master - Chương #4