Vượt Biên


Người đăng: Khatttj

“Judom Lankars?”
“Phải, Judom Lankars. Cựu Mạo hiểm gia, được biết tới với cái tên Impact King
(Chấn đế).”
Nó chỉ là một tên hiệu, nhưng Hiiro cau mày khi nghe.
“Nghe chẳng khác nào tên học sinh trung học bị chuuni (ảo tưởng, trẻ trâu) tự
xưng…”
“Học sinh trung học?”
“Thôi, quên đi.”
“Cũng được? Nhưng hãy nhớ tên ông ta. Thật lãng phí khi ông ta lại là một
Humas.”
“Ô hô, cũng chẳng mong gì từ một kẻ đã đánh mất status lẫn địa vị.”
“Ta đã nói là ông ta không có như thế! Ông ấy cũng từng cưu mang ta một lần,
dù đã lâu lắm rồi.”
Arnold co đôi mắt lại hồi tưởng.
“Mà, tôi chẳng quan tâm tới ông ta, nhưng cứ thế này thì tôi không qua được
cái điểm kiểm soát kia được à?”
“Phải, sẽ mất kha khá thời gian để nhóc vượt qua đó đấy.”
Hiiro trầm ngâm suy nghĩ nên làm gì. Với chừng nấy thời gian thì mọi chuyện sẽ
đâu vào đó, nhưng đã mất một tuần ở thủ đô rồi nên cần nhiều hơn thế. Và dĩ
nhiên là cậu không đủ kiên nhẫn ngồi đợi.
“Này.”
“Hử?”
“Điểm kiểm soát đặt trước cây cầu lớn đúng không?”
“Phải, cây cầu duy nhất nối hai địa phận loài người và người thú. Dĩ nhiên là
vượt qua biển không phải là điều không thể, nhưng…”
“Nhưng nó không phải cách hay? Tôi đang tính đến phương án đó nếu không còn
cách nào khác.”
“Và còn làm bằng cách nào nữa kìa? Biển nối giữa hai vùng đất thực sự chảy rất
siết và có cả xoáy nước. Chưa nói đến nguy cơ gặp quái. Ta nghe do địa thế đặc
thù như thế nên việc vượt qua bằng thuyền là không thể.”
(Mình không thể qua bình thường do không có thị thực. Còn cách vượt sông cũng
đầy nan giải. Chờ đã, nếu dùng Ma ngôn… Không, như thế dễ không may có kẻ phát
giác. A, phải rồi, mình có thể sao chép Thị thực bằng từ “Chép”… Nhưng thế thì
tầm thường quá nên không vui. Suýt quên, sao không nhân cơ hội thử thí nghiệm
đó nhỉ. Đúng lúc lắm. Đi bên trái không được thì đi bên phải, người đời đã dạy
mà. Kekeke…)
Hiiro cười như mới nghĩ ra điều gì đó. Nhưng hai người kia ngạc nhiên khi thấy
thế, họ đoán rằng cậu lại giở trò gì đó nữa cũng nên.

Ngày tiếp theo, bọn họ leo lên chiếc đồi gần điểm kiểm soát.
“Này, nhóc thực sự sẽ làm nó à?”
Arnold nhìn hồ nghi, làm Hiiro phát bực.
“Cứ làm theo những gì tôi nói là được.”
Muir bồn chồn nhìn hai người họ.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Nói xong, Hiiro viết chữ “nhẹ” lên ngực cậu với Ma ngôn. Cậu hơi gặp khó khăn
khi viết nó, nhưng cậu không dùng đến Không khắc tự bởi sẽ gây tốn nhiều ma
lực hơn. Sau khi cậu hoạt động nó và đếm đến 40 trong đầu.
“Mọi thứ thế là xong.”
“Vậy à. Ồ, cậu thực sự nhẹ hẳn!”
Theo vóc người Hiiro, cậu tầm khoảng 60 cân, nhưng giờ cậu chẳng được bao kí.
Arnold sẽ ném cậu như một cây thương.
“N-Nhóc có chắc chứ?”
“Nhanh lên coi. Tôi đã nói là nó chỉ có tác dụng trong một phút nên giờ chỉ
còn lại 20 giây thôi!”
“Thích thì chiều!”
Arnold vận hết sức và…
“GAAAAAA!”
“Úi!”
Hiiro nheo mắt vì áp suất không khí và rời khỏi mặt đất với tốc độ cao, cảm
giác y như viên đạn bắn khỏi nòng.
(Ồ ~ Tầm nhìn đẹp phết.)
Trong tâm cậu thán phục trước cảnh quang tuyệt vời này. Tác dụng của “nhẹ”
biến mất và cậu mất dần gia tốc. Vì cậu dừng ở giữa không trung nên cậu viết
một từ vào không khí. Bây giờ là từ “Bay”. Cậu nhằm vào sau lưng và kích hoạt
nó, bởi cậu hình dung ra cảnh bay tự do như con vật có cánh.
Dĩ nhiên là cậu đã kiểm tra có thể bay được hay không bằng cách viết vào gan
bàn tay trước đây. Thay đổi duy nhất là viết trực tiếp vào sau lưng.
(Hừm, “cánh”… có lẽ lần tới mình nên thử nếu nó có thể mọc.)
Cậu khá hứng thú khi kiếm được thêm thử thách mới. Nó thể hiện phần trẻ con
của cậu. Tác dụng của “bay” rất rõ ràng.
(Ồ, mình có thể bay ~ Nhưng chậm quá. Đi còn nhanh hơn.)
Cậu tưởng tượng ra mình bay nhanh hơn nhưng tốc độ vẫn không đổi. Vâng, cái
này không trở ngại đến kế hoạch của cậu, nên chẳng vấn đề gì.
Chậm rãi bay cao lên bầu trời, cậu bay chéo qua điểm kiểm soát. Với độ cao
này, cậu chẳng khác một con chim nhỏ khi nhìn từ dưới đất.
Nhưng một phút đã qua và tác dụng biến mất. Cậu muốn viết “bay” lần nữa, nhưng
đó là điều không thể,
(Có vẻ không thể dùng liên tục hai lần cùng một từ.)
Viết cùng một từ liên tiếp là không thể. Cậu đã biết từ thử nghiệm từ trước
nên chẳng có gì phải xoắn.
(Vậy thì dùng cái này vậy!)
Cậu viết “nổi”. Và thế, cậu dừng rơi và dừng ngay giữa không trung.
Lơ lưng giữa trong không khí đúng là cảm giác khó tả.
“Hừm, được mấy ai được ngắm thế gian từ độ cao này chứ?”
Từ trên cao, Edea thật đẹp. Cậu có thể thấy vùng đất xanh lá, biển xanh dương
và những rặng núi cao chót vót. Một cái nhìn cho cậu thực sự thấy Người mẹ
Thiên nhiên.
(Giờ thì mình chỉ cần lập lại “bay” và “nổi” thôi mà.)
Với ý nghĩ đó, cậu thỏa con mắt trong khi chờ “nổi” hết hạn.


Konjiki no Word Master - Chương #41